Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 122: Chút thay đổi kỳ lạ.



Chương 122: Chút thay đổi kỳ lạ.

Cũng may là hôm nay anh không để cái cô bạn từ thuở ấu thơ là Diêu Bích Nhiên kia đi cùng, nếu không với cảnh tượng lúc này, nhất định Diêu Bích Nhiên sẽ tranh giành Quân Bác với cô ta, nhất định sẽ ghen tuông với cô trước mặt Quân Bác.

Trong ngành đất đai, Diêu Bích Nhiên đã không ít lần khinh thường Lý Tư San, có điều mỗi lần Lý Tư San đều chỉ cười cho qua, cô ta làm như vậy thì ngược lại khiến Diêu Bích Nhiên càng trở thành kẻ lòng dạ hẹp hòi .

Mặc dù Lý Tư San là bạn từ thuở ấu thơ của Phó Quân Bác, nhưng cô ta không biết rằng thực ra trong lòng Phó Quân Bác đã có một người phụ nữ khác.

Chỉ có điều, bây giờ hễ Phó Quân Bác nghĩ đến chuyện của Kỳ Anh, trái tim lại trở nên rối bời.

Lúc Lý Tư San tì bộ ngực mềm mại của cô ta, sắp ngả vào người Phó Quân Bác, Phó Quân Bác đột nhiên đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài hít thở một chút.”

Lý Tư San mím môi cười, không đi theo.

Cô ta có thể nhìn ra, tối nay tâm trạng Quân Bác ngổn ngang, nhưng lại không biết anh ta buồn bực vì chuyện gì?

Phó Quân Bác không biết tại sao đôi chân của mình không chịu nghe bộ não điều khiển mà bước đến quán bar .

Trong phòng VIP có Triệu Bân và Lý Tư San, không có người sếp là anh ta, nói không chừng mọi người còn chơi vui vẻ hơn.

Vì cầm thẻ đen “Dạ Mị” nên vừa bước vào khu vực bán bar thì anh ta đã được người phục vụ dẫn vào trong một ghế VIP trang nhã.

Ở đây khá gần sân khấu, không chỉ có thể nghe thấy tiếng hát vang nhất, mà cũng có thể nhìn thấy người trên sân khấu một cách rõ ràng nhất.

Đôi mắt Phó Quân Bác nhìn thẳng vào cô gái đang hát trước micro trên sân khấu .

Trong dòng suy nghĩ mông lung, anh ta chợt nhớ lại hoàn cảnh lần đầu tiên gặp cô.

Lần đó, anh ta bị chú họ của mình là Lãnh Huân Sách tính kế, ở một thị trấn nhỏ buộc phải đi tàu hỏa trở về Thành phố Thuận Canh, trong phòng bán vé, anh ta đã tình cờ gặp cô gái đặc biệt này.

Khi đó Phó Quân Bác chưa bao giờ nghĩ rằng, tương lai cô gái này sẽ trở thành vợ của anh ta.

Kỳ Anh, tại sao em lại hát ở đây?

Rõ ràng em biết, tôi không thích em làm việc ở một nơi như thế này.

Phó Quân Bác buồn bã nhìn chằm chằm vào Đồng Kỳ Anh, mãi cho đến khi một giọng nam cao truyền vào tai, khiến anh ta cau mày không vui.

“Ai nói tôi chưa làm gì được Tạ Liên? Tôi cho cô ta nhiều tiền như vậy, cô ta đã tự nguyện ngủ với tôi từ lâu rồi!” Ghế bên cạnh, một gã đàn ông ba hoa khoác lác.

Phó Quân Bác vô thức đứng dậy, nhìn một cái mới phát hiện đối phương là Lý Dạ Lạc – Anh trai của Lý Tư San.

Con người Lý Dạ Lạc thế nào, anh rõ hơn ai hết .

Ăn chơi, tiêu tiền như nước, thay đàn bà nhanh hơn thay áo.

“Lúc Tạ Liên ngủ với anh, đó có phải lần đầu tiên của cô ta không?” Người đàn ông kia bắt đầu hóng hớt.

Lý Dạ Lạc vênh váo tùy tiện nói: “Đương nhiên rồi!”

“Không phải chứ! Tôi nghe nói, trước đây Tạ Liên đã cùng “Cậu Nhiên” vào khách sạn. Sau đó, dính vào cậu Mười của “Dạ Mị”, bị người của cậu Mười bắt đi. Cái cô Tạ Liên đó, hàng ngày hát mấy bài hát tình yêu trong sáng trên sân khấu, nhưng bản thân đã không còn là phụ nữ trinh trắng gì nữa rồi!”

“Đúng đấy! Cậu Lý, loại phụ nữ như Tạ Liên không đáng để theo đuổi!”

Một đám nam nữ, mồm năm miệng mười, đều đang nói xấu Tạ Liên.

Rõ ràng đó chỉ là lời bịa đặt của vài người họ nhưng lại khiến Phó Quân Bác nghe thấy chói tai.

Kỳ Anh của anh ta thực sự đã không còn trong trắng nữa sao?

Cũng đúng, phụ nữ làm việc ở những nơi thế này thì có mấy ai giữ được trong sạch chứ?

Phó Quân Bác không kìm được nắm chặt tay, tức giận bỏ đi.

Sau khi quay lại phòng VIP, anh uống hết cốc bia này đến cốc bia khác, chỉ cần có người đến mời, anh ta liền một hơi uống cạn.

Lý Tư San thấy vậy, vội vàng bước tới khuyên ngăn, dịu dàng quan tâm nói: “Bác, anh đừng uống nữa!”

“Cút!” Tiếng quát đột ngột của Phó Quân Bác khiến Lý Tư San ngây ra trong giây lát.

Vừa nhìn đã biết tâm trạng anh ta không tốt, Lý Tư San cau mày, không khuyên anh ta ngừng uống rượu nữa. Đợi chút nữa, cùng lắm thì, cô ta đưa anh ta về nhà riêng để qua đêm.

Cuối cùng thì Phó Quân Bác đã uống quá nhiều, say đến không còn biết gì.

Với sự giúp đỡ của một đồng nghiệp nam, Lý Tư San đã đưa Phó Quân Bác lên xe riêng của cô ta.

Đêm nay, lại là cô ta chăm sóc anh ta.

Lý Tư San ngồi rạp xuống bên giường, ngắm khuôn mặt đang say ngủ của Phó Quân Bác, vuốt ve má anh ta một cách âu yếm.

Chỗ râu dưới cằm có hơi gai tay, người đàn ông này đã không còn là cậu thiếu niên ngây thơ tuổi mười tám như năm năm trước nữa rồi.

Lý Tư San nhấc người dậy lại rồi lại gập xuống, hôn lên môi Phó Quân Bác.

Ngay khi cô ta muốn hôn anh ta thật sâu, anh ta mê man thốt lên “Kỳ Anh” khiến cô ta ngây ra.

Kỳ Anh nào?

Kỳ Anh gì chứ?

Lý Tư San hơi sững sờ.

Phó Quân Bác đột nhiên đưa tay lên, nắm lấy eo Lý Tư San, ôm chặt vào trong lòng .

“Kỳ Anh… Tại sao? Tại sao em phải nghi ngờ khả năng của tôi? Tôi thực sự thua kém anh hai đến vậy sao? Tại sao? Tại sao em phải bán mình… Là muốn chứng tỏ tôi vô dụng sao? Kỳ Anh… Tại sao?”

Phó Quân Bác cau mày, miệng mê man nói không ngừng .

Vì anh ta nói mơ hồ không rõ, Lý Tư San nghe không hiểu lắm, nhưng cô ta có thể nghe rõ hai từ “Kỳ Anh” từ miệng anh ta.

Lý Tư San không muốn nghe thấy hai từ “Kỳ Anh” từ miệng Phó Quân Bác nữa, lại lần nữa nghiêng người dùng nụ hôn để chặn tất cả những lời nói mớ của anh ta lại.

Sau khi Đồng Kỳ Anh tan làm ở “Dạ Mị”, cô cảm thấy hơi mệt nên đi tắm rồi lên giường ngủ trước, không thể ngờ rằng Phó Quân Bác đi cả đêm không về.

Sáng hôm sau, Đồng Kỳ Anh thấy chỗ bên cạnh giường cô trống không, còn tưởng rằng Phó Quân Bác đã đi làm rồi.

Cả sáng hôm nay, cô chưa bao giờ nghi ngờ rằng từ tối hôm qua đến giờ Phó Quân Bác vẫn chưa về nhà.

Buổi trưa, Đồng Kỳ Anh chuẩn bị đồ ăn, đợi Phó Quân Bác trở về.

Nhưng cô đợi đến mười hai giờ rưỡi vẫn không thấy Phó Quân Bác gọi điện về nên cô đành chủ động gọi trước.

Nhà hàng Pháp ngay trung tâm Thành phố Thuận Canh.

Phó Quân Bác móc điện thoại di động ra nhìn lướt qua tên người gọi hiển thị trên màn hình, hơi do dự một chút rồi mới nghe điện thoại, nhưng anh ta không nói lời nào.

Đồng Kỳ Anh ở đầu dây bên kia chủ động hỏi: “Quân Bác, anh có về ăn trưa không?”

“Không.” Phó Quân Bác thản nhiên đáp.

Đồng Kỳ Anh nghe xong cảm thấy có chút phật ý, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có một câu “Ừm! Được…”.

“Vậy tôi cúp máy trước đây.”

Sau khi Phó Quân Bác nói qua loa vài câu rồi cúp máy, Lý Tư San đang ngồi đối diện không khỏi tò mò hỏi: “Ai gọi cho anh vậy?”

Mặc dù cô ta không nghe thấy giọng nói trong điện thoại là nam hay nữ, nhưng không hiểu sao Lý Tư San bỗng trở nên nhạy cảm, trực giác mách bảo cô ta rằng người vừa gọi cho Phó Quân Bác là một phụ nữ.

“Tôi…” Phó Quân Bác ngừng lại, cuối cùng vẫn nói dối: “Bạn tôi.”

“Quân Bác, em thực sự rất vui. Trưa nay anh đồng ý mời em dùng bữa.” Lý Tư San nhẹ nhàng nói.

Ánh mắt Phó Quân Bác khẽ run lên.

Lý Tư San cũng bắt gặp ánh mắt của Phó Quân Bác.

Anh ta đã trưởng thành và thận trọng hơn so với năm năm trước, cũng đã mất đi vẻ ngây dại của thời trai trẻ.

Còn Lý Tư San cũng đã trở thành một người phụ nữ gợi cảm, không còn mang trong mình trái tim đơn thuần non nớt của một cô gái như năm năm trước.

Lý Tư San để tóc xoăn dài, trang điểm trên gương mặt tươi tắn, xinh đẹp, trên người thoảng mùi nước hoa Chanel. Cô ta không thuần khiết như Đồng Kỳ Anh, có lẽ bởi vì Đồng Kỳ Anh nhỏ hơn cô ta bốn tuổi.

Nhưng… Kỳ Anh đã không còn trong trắng nữa rồi…

Vì nợ nần của anh, cô đã bán mình, chính là vì muốn thay anh giảm bớt nợ nần…

Lúc này, Phó Quân Bác không biết tại sao lại đột nhiên so sánh Lý Tư San với Đồng Kỳ Anh, chỉ là vô tình nghĩ đến trong đầu .

Từ tối hôm qua đến giờ, trong lòng anh ta vẫn luôn đấu tranh, không biết nên tiếp tục đối mặt với Kỳ Anh thế nào.

“Em đang chuyển nhà, buổi chiều anh có thể giúp em không?” Lý Tư San tiếp tục nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phó Quân Bác.

Sau khi lấy lại tinh thần, Phó Quân Bác mỉm cười, khẽ gật đầu.

Sau khoảng thời gian cùng ở bên nhau này, Lý Tư San nhận thấy rằng bầu không khí giữa cô ta và Phó Quân Bác cũng coi như đã ấm áp hơn.

Đêm qua, cô ta chăm sóc anh ta cả đêm, sợ anh ta lại gặp ác mộng, cuối cùng cô ta dứt khoát nằm ở bên giường anh ta, âm thầm trông anh ta cả một đêm rồi ngủ quên bên giường anh ta lúc nào không hay.

Sáng nay, sau khi Phó Quân Bác mở mắt ra, anh ta vô tình thấy Lý Tư San đang ngồi bên giường, gối đầu lên tay ngủ thiếp đi bên cạnh anh ta như thế, khiến trong lòng anh ta có chút thay đổi kỳ lạ.

Cho dù năm năm trước cô ta lựa chọn rời xa anh ta là cô ta không đúng, nhưng năm năm sau, cô ta quay lại rồi, hơn nữa cô ta vẫn luôn quan tâm đến anh ta, có phải anh ta nên ngừng lạnh nhạt với cô ta không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status