Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 123: Cô ta đưa anh về nhà



Chương 123: Cô ta đưa anh về nhà

Phó Quân Bác lờ mờ nhớ ra rằng, chính cô ta đã đưa anh ta về nhà.

Hơn nữa anh ta còn say rượu và nôn mửa không biết trời đất gì, cô ta đã chăm sóc anh ta cả đêm!

Sau khi trông thấy Phó Quân Bác tỉnh dậy, Lý Tư San mím đôi môi đỏ mọng vờ tỏ ra quyến rũ, trách móc nói: “Lần sau anh đừng uống rượu nữa, dạ dày của anh vốn đã không tốt, uống nhiều hại sức khỏe lắm, em còn phải nấu canh giải rượu cho anh, thay và giặt quần áo cho anh, vật lộn cả một đêm khiến em thực sự kiệt sức!”

Phó Quân Bác nhớ rằng, đây là lần thứ hai cô ta chăm sóc anh ta kể từ sau khi Lý Tư San về nước.

Rõ ràng là có sự ngăn cách đối với cô ta, nhưng không hiểu sao, sáng nay sau khi nhìn thấy cô ta lại một lần nữa nấu bữa sáng cho anh ta, anh ta vẫn cảm thấy mềm lòng, muốn mời cô ta ăn bữa cơm, cảm ơn cô ta đã quan tâm chăm sóc mình.

“Quân Bác, anh còn hận em không?” Lúc này, câu hỏi của Lý Tư San đã kéo Phó Quân Bác trở lại từ ký ức đêm qua .

Cả bữa ăn trưa này, toàn là cô ta liên tục hỏi, bởi vì cô ta nhận thấy Phó Quân Bác trầm lặng hơn trước.

Phó Quân Bác nhếch miệng cười, hỏi ngược lại: “Cô đã nói sự thật với tôi rồi, tại sao tôi phải hận cô?”

Nếu muốn hận thì phải hận ông nội anh ta, không phải sao?

Ông nội, ông lo rằng cháu sẽ có triển vọng hơn anh hai của mình đến vậy sao?

Lo tới mức, năm năm trước ép Lý Tư San phải chia tay với anh ta, sợ anh ta và Lý Tư San sẽ cùng nhau đi du học nước ngoài, sau khi về nước kết hôn với Lý Tư San, sau đó dựa vào sức mạnh của gia đình nhà vợ, nuốt chửng Tập đoàn Phó thị của anh hai!

Ông nội thực sự giống Chu Nguyên Chương của thời cổ đại, để cháu đích tôn của hoàng đế là Chu Doãn Văn có thể thuận lợi kế thừa ngai vàng, lúc còn sống ông đã không ngừng loại trừ những kẻ ở phe đối lập cho đứa cháu đích tôn.

Lý Tư San rủ mắt xuống đáng thương rồi yếu ớt hỏi: “Vậy… Anh còn yêu em không?”

Năm năm xa cách, cô ta lại hỏi câu này, thực là nực cười.

Làm sao Quân Bác có thể tiếp tục yêu cô ta? Khi đó cô ta đã làm anh ta tổn thương rất nặng …

Nhưng mà cô ta lại cảm thấy rằng anh ta vẫn yêu cô ta.

“Tôi không biết.” Phó Quân Bác cụp mi mắt xuống, lạnh nhạt nói.

Lý Tư San sững sờ, vô thức cắn chặt đôi môi đỏ mọng, thật lâu sau mới thốt lên: “Quân Bác, em chưa bao giờ quên anh nên năm năm qua em vẫn độc thân, chưa từng có bạn trai. Cả thể xác lẫn tâm hồn em đều trong sạch!”

Thể xác lẫn tâm hồn đều trong sạch …

Nhắc tới mấy chữ này, Phó Quân Bác đột nhiên lại nghĩ đến Đồng Kỳ Anh.

Cả thể xác lẫn tâm hồn của Lý Tư San đều trong sạch, vậy còn Kỳ Anh thì sao?

Thể xác và tâm hồn của Kỳ Anh không còn trong sạch nữa sao?

Nghĩ đến điều này, Phó Quân Bác bỗng cảm thấy đau lòng không thể giải thích được.

“Quân Bác, những gì em nói đều là sự thật!” Lý Tư San thấy Phó Quân Bác im lặng không lên tiếng, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Năm năm trước, ông nội nói nếu em không chia tay với anh, ông ấy sẽ khiến Tập đoàn Lý thị nhà em phá sản. Vậy nên… Em mới để anh họ em giả mạo làm bạn trai, muốn lừa anh quên em đi… Nhưng… Em lại chẳng thể quên được anh. ”

Năm đó, anh ta đã cầu xin cô ta như vậy, mong cô ta đừng chia tay anh ta, ở lại trong nước để cùng anh ta học đại học, nhưng cô ta vẫn một mình đến Mỹ với người đàn ông đó.

Trong năm năm mà cô ta rời đi, anh ta không để những người xung quanh nhắc đến cái tên Lý Tư San của cô ta.

“Người đàn ông đó thật sự là anh họ của cô sao?” Phó Quân Bác nửa tin nửa ngờ .

Lý Tư San đến đây là đã có sự chuẩn bị, nhanh chóng mở album ảnh trong điện thoại của cô ta ra, ấn vào bức ảnh cả gia đình cùng chụp trong ngày cưới của anh họ .

“Anh xem, nếu như anh ấy là bạn trai của em thì tại sao cô dâu của anh ấy không phải là em? Và tại sao em lại đứng cùng bố, mẹ và anh trai của mình để chụp ảnh gia đình với gia đình anh họ?” Lý Tư San nghiêm túc nhìn Phó Quân Bác.

Phó Quân Bác luôn giả vờ bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ đầy oan ức của cô ta, anh không thể giả vờ được nữa.

Sau bao nhiêu năm cách biệt, hóa ra trong sâu thẳm trái tim, anh ta vẫn quan tâm đến cô ta.

“Quân Bác, anh tin em đi được không? Bây giờ em mới dám thổ lộ với anh, bởi vì thực lực của Tập đoàn Lý thị không còn sợ Tập đoàn Phó thị nữa! Em cũng không còn phải sợ những lời đe dọa của ông Lãnh đối với việc kinh doanh của gia đình em!” Vì vậy, Quân Bác, trong khoảng thời gian này, trong lòng em luôn rất đau khổ. Em vẫn luôn yêu anh, nhưng em không thể nói ra, em… ” Lý Tư San trìu mến nhìn thẳng vào mắt Phó Quân Bác, nói ra những lời tràn đầy tình cảm, nghẹn ngào không thốt lên lời.

Phó Quân Bác chỉ cảm thấy lúc này tâm trạng của mình có chút phức tạp, rối như tơ vò .

Anh ta nhìn cô ta với nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng anh ta chỉ có thể chọn cách im lặng.

Sau bữa trưa, Phó Quân Bác đi và Lý Tư San đến trung tâm thương mại, chọn một số đồ dùng cần thiết hàng ngày sau khi chuyển nhà.

Ban đầu, trong trung tâm thương mại, hai người họ một trước một sau hoặc đi cách nhau một đoạn, nhưng không biết từ lúc nào, Lý Tư San đã từ từ nắm tay Phó Quân Bác như hồi còn yêu nhau.

Đôi bàn tay to lớn của anh ta vẫn ấm áp như xưa, chỉ là gầy hơn trước một chút.

Thấy Lý Tư San chủ động nắm tay mình, Phó Quân Bác không hề từ chối mà còn vui vẻ đón nhận.

Cả hai từ chỗ xa lạ trở nên thân thiết không chút khoảng cách, như lấy lại cảm xúc thuở còn yêu nhau .

“Cái này mà bày trong phòng thì chắc sẽ đẹp lắm.” Lý Tư San lấy một con mèo bằng sứ dễ thương đưa lên mặt, nhìn Phó Quân Bác làm một biểu cảm dễ thương.

Phó Quân Bác mỉm cười hiểu ý và khẽ gật đầu .

Sau khi đi dạo cả buổi chiều trong trung tâm thương mại, hai người lại cùng nhau đi chợ mua nguyên liệu tươi.

Bữa tối, hai người cùng nhau nấu ăn ở nhà của Lý Tư San.

Phó Quân Bác hoàn toàn quên mất rằng, anh ta đã là một người chồng, có một người vợ mới cưới, cô đang đợi anh ta về nhà ăn tối.

Thời gian từ năm giờ chiều đến tận tám giờ tối, Đồng Kỳ Anh ngồi một mình bên bàn ăn, thất thần nhìn những món ăn cô nấu bày trên bàn .

Cô có nên gọi hỏi lại lần nữa không?

Nhưng mà…

Nếu anh ta đang bận làm hoặc đang họp thì sao?

Đã giờ này rồi, chắc không phải đang họp đâu nhỉ ?

Trong lòng Đồng Kỳ Anh hết sức mâu thuẫn.

Rõ ràng cô đã kết hôn và có gia đình, tại sao vẫn luôn cảm thấy chỉ có một mình nhỉ?

Đồng Kỳ Anh thu dọn bát đĩa, sau đó tới “Dạ Mị” làm việc.

Bên này, sau khi Lý Tư San và Phó Quân Bác cùng nhau dọn xong nhà mới, trông thấy đầu và quần áo của Phó Quân Bác bám đầy bụi bẩn nên vội giục Phó Quân Bác đi tắm, cô ta sẽ giúp anh ta giặt quần áo và sấy khô.

Phó Quân Bác luôn ưa sạch sẽ, không thể dính bất cứ vết bẩn nào trên người.

Lý Tư San vẫn luôn ghi nhớ.

Phó Quân Bác không suy nghĩ gì, liền đi vào phòng tắm .

Lý Tư San bắt đầu giặt quần áo cho Phó Quân Bác, rồi đem đi sấy khô.

Bỗng nhiên cô ta dường như đã tìm được hạnh phúc mà mình hằng mong muốn.

Cho đến tận giây phút này, cô ta mới nhận ra rằng cô ta vẫn luôn yêu anh ta.

Sau khi Phó Quân Bác quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm, anh ta chợt giật mình khi thấy Lý Tư San đang ủi quần áo cho mình.

Lúc này, anh ta lại nghĩ tới Đồng Kỳ Anh.

Bây giờ là mấy giờ?

Lúc này Phó Quân Bác mới nhớ ra kiểm tra thời gian, anh ta lấy điện thoại ra xem, đã gần mười hai giờ rồi !

“Tư San, tôi phải về đây.”

Nghe được câu nói của Phó Quân Bác, Lý Tư San giấu quần áo đã khô sau lưng, khuôn mặt đầy dịu dàng bước tới chỗ Phó Quân Bác, giả vờ ngượng ngùng nói: “Bác, đêm nay… Ở lại…”

“Tư San, thật ra tôi đã kết hôn rồi.” Phó Quân Bác thú nhận, cả ngày hôm nay, tôi cảm thấy mình có một cuộc sống rất hoàn hảo, nhưng luôn cảm thấy có điều gì đó vướng mắc trong lòng.

Cho tới giờ phút này, anh mới nhận ra sự vướng mắc đó chính là Đồng Kỳ Anh.

Bây giờ anh là chồng của Đồng Kỳ Anh!

“Kết hôn rồi sao?” Lý Tư San chấn động cả thể xác lẫn tâm hồn, kinh ngạc nhìn vào mắt Phó Quân Bác, sau một hồi im lặng, cô ta đột nhiên lao vào vòng tay Phó Quân Bác với đôi mắt đãm nước.

Phó Quân Bác ngây ra tại chỗ, hai tay buông thõng lên đùi, mặc cho Lý Tư San ôm eo mình.

Ánh mắt anh ta hơi trùng xuống, chỉ thấy hai vai cô ta khẽ run lên, có thể cảm nhận có một dòng nước mắt ấm áp thấm ướt áo sơ mi trên ngực mình.

“Quân Bác… Em biết, đã quá muộn để em nói ra điều này. Nhưng mà em vẫn muốn nói với anh rằng em yêu anh… Em vẫn luôn yêu anh… Năm năm ở Mỹ, em sống không hề tốt chút nào.” Lý Tư San thút thít nói.

Sau cùng Phó Quân Bác vẫn không thể kìm lại được, giơ hai tay lên, ôm Lý Tư San vào lòng một cách đau khổ.

Anh ta an ủi cô ta rất lâu, lời tâm sự của cô ta, những giọt nước mắt của cô ta càng khiến trái tim anh ta thêm đau đớn.

Nếu như năm đó không phải vì ông nội chia rẽ, có lẽ người vợ hiện tại của anh ta chính là Lý Tư San.

Tâm trạng của anh ta ngày càng trở nên phức tạp…

“Quân Bác, em thực sự yêu anh!” Lý Tư San nức nở nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status