Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 129: Một mình cô đơn.



Chương 129: Một mình cô đơn.

“Tôi là anh trai của cậu ấy.” Phó Quân Tiêu trả lời.

Anh trai!

Nặc Kỳ Anh nhếch miệng, trong khoảnh khắc đó tự dưng không biết nói gì nữa.

“Cô và Quân Bác rốt cục là có quan hệ gì?” Phó Quân Tiêu lại hỏi, giọng nói quen thuộc này, anh nhớ rất rõ, lần trước, cô đã nói cố là trợ lý của Quân Bác.

Nặc Kỳ Anh trầm mặc, vẫn chưa biết trả lời anh về vấn đề này như thế nào, bởi lẽ, nếu Phó Quân Bác báo cho người nhà biết rằng anh ta đã kết hôn, chắc chắn anh trai anh ta sẽ không hỏi cô như vậy!

Giọng nói của người phụ nữ này, không chỉ giống với giọng nói của Hoài Lan như đúc, mà còn giống hệt với giọng nói vảu Tạ Liên.

Bây giờ, cuối cùng anh cũng đã tin rằng trên đời này lại có những người rõ ràng không liên quan gì đến nhau lại có thể có giọng nói giống nhau đến khó phân biệt được đến như vậy.

Nghe đến đó, Nặc Kỳ Anh luống cuống cúp điện thoại.

Chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, cô vẫn biết chừng mực của mình.

Sau khi Phó Quân Bác trở về, nhìn thấy Phó Quân Tiêu đang cầm điện thoại di động của mình trên tay, đột nhiên trở nên căng thẳng.

Phó Quân Tiêu sau đó đưa điện thoại di động cho Phó Quân Bác trước, cười nham hiểm: “Có người phụ nữa tên là Kỳ Anh gọi điện cho em hỏi em trưa nay có về nhà ăn cơm hay không đó!”

“À.” Phó Quân Bác nhận lấy điện thoại, khóe miệng miên cướng nở một nụ cười tươi.

Về việc của Phó Quân Bác, Phó Quân Tiêu vẫn chưa hỏi gì nhiều.

Từ nhỏ đến lớn, tính tình của Quân Bác chính là như vậy, chuyện gì mà anh ta không muốn nói, dù có hỏi đi hỏi lại, anh ta cũng không nói.

Ở nhà, Nặc Kỳ Anh đã chuẩn bị hai phần cơm trưa, nhưng cuối cùng lại chỉ có một mình cô ăn.

Buổi tối cũng vậy.

Phó Quân Bác sớm đi đêm về, sau khi tình trạng một mình cô đơn này tiếp diễn thêm một tuần, Nặc Kỳ Anh quyết định sẽ quay lại trường để tiếp tục việc học tập.

Khi cô gọi điện báo cho anh ta về chuyện này, Phó Quân Bác đã bảo trợ lý của anh ta Triệu Bân mang báo cáo thực tập về nhà cho cô.

Chuyện kết hôn, ngoại trừ hai người bọn họ, tạm thời chỉ có thêm Triệu Bân biết nữa.

Nặc Kỳ Anh sắp xếp đồ đạc vào va ly, cầm báo cáo thực tập mà Triệu Bân mang đến, gọi điện thoại cho Đường Vãn Kiều xin nghỉ dài hạn, chuẩn bị trở về Đại học Cung Huy ở thành phố Cung Huy học tập.

Trước đó Phó Quân Bác cũng giúp cô đặt vé tàu đi cao tốc trở về thành phố Cung Huy, nhưng người thật sự tiễn cô ra ga tàu cao tốc cũng chỉ có Triệu Bân mà thôi.

Ở trong xe của Triệu Bân, Nặc Kỳ Anh ngồi bên ghế lái phụ không kiềm chế được hỏi Triệu Bân về chuyện của Phó Quân Bác.

“Quân Bác anh ấy… Thời gian gần đây, có phải anh ấy có rất nhiều việc cần giải quyết không vậy?” Nặc Kỳ Anh thử hỏi.

Triệu Bân một bên vừa lái xe, một bên vừa gật đầu trả lời: “Dạo này trong công ty có thể nói là bận tối mặt tối mũi, bởi vì cậu chủ lớn thực sự đã trở lại, là một người rất có tham vọng! Chúng tôi cũng chỉ là cấp dưới, cũng chỉ có thể nghe chỉ thị từ bên trên, ngoan ngoãn làm theo, nhiều việc quá…Thế là phải tăng ca thôi!”

“Cậu chủ lớn” mà Triệu Bân nói đến chắc chính là Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu có tham vọng làm cho tập đoàn Phó thị phát triển thịnh vượng nên không ngừng mở rộng phạm vi kinh doanh, đầu tư vào nhiều dự án lớn.

Nặc Kỳ Anh cũng không biết rõ thực hư bên trong chuyện này như thế nào, chỉ có thể nghe những gì Triệu Bân nói với cô mà thôi.

Mà mấy ngày nay, chính bởi vì dự án đầu tư vào Tây Trấn của Phó Quân Tiêu chính thức đi vào khởi động, Phó Quân Bác cũng trở nên bận tối mặt tối mũi.

Anh hết lòng vì mọi người như vậy, thế mà lại quên mất cách trở thành một người chồng tốt.

Đối lập với anh ta chính là Phó Quân Tiêu.

Từ sau khi xuất ngũ quay trở lại với việc kinh doanh, Phó Quân Tiêu tuy là vừa yêu vừa hận Tô Hoài Lan, nhưng mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, anh đều nghĩ đến việc chờ đến khi Tô Hoài Lan du lịch Hàn Quốc về, anh sẽ tạo cho cô ta một sự bất ngờ làm cô ta vui vẻ.

Đó chính là hai thái độ trái ngược của người đàn ông khi yêu và không yêu.

Khu nghỉ dưỡng Sơn Trang hiện tại đang trong quá trình thiết kế, Phó Quân Tiêu đã giao nhiệm vụ cho Phó Quân Bác, đó là hy vọng chính tay Phó Quân Bác sẽ giúp anh thiết kế khu nghỉ dưỡng Sơn Trang này.

Tây Trấn là một nơi hoàn hảo, Phó Quân Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy Tô Hoài Lan chắc chắn sẽ rất thích.

Sau khi kết hôn, nếu cô ta mang thai đứa con của anh, anh cảm thấy một nới non xanh nước biếc như Tây Trấn vô cùng thích hợp cho cô ta dưỡng thai.

Từ khi anh trai là Phó Quân Tiêu đi bộ đội trở về, Phó Quân Bác nhận ra bản thân mình căn bản không hề có quyền hành gì đối với bất kể việc nhà hay chuyện ở công ty.

Bất luận là việc lớn việc nhỏ gì, trước kia anh ta có quyền quyết đinh, bây giờ anh ta hoàn toàn không có quyền hành gì cả.

Bởi vì, toàn bộ quyền hành đều nằm trong tay của Phó Quân Tiêu.

Ngay cả người chú Lãnh Huân Sách thường ngày vẫn thường xuyên mâu thuẫn gay gắt với anh ta, kể từ khi anh trai của anh ta Phó Quân Tiêu trở về cũng trở nên khá là an phận.

Quả nhiên, từ trên xuống dưới tập đoàn Phó thị đều chỉ nghe theo anh trai của anh ta Phó Quân Tiêu.

Còn ở bên này, Nặc Kỳ Anh đã về đến thành phố Cung Huy, cô cũng đã xin nghỉ dài hạn ở Dạ Mị cho nên có thể yên tâm trở lại trường tiếp tục việc học.

Trước đây, cô cần phải làm thêm việc ngoài giờ học, nhưng hiện tại cô không cần nữa. Số tiền kiếm được trong mấy ngày làm việc ở Dạ Mị cũng đã đủ để cô trả tiền học phí và phí sinh hoạt.

Mỗi ngày Nặc Kỳ Anh đều kiên trì gửi tin nhắn hỏi han Phó Quân Bác, sáng trưa tối, mỗi buổi một lần.

Mặc cho anh ta không trả lời bất cứ tin nhắn nào của cô, cô vẫn trước sau như một, không ngừng kiên trì.

Cô làm như vậy, không chỉ là bởi vì yêu mến anh ta, mà còn bởi vì cô luôn luôn muốn duy trì cuộc hôn nhân của mình.

Không chỉ là duy trì, trong lòng cô thực sự cố gắng , nhưng vẫn không biết được vấn đề nằm ở chỗ nào.

Bở vì, cô nhận ra rằng cho dù cô làm cái gì đi nữa, Quân Bác vẫn một mực thờ ơ với cô.

Nói rằng cô muốn duy trì cuộc hôn nhân của mình, chi bằng nói cô thực sự trân trọng gia đình này.

Điều mà cô khao khát nhất là gì chứ?

Gia đình!

Đúng vậy, là một gia đình thôi mà!

Hơn nữa, cô cũng càng khao khát có được tình yêu của Phó Quân Bác.

Ngồi ở trong phòng học, Nặc Kỳ Anh thường không tập trung được mà ngồi vẽ bâng quơ gì đó.

Tình trạng này cứ như vậy kéo dài suốt một tháng trời.

“Kỳ Anh, có người tìm cậu ở bên ngoài kìa.”

Hôm nay, có một bạn học nữ tốt bụng đi đến bên cô vỗ vỗ nhẹ vai cô.

Nặc Kỳ Anh gật đầu, đặt cây bút trong tay xuống, đi ra ngoài.

Ở ngoài cửa phòng học có hai người vệ sĩ mặc âu phục và một người đàn ông với mái tóc đen đã điểm hoa râm.

“Xin hỏi, cô có phải Nặc Kỳ Anh không?” Người đàn ông trung niên hỏi.

Nặc Kỳ Anh lúng túng gật gật đầu.

Người đàn ông tung niên vuốt vuốt cằm lại nói tiếp, thái độ cùng kính lễ phép: “Mợ hai, chào cô. Tôi là trợ lý của ông cụ Phó, Lâm Quý. Cô có thể gọi tôi là chú Lâm.”

“Ông cụ Phó sao?” Vẻ mặt của Nặc Kỳ Anh tối sầm.

Chú Lâm nói tiếp: “Cô có phải là vợ của cậu Phó Quân Bác không ạ?”

Nặc Kỳ Anh lại lúng túng gật đầu.

Chú Lâm hiểu ý cười: “Ông cụ Phó là ông nội của cậu Phó Quân Bác.”

“À, thì ra chú là trợ lý ở bên cạnh của ông nội, cháu chào chú…” Sau khi Nặc Kỳ Anh hiểu ra, cô cuống quýt cúi chào lễ phép/

Chú Thúc mỉm cười nói: “Ông cụ muốn gọi cô đến gặp một chút.”

“Bây giờ sao ạ?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng àm giờ cháu vẫn còn tiết học tiếp theo…”

“Chuyện ở trường, mong mợ hai cứ yên tâm, tối sẽ sắp xếp giúp cô. Cô cứ yên tâm đi cùng chúng tôi thôi.”

Chú Lâm có vẻ là một người hòa nhã dễ gần.

Nặc Kỳ Anh mỉm cười gật đầu, sau đó theo chú Lâm rời đi.

Mà trong buổi họp hôm này, hai anh em nhà họ Phó bọn họ đã kết hợp với nhau đối phó với người chú Lãnh Huân Sách, buộc anh ta phải bị giảm quyền hạn.

Sau khi tan họp, Phó Quân Bác vỗ vai Phó Quân Tiêu nói: “Anh trai, đêm nay chúng ta đi ăn mừng đi.”

“Không được, đêm nay chị dâu của em từ Hàn Quốc về. Anh phải tạo bất ngờ cho cô ấy!” Phó Quân Tiêu nham hiểm mỉm cười, cuối cùng thì Hoài Lan cũng không thể trốn tránh anh được nữa.

Phó Quân Bác không khỏi cười nói: “Anh bình thường làm việc lúc nào cũng nghiêm túc lạnh lùng ít nói, bây giờ cũng lộ ra một bộ mặt lãng mạn như vậy, đúng là khó thấy mà!”

“Không còn cách nào khác nữa, ai bảo cô ấy chính là người phụ nữa anh thích chứ!” Phó Quân Tiêu không che giấu chút nào nói.

Chứng kiến sự thẳng thắn vô tư của anh trai trong chuyện tình cảm, Phó Quân Bác nhìn lại tình cảnh hiện tại của bản thân.

Mấy ngày nay, mỗi ngày anh ta đều gặp mặt Lý Tư San, có thể nói, ban ngày mỗi khi có thời gian, anh ta đều ở bên cạnh Lý Tư San.

Phó Quân Bác nhận ra, bản thân anh ta và Lý Tư San những lúc như vậy cũng giống như lúc bọn họ yêu nhau năm năm trước.

Bởi vì có cùng chung sở thích cho nên mới có chủ đề chung để trò chuyện, không cần giấu giếm bất cứ điều gì.

Còn anh ta và Kỳ Anh thì…

Từ khi anh ta nói thẳng với Lý Tư San rằng anh đã kết hôn, hành động của Lý Tư San đối với anh ta chẳng những không có chút hạn chế nào mà còn càng thân thiết hơn trước đây.

“Anh Bác, em thật sự yêu anh, thật sự thật sự thật sự rất yêu anh. Anh không được rời xa em… Xin anh đừng rời xa em…” Ngày hôm đó, khi Lý Tư San nói với anh ta những lời này, hai mắt cô ta rưng rưng nước mắt, khóc lóc.

Ở trước mặt anh ta, cô ta khóc thật sự đến thương tâm, Phó Quân Bác lại một lẫn nữa cảm thấy đau lòng vì Lý Tư San.

Bây giờ trong lòng anh ta thật sự rất mâu thuẫn, rốt cuộc lại không biết bản thân có muốn ly hôn với Nặc Kỳ Anh hay không?

Hai người bọn họ mới kết hôn hai tháng, mà sau hôn lễ, anh ta cũng lạnh nhạt với Nặc Kỳ Anh hai tháng rồi.

Nhưng Nặc Kỳ Anh không hề oán giận anh ta một câu nào, mỗi lần anh ta trở về, cô đều mỉm cười với anh ta, giúp anh ta dọn dẹp đồ đạc trong nhà gọ gàng ngăn nắp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status