Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 128: Đã rung động.



Chương 128: Đã rung động.

Nặc Kỳ Anh kéo chăn lên, không dám nhìn thẳng vào mặt Phó Quân Bác, đành phải ngượng ngùng kéo chăn chùm cả qua đầu.

Phó Quân Bác mặc xong quần áo, bước ra phòng khách, đi thẳng ra cửa.

Qua lỗ mắt mèo ở trên cửa, anh ta nhìn thấy người đứng ngoài cửa, toàn thân anh ta ngẩn ra.

Chuông cửa lại vang lên.

Phó Quân Bác quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, sau đó cầm lấy chìa khóa, đi giày vào, nhanh nhẹn mở cửa đi ra ngoài, lại đóng cửa vào.

Ngoài cửa, Lý Tư San thấy Phó Quân Bác đi ra lại dường như chột dạ đóng cửa lại, trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng: “Sao thế? Sợ bà xã của anh sẽ phát hiện ra sao?”

“Tư San, em tìm anh có chuyện gì không?” Phó Quân Bác chuyển đề tài.

Lý Tư San lấy chiếc điện thoại di động trong túi ra, đứa cho Phó Quân Bác trước: “Em nghĩ là anh đang tăng ca, vì thế muốn đến tìm anh lại thấy anh để quên điện thoại di động.”

“Cám ơn em.” Phó Quân Bác nhận lấy điện thoại, mỉm cười.

Hai mắt Lý Tư San tự dưng đỏ hoe, cô ta nhào vào lòng Phó Quân Bác/

Dường như là phản xạ có điều kiện, anh ta vội vàng kéo tay cô ta vào một chỗ kín đáo hơn.

Anh ta muốn đẩy cô ta ra, nhưng cô ta lại càng ôm chặt lấy anh ta.

Lý Tư San ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng, mà loại nước hoa này, chính xác là…có chứa xạ hương.

“Vợ của anh đêm nay quyễn rũ anh sao?”

Theo câu nói lạnh lùng từ miệng Lý Tư San phát ra mang theo đầy sự ghen tuông.

Không đợi Phó Quân Bác trả lời, cô ta lại nói tiếp: “Hơn nữa, cô ta cũng thành công quyễn rũ được anh. Anh đã phản ứng lại với cô ta…Anh muốn cô ta, anh Bác, em nói có đúng không?”

Phó Quân Bác nhíu mày, lặng im.

Lý Tư San bỗng cảm thấy vô cùng bất an, lần trước, cô ta cũng dùng nước hoa có chứa dạ hương, cô ta cũng quyến rũ anh ta, nhưng mà anh ta không có chút phản ứng nào với cô ta, ngược lại với người phụ nữ tên Kỳ Anh này, mới nhắn mấy tin nhắn làm nũng đã có thể gọi anh ta về nhà rồi.

Cùng là loại nước hoa đó, anh ta lại bộc lộ bản tính đàn ông với người phụ nữ Kỳ Anh kia.

Anh ta chẳng lẽ đã rung động rồi sao?

Lý Tư San cảm thấy rưng rưng, kiễng chân lên, hôn Phó Quân Bác.

“Anh Bác, anh yêu em mà, đúng hay không vậy? Anh còn yêu em, có đúng hay không? Anh Bác, em yêu anh. Thật sự rất yêu anh! Anh không được rời xa em…Không được rời bỏ em…” Lý Tư San vừa khóc vừa hôn.

Trong chốc lát, suy nghĩ của Phó Quân Bác trở nên hỗn loạn.

Anh ta nên làm gì bây giờ?

Một giây trước, anh còn vừa mới cùng vợ mới cưới thân mật, bây giờ lại cùng mối tình đầu của mình quấn lấy nhau?

“Tư San!” Phó Quân Bác đẩy mạnh Lý Tư San ra xa: “Đừng như vậy nữa!”

Lý Tư San giật mình, ngay lập tức ngừng khóc.

“Đêm nay, ở bên em đi…”

Cô ta gần như là cầu xin.

Phó Quân Bác hơi lắc đầu nhẹ.

“Sao vậy? Anh muốn trở lại giường với vợ của anh, đúng không? Chẳng lẽ anh không biết, vợ của anh đã dùng loại nước hoa mê hoặc đàn ông để quyến rũ anh sao?” Lý Tư San tức tối nói.

Phó Quân Bác không khỏi nhíu mày.

“Anh cho rằng bởi vì anh yêu cô ta nên mới phản ứng với cô ta phải không? Không! Anh không có, anh là bởi vì bị vợ của anh dùng nước hoa độc!” Lý Tư San miễn cưỡng nói.

Phó Quân Bác nghe thấy vậy, dường như đã hơi tức giận.

“Tư San, em về trước đi.”

“Anh Bác…”

“Đủ rồi!”

Nghe thấy Phó Quân Bác lạnh lùng đuổi cô ta đi, Lý Tư San không dám mở miệng nữa.

Dù sao cô ta cũng đã thắng, không cần phải dây dưa thêm nữa, cô ta nên dừng lại đúng lúc thì hơn.

“Em về trước đây…” Lý Tư San nói xong, đi đến bên thang máy.

Sau khi Phó Quân Bác mở cửa vào nhà, anh ta đi thẳng đến phòng tắm, đi tắm, anh ta muốn rửa trôi sạch sẽ tất cả dục vọng của chính mình đối với Nặc Kỳ Anh đi.

Trong kia, Nặc Kỳ Anh nằm trên giường, tim trở nên đập dồn dập khi nghe thấy tiếng nước truyền đến từ phòng tắm, một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng bước chân của Phó Quân Bác đi ra từ phòng tắm, đi thẳng đến chỗ ghế sô pha ngoài kia, tâm trạng của cô mới bình tĩnh trở lại.

Cô suy nghĩ đến việc anh ta không định làm cho xong “việc còn đang dở dang” vừa rồi, hóa ra, cô lại thất bại rồi…

Quả thực, chỉ một chút nữa thôi, anh ta đã thật sự có được cô rồi.

Nặc Kỳ Anh khoác thêm quần áo, từ trên giường đứng dậy, đi đến bên cạnh Phó Quân Bác.

Cô vừa định chạm vào cơ thể anh ta, anh ta đã lạnh lùng nói một câu: “Đi ngủ sớm đi” khiến cho tay cô bất đắc dĩ dừng giữa không trung, trong lòng đột nhiên nhói đau.

Nặc Kỳ Anh cười đau khổ, anh ta quả thực là không yêu cô mà!

Nếu yêu cô, sau khi anh trở lại, nhất định sẽ muốn có được cô!

Đáng tiếc, anh ta không.

Nặc Kỳ Anh một mình trở lại giường.

Hôm sau, buổi sáng thức dậy, vừa nhìn thấy Phó Quân Bác, Nặc Kỳ Anh mỉm cười nhìn anh thân mật chúc buổi sáng vui vẻ, nhìn lại đổi lấy khuôn mặt lạnh lùng của anh ta.

“Quân Bác, có phải em đã làm sai điều gì không?”

Nặc Kỳ Anh cắn cắn môi, hỏi thử.

“Em…” Phó Quân Bác liếc nhìn Nặc Kỳ Anh một cái, muốn nói nhưng lại thôi.

Nặc Kỳ Anh chăm chú nhìn Phó Quân Bác, chờ đợi anh nói tiếp, nhưng mà anh lại không nói gì nữa.

“Tôi đi làm đây.” Phó Quân Bác thản nhiên nói tiếp, nhanh chóng xoay người đi ra trước cửa.

Nặc Kỳ Anh nhíu mày, không biết làm thế nào lại thốt ra: “Quân Bác, em muốn có con với anh.”

Nghe được ba chữ “con với anh” này, toàn thân Phó Quân Bác ngẩn ra.

Anh ta hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói vẫn lạnh lùng như vừa nãy: “Em bây giờ còn nhỏ, chuyện có con, sau này hãy nói.”

“Em thật sự rất muốn có con!”

Giọng nói của Nặc Kỳ Anh vô cùng kiên định, có lẽ, khi bọn họ có con nhỏ, cô sẽ có thể nắm giữ được trái tim của anh ta.

“Em bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?” Phó Quân Bác đột nhiên chất vấn cô.

Nặc Kỳ Anh đáp lại: “Hai mươi tuổi.”

“Tuổi thật của em!”

“Mười tám tuổi!” Nặc Kỳ Anh mím môi.

“Cho nên, em bây giờ còn quá nhỏ.” Lông mày của Phó Quân Bác hỏi hơi cụp xuống: “Tôi còn có việc nên đi trước đây.”

Nặc Kỳ Anh muốn phản bác lại: “Em…”

Nhưng mà, cô còn chưa nói xong, Phó Quân Bác đã thẳng tay mở cửa đi ra ra ngoài.

Cô thật sự muốn có một đứa con với anh ta…

Nhưng mà, cô không nghĩ đến một vấn đề, đó chính là anh ta căn bản không hề nghĩ đến việc sẽ cùng cô sinh một đứa con.

Đúng vậy, anh ta không hề muốn.

Sống mũi của Nặc Kỳ Anh cay xè, nước mắt rơi xuống, cô từ từ ngồi xổm xuống.

Đây là lần đầu tiên cô có một chút suy nghĩ cho bản thân, bởi vì thứ cô muốn là tình yêu của anh ta chứ không phải sự cảm thông của anh ta.

Có lẽ chính là bởi vì những suy nghĩ này, Nặc Kỳ Anh như bị ma xui quỷ khiến lại tự dưng gọi điện đến “quấy rối” Phó Quân Bác.

Phó Quân Bác vừa mới đến làm được một lát, Nặc Kỳ Anh đã gọi điện đến.

“Alo.”

Mỗi lần nghe điện thoại, anh ta đều chỉ nói một chữ này. Lúc đầu thì không sao, nhưng càng nhiều cuộc gọi khiến anh ta dường như mất đi sự kiên nhẫn.

“Kỳ Anh, rốt cuộc em muốn cái gì?”

Phó Quân Bác dừng công việc giữa chừng, đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, ngắm nhìn khung cảnh ảm đạm ngoài cửa sổ.

Cả buổi sáng nay, Nặc Kỳ Anh đã gọi điện thoại cho anh không dưới mười lần.

Nếu không phải hỏi anh thích cái gì thì là hỏi anh không thích cái gì, thậm chí cô còn kể với anh ta về chuyện sáng đi chợ mua củ cải trắng bao nhiêu tiền một cân!

Phó Quân Bác nghe xong đều cảm thấy không thể hiểu nổi.

“Anh sớm đi tối về, mấy ngày nay em không có ai để trò chuyện tâm sự, cho nên, em chỉ là muốn nói chuyện phiếm với anh một lúc thôi.” Nặc Kỳ Anh đáp lại.

Phó Quân Bác nhíu nhíu mày: “Kỳ Anh, tôi có rất nhiều việc cần giải quyết. Cứ như vậy trước đã, tôi cúp máy đây!”

Điện thoại vừa ngắt kết nối, bên tai anh ta lại vang lên một giọng đầy từ tính.

“Kỳ Anh là ai?”

Nghe thấy thế, Phó Quân Bác hướng con mắt lên nhìn về hướng cửa văn phòng.

Phó Quân Tiêu đã đang bước vào, ngồi xuống ghế sô pha một cách nhàn nhã.

“Anh trai.” Phó Quân Bác ném điện thoại trên tay xuống mặt bàn, cũng tùy tiện ngồi xuống đối diện với Phó Quân Tiêu.

“Có khai ra bạn gái hay không đây?” Phó Quân Tiêu trêu chọc, anh nhớ rõ, mối tình đầu của em trai anh chính là một mối tình thắm thiết.

Phó Quân Bác hơi hơi lắc đầu, vội chuyển sang đề tài khác: “Anh em chúng ta bàn bạc cho xong về tiến triển của dự án Tây Trấn kia đã.”

Sau khi hai người nói chuyện với nhau về vấn đề của dự án một lúc, Phó Quân Bác lại có việc phải ra ngoài. Lúc này, điện thoại di động trên bàn của anh ta lại rung lên.

Phó Quân Tiêu lúc đầu cũng không để ý đến, nhưng mà điện thoại vừa yên lặng một giây lại tiếp tục rung, tình trạng này cứ kéo dài suốt một giờ đồng hồ.

Đối phương thật đúng là lì lợm mà!

Phó Quân Tiêu mỉm cười nham hiểm, đặt tài liệu trong tay xuống, đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại di động của Phó Quân Bác lên.

Màn hình điện thoại hiện tên người gọi là “Kỳ Anh”.

Phó Quân Tiêu nhớ ra vừa nãy lúc anh mới bước vào, Phó Quân Bác đúng là đang gọi cái tên này.

Kỳ Anh, cái tên này nghe cũng rất hay.

Phó Quân Tiêu theo bản năng nhấn nút nghe.

“Quân Bác, trưa nay anh có về ăn cơm trưa không?”

Giọng nói này…

Toàn thân Phó Quân Tiêu sững lại.

“Quân Bác? Sao anh lại không nói gì thế?”

“Tôi không phải Quân Bác.” Phó Quân Bác đáp lại.

Nặc Kỳ Anh nghe thấy từ trong điện thoại truyền đến giọng một người đàn ông lạ nên không khỏi giật mình: “Vậy…Anh là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status