Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết

Chương 12



Một chiếc Ecosse Spirit với màu cam đen nổi bật được dựng ở đúng vị trí hàng ngày Hàm Vũ Phong vẫn đỗ xe. Vũ Lục Hàn hậm hực cúi mặt đi theo hắn. Cô còn không muốn chạm vào hắn, trong người có một cảm giác khó chịu không thể lí giải.

"Ngẩng đầu lên." Hàm Vũ Phong ra lệnh.

Vũ Lục Hàn liếc nhìn lên, hắn đang cầm một chiếc mũ bảo hiểm và ra hiệu cho cô đội lên đầu. Vũ Lục Hàn làm theo không một lời cự cãi, và sau đó, Hàm Vũ Phong khoác lên vai cô chiếc áo da màu đen bóng của mình. Anh ta cho mình mượn áo ư? Cô nghĩ, lúng túng đáp lại cái nhìn của Hàm Vũ Phong. Hắn không nói không rằng, đứng đợi như thể muốn cô hãy mặc áo vào cho tử tế. Tần ngần một chút, Vũ Lục Hàn xỏ tay vào áo khoác, nhăn nhó khi vết trầy trên tay bị áo chạm vào nhưng không dám kêu ca. Mùi hương mát dịu toát ra từ chiếc áo khiến bụng cô nôn nao.

"Đưa tay đây."

Hàm Vũ Phong ngồi lên xe sau khi thấy cô đã mặc áo, xoay người chìa một tay ra. Hắn đang muốn giúp cô leo lên xe, dù vậy nhìn kiểu gì Vũ Lục Hàn cũng không thấy chỗ cho cô ngồi.

Hàm Vũ Phong giúp cô ngồi lên phía sau, nép sát vào ngưòi hắn. Bản thân cô thấy chiếc xe này khá "chật chội" cho hai người, rõ ràng Hàm Vũ Phong chỉ vô tình ghé qua trường cô thì mới chạy chiếc xe này. Hắn yêu cầu cô bám chặt khi cô chỉ túm hờ lấy áo hắn. Chiếc xe "chật chội" khiến cơ thể cô dính chặt vào lưng hắn, nếu không nhờ chiếc áo khoác da thì hơi ấm của Hàm Vũ Phong đã truyền thẳng qua người Vũ Lục Hàn rồi. Tuy vậy, ngay lúc này mùi hương của Hàm Vũ Phong tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, nó khiến hai má cô đỏ ửng không cần lí do.

"Chiếc xe này chịu được trọng lượng 80kg của người lái. Hi vọng với trọng lượng bây giờ, chúng ta không lên thiên đàng cùng nhau."

Hàm Vũ Phong thì thầm ngay khi cô ngồi yên vị và đã "bám chặt" theo yêu cầu. Vũ Lục Hàn xanh mặt nhìn hắn, chưa kịp phản hồi thì Hàm Vũ Phong đã rồ ga lao đi với một tốc độ khủng khiếp. Cô khiếp đảm ôm chặt lấy hắn, dù đã được đội mũ bảo hiểm vẫn hoàn toàn cảm nhận được gió tạt vào mặt mình. Chưa bao giờ trong đời cô được trải nghiệm một cảm giác đua cùng tốc độ thật đến mức này. Có nằm mơ Vũ Lục Hàn cũng không nghĩ mình sẽ được trải nghiệm cảm giác tim gan phèo phổi chuẩn bị bay hết ra khỏi lồng ngực.

Khi thấy xe di chuyển chậm dần, Vũ Lục Hàn mở mắt mới biết Hàm Vũ Phong đã cho xe vào tới gara. Tim cô còn đập nhanh hơn cả vận tốc của chiếc xe, cô nhận ra mình đã nhắm tịt mắt suốt cả quãng đường và hai tai bị ù đi. Gara tối mù, Hàm Vũ Phong không bật điện. Hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, không nói gì, không làm gì cả. Vũ Lục Hàn ngơ ngác vài giây, rồi giật mình buông hai cánh tay đang ôm chặt cứng quanh eo hắn, lúng túng tìm cách nhảy xuống nhưng không biết nhảy thế nào. Hàm Vũ Phong, bằng một động tác nhẹ nhàng, xoay người lại tháo chiếc mũ bảo hiểm trên đầu cô. Vũ Lục Hàn đầu tóc bù xù, vết thâm tím to tướng trên trán sưng lên một cục, khuôn mặt hiện rõ vẻ bối rối. Hắn mặc kệ việc cô thấy ngượng ngùng, mỉm cười thật nhẹ và đưa tay vuốt những sợi tóc cô vào nếp.

"Xin lỗi. Tôi đang phải xác định lại, đúng là chúng ta vẫn còn sống."

Vũ Lục Hàn nhoẻn miệng cười, dù nụ cười ấy có chút gượng gạo. Không biết trong bóng tối mù mờ nơi đây, hai má ửng hồng lên của cô có bị hắn phát giác không? Cô còn chẳng biết vì sao cô mỉm cười.

"Tôi chưa từng di chuyển như thế này bao giờ."

Vũ Lục Hàn nói một câu sáo rỗng để phá tan không khí ngại ngùng dù vẫn cúi gằm mặt. Trái tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết. Có phải vì bỗng nhiên hắn trở nên dịu dàng không? Cảm giác hậm hực khi nãy biến đi đâu mất rồi?

"Tôi cũng vậy."

Hàm Vũ Phong thì thầm bên tai cô. Câu nói ấy khiến Vũ Lục Hàn rùng mình. Cô ngước lên, chạm vào mắt hắn đang nhìn mình. Ánh mắt ấy khiến cô nhớ lại đêm định mệnh họ gặp nhau, trong cô dâng lên một cảm giác không thể miêu tả thành lời. Bàn tay Hàm Vũ Phong vừa nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, chậm rãi di chuyển xuống má, luồn nhẹ vào sau gáy. Ối trời ơi, 'nó' lại sắp xảy ra rồi!

Vũ Lục Hàn mở to mắt khi thấy Hàm Vũ Phong đang nghiêng người về phía mình. Tim đập nhanh quá, cô còn thấy mình hụt hơi khi cảm thấy hơi thở của người đối diện phả nhẹ lên môi. Cô giật mình, lập tức lùi người lại phía sau, nhìn hắn chằm chằm vờ như thể cô không hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Hàm Vũ Phong khựng lại vài giây, thở ra rất nhẹ. Hắn buông tay, bước xuống xe, đưa tay ra để cô bám vào rồi trượt xuống. Hàm Vũ Phong trở về trạng thái tĩnh lặng, bước thật nhanh về phía công tắc đèn và mở lên.

Vũ Lục Hàn nheo mắt bởi ánh sáng đột ngột, nhận ra đây là phía sâu bên trong của gara. Ở đây chỉ có những chiếc motor dựng thành hàng thẳng tắp. Xem ra Hàm Vũ Phong cũng có sở thích đi phượt, rất nhiều đồ dùng của phượt thủ được đặt ngay ngắn trong các kệ gỗ kê sát tường. Vũ Lục Hàn đi theo hắn vòng ra phía trước, nơi cô từng thấy những chiếc ô tô đắt tiền.

Hàm Vũ Phong có nhiều loại xe dành cho những nơi khác nhau, chúng đều là những chiếc siêu xe đắt tiền với màu đen bóng lộn. Tuy vậy, nằm sát phía trong cùng của dãy xe là một chiếc Jaguar XJ trắng toát. Đó là chiếc xe mà Hàm Vũ Phong vô cùng trân trọng, là chiếc xe hắn đã mang về từ Anh theo mình. Chiếc xe ấy gắn liền với những kỉ niệm quan trọng đối với hắn, chiếc xe đầu tiên của hắn, là món quà sinh nhật từ người mẹ Anh quốc. Cũng trên chiếc xe ấy, chàng trai James Adam đã trao nụ hôn đầu tiên cho cô gái mình vô cùng yêu thương. Và chỉ trên chiếc xe ấy, ghế bên cạnh lái xe luôn dành cho một chủ nhân duy nhất. Hàm Vũ Phong luôn giữ nó trong góc khuất của gara và chưa bao giờ lấy ra sử dụng. Nhưng bất chấp mọi cố gắng che giấu quá khứ, chiếc xe vẫn luôn nổi bật bởi màu trắng tinh khiết của mình. Hàm Vũ Phong đưa mắt nhìn lướt qua chiếc xe, một nỗi buồn não nề thoảng qua mắt hắn rồi biến mất.

Hàm Vũ Phong tiến thẳng vào phòng thay đồ, không nói một câu nào kể từ khoảnh khắc ngượng ngùng lúc nãy. Vũ Lục Hàn tần ngần một chút rồi bước về phía hắn. Cô khựng lại và đỏ mặt khi thấy Hàm Vũ Phong không hề ngại ngùng cởi trần trước mặt mình, khoe ra toàn bộ cơ bắp và thể hình vạm vỡ. Hắn liếc nhìn cô, không tỏ thái độ gì trong khi mở một ngăn tủ và rút ra chiếc áo phông màu lông chuột.

"Áo... của anh..." 

Vũ Lục Hàn vẫn trơ trẽn nhìn hắn, tuy có ngại ngùng nhưng đã cố nhìn xuyên qua vai hắn tới bức tường phía sau, đưa trả Hàm Vũ Phong chiếc áo da. Vết trầy xước trên tay cô bắt đầu nhói lên từng đợt. Cô chỉ khẽ chau mày, chưa một lần kịp nhìn xem vết thương của mình có nặng hay không.

"Giặt đi." 

Hàm Vũ Phong lạnh nhạt ra lệnh, bước ngang qua cô vào thẳng nhà tắm. Hắn lại coi cô như một người-làm-thuê đúng nghĩa, sự gần gũi ban nãy đã bay đi đâu hết. Vũ Lục Hàn cảm thấy hụt hẫng một cách khó hiểu, đi tới gom hết đống đồ hắn thả trong giỏ mây nơi góc tủ đồ và mang đến phòng giặt. Căn phòng mờ tối bởi trời chiều mùa thu bên ngoài bao trùm qua lớp cửa kính mỏng manh. Cô đưa tay lần tìm công tắc điện, chán nản ôm quần áo tiến về phía chiếc máy giặt. Mọi loại áo da và quần jeans dày của Hàm Vũ Phong đều phải giặt tay. Vũ Lục Hàn phân loại từng bộ đồ, mở nước vào một cái chậu lớn rồi thả đồ giặt tay vào đó. Cô cảm nhận được những cơn đau rát liên tục nơi khuỷu tay, bỗng nhiên thấy tủi thân một cách vô cớ. Nếu cô ở nhà với bố mẹ, những vết thương cỏn con như thế này sẽ được sát trùng và băng bó cẩn thận từ lâu rồi. Có thể bố mẹ cô sẽ phát hiện ra nếu cô không mặc áo dài tay che giấu, họ sẽ lo lắng hỏi chuyện gì đã xảy ra vậy; rồi cô sẽ đáp không có gì ạ, con chỉ vô ý vấp ngã lúc học thể dục thôi. Dù cô thừa sức tự lo được cho bản thân, nhưng không còn được nhận sự quan tâm yêu thương từ bố mẹ khiến Vũ Lục Hàn cảm thấy cô đơn khủng khiếp. Cô biết mình không có quyền mong đợi được người lạ Hàm Vũ Phong, người thuê cô làm việc, để tâm đến mấy thứ vớ vẩn này; nhưng sâu trong lòng cô lại mong muốn được hắn hỏi thăm đến kì lạ. Vũ Lục Hàn không biết từ đâu mong muốn đó xuất hiện, cô nghĩ có thể do đã lâu không được quan tâm như khi còn ở nhà.

Một giọt nước mắt rơi thẳng xuống chậu quần áo trước mặt. Vũ Lục Hàn ngẩn người, vội vàng quệt nước mắt. Cô vừa rơi nước mắt chỉ vì không  được quan tâm đấy ư? Cô biết bản thân không phải kiểu người thích tìm kiếm sự chú ý, nhưng tại sao không được Hàm Vũ Phong để ý cô lại thấy buồn đến phát khóc như vậy? Cảm giác hậm hực lúc ở trường, cảm giác tủi thân và thất vọng lúc này chưa từng xảy đến với cô khi không được bố mẹ quan tâm. Vũ Lục Hàn sống cả đời như một bóng ma, chưa bao giờ được ai nhìn thấy. Đáng lẽ cô phải quen thuộc với cảm giác này mới phải, điều gì đã khiến cô thay đổi đến thế?

Hàm Vũ Phong là một chủ nhà khó hiểu. Hắn rõ ràng không hề quan tâm đến cô hay cảm xúc của cô. Hắn mặc kệ việc cô không muốn uống rượu hay tham gia mấy bữa tiệc ồn ào với đám bạn của hắn, ép buộc cô phải có mặt. Hắn mặc kệ mọi kế hoạch của cô, bắt cô hủy tất cả và xuất hiện yêu cầu cô phải đi cùng hắn. Hắn chẳng bận tâm việc cô mới bị bắt nạt, bị ngã dúi ở trường mà muốn cô phải làm việc ngay từ khi bước chân vào nhà. Tất nhiên, mọi công việc này đều là nghĩa vụ của Vũ Lục Hàn. Cô phải tự nhắc bản thân rằng mình đang đi làm để trả nợ, không phải một người tới chờ được quan tâm chăm sóc. Cô đã là một sinh viên sắp ra trường, những thứ như thế này phải giúp cô trở thành một người chuyên nghiệp rồi mới phải.

Tuy vậy, cứ nghĩ đến những khoảnh khắc vô-cùng-thân-mật một cách cực-kì-mờ-ám với người chủ nhà xa lạ, Vũ Lục Hàn bất giác thấy tim mình chạy nhanh vài nhịp. Nếu Hàm Vũ Phong không có ý gì với cô, vì sao thỉnh thoảng lại có những cử chỉ tán-tỉnh bất thường như thế? Lúc nãy trong gara, chắc chắn hắn đã định hôn cô. Cô không ngây thơ đến độ không biết đối phương định làm gì mình. Một người đàn ông và một phụ nữ ở chung nhà với nhau, có khi nào sẽ nảy sinh rung động không nhỉ? Chẳng phải Hàm Vũ Phong từng đe dọa cô rằng hắn không hề muốn "có gì đó" xảy ra với cô rồi sao? Vả lại, hai người mới "ở chung" được một hai ngày, làm gì đủ để "đổ" nhanh thế?

Nhưng mà, cô rùng mình, ánh mắt khao khát mãnh liệt đó lúc cả hai còn đắm chìm trong bóng tối tĩnh mịch trên yên xe...

Vũ Lục Hàn ngồi thẳng dậy, ngửa đầu lên thở phì phò. Tại sao mấy hình ảnh này không rời khỏi đầu cô nhỉ? Dù sao thì khắp người vẫn đau nhức quá, với cô gái cả năm không tập thể dục như cô thì đây là một cú sốc không thể quên được. Có thể từ giờ cho đến khi tốt nghiệp cô sẽ vô cùng sợ hãi môn bóng chuyền. Mà cũng chẳng hiểu vì sao bỗng dưng cả lớp chuyển sang chơi bóng chuyền. Ngày trước, môn cờ vua được cả lớp thống nhất đăng kí bởi đó là môn dễ trốn học, thầy cô chỉ chăm chú dạy những đứa nghe giảng thôi. Chỉ mình Vũ Lục Hàn chăm chỉ nghe, chăm chỉ ghi chép lại những thế cờ được thầy giải, và cũng chỉ một mình cô đại diện trường đi thi cờ vua thành phố, đạt giải không tưởng... Dù sao quá khứ huy hoàng đó cũng qua rồi. Với vụ ngã ngửa ngày hôm nay và việc lùm xùm về sớm cuối giờ, Vũ Lục Hàn chắc cốp rằng mình sẽ phải học lại thể dục kì này. Với những vết thương để đời thế này, làm sao cô còn dám nhìn vào quả bóng nữa chứ...

"Vũ Lục Hàn!"

Ủa, gọi mình ư? Vũ Lục Hàn ngoái đầu lại nhìn, không đáp cho đến khi tên cô bị réo lên một lần nữa. Cô hấp tấp đứng dậy, bối rối chùi tay vào quần và đi nhanh ra ngoài. Hàm Vũ Phong đang đứng trước cửa phòng tắm đối diện, mái tóc hoe vàng ướt sũng, rối bù; chiếc áo phông xám gợi lên vài mảng ướt, tôn lên từng đường nét nam tính trên cơ thể hắn. Kể cả cái quần ngủ kaki kia cũng nổi cộm một vài chỗ trên cơ thể kẻ đang mặc nó... Vũ Lục Hàn biết ngay mình đang đỏ mặt, cả người cô nóng bừng và cô đã đứng chôn chân tại chỗ. Cô còn không có đủ can đảm để hỏi anh gọi gì tôi, đến nuốt nước bọt cũng thật khó khăn khi trong người cô đang vô cùng nhộn nhạo. Hàm Vũ Phong không thấy cô phản ứng, vẫy tay gọi lại gần. Có điều gì đó cực kì khó hiểu, Vũ Lục Hàn nuốt khan, thầm mong hắn không nhận ra đầu óc cô đang đảo lộn hết lên. Cô rụt rè tiến gần về phía hắn. Khi chỉ còn cách vài bước, Hàm Vũ Phong đột ngột vươn người túm lấy tay cô và kéo thẳng vào... phòng tắm ngay cạnh đó.

"Ơ... ơ kìa..."

Vũ Lục Hàn lắp bắp, tim đập loạn nhịp, co rúm lại như một con rùa rụt cổ. Hàm Vũ Phong đẩy cô đến trước tấm gương lớn mờ sương, lấy tay lau gương để Vũ Lục Hàn nhìn thấy bản thân mình trong đó. Chỉ tới khi ấy, cô mới nhận ra trên đầu mình có một cục u to tướng.

Vết bầm tím sưng lên rất to, lộ ra rõ ràng bên dưới lớp tóc mái bù xù. Vũ Lục Hàn nhăn mặt, không nghĩ bóng đập vào đầu cũng tạo thành cục u lớn đến thế. . Hắn thò tay vào bồn rửa mặt đựng đầy nước và rất nhiều đá, vớt lên cái khăn mặt trắng tinh và vắt nó bằng một tay, rồi đặt ngay lên vết bầm tím. Vũ Lục Hàn nhăn nhó, nhưng không dám kêu một tiếng, cứ co lại như một con mèo bị túm cổ. Hắn giữ khăn ở vị trí đó cho đến khi cảm nhận được hơi ấm từ da cô làm ấm cái khăn, lại nhúng vào bồn nước đá, vắt bớt nước và đưa lên vết bầm tím. Vũ Lục Hàn lúng túng không dám nhìn hắn, đầu cúi gằm.

"Giữ lấy, thấm nước cho đến khi bớt sưng đi."

Hàm Vũ Phong đợi đến khi cô nhận lấy chiếc khăn, không chần chừ nhấc cánh tay bị xước ngang dọc của cô. Những miếng bông tẩm cồn đã được hắn chuẩn bị sẵn trên chiếc kệ phía dưới cái gương. Hắn cẩn thận gắp bông bằng kéo y tế, chấm nhẹ quanh vết trầy xước của cô, khéo léo như một vị y tá thực thụ. Tay Vũ Lục Hàn run lên bất ngờ vì xót. Sau một hồi tỉ mẩn, Hàm Vũ Phong thấm nhẹ bằng khăn bông khô, khăn bông lấy đi mùi cồn và vết ẩm ướt, giúp hắn dễ dàng dán vào đó một miếng băng y tế. Vũ Lục Hàn mải nhìn theo hắn, quên cả việc phải thấm ướt khăn.

"Đừng có nhìn tôi như vậy." Hàm Vũ Phong không nhìn cô nhưng lại nói một câu khiến cô giật mình, cúi đầu xấu hổ. Tôi đang nhìn anh à?

Hắn nhìn lên khuôn mặt ngây ngô của cô, nở một nụ cười đầy ẩn ý. Vũ Lục Hàn thấy rùng mình, nghĩ rằng tim mình vừa lệch khỏi ngực vài milimet. Hắn đưa tay chạm vào cái khăn mặt đã hoàn toàn không còn một chút hơi lạnh, đoạt lấy khăn từ tay cô và nhúng vào bồn nước đá. Vũ Lục Hàn đỏ mặt, vội vàng cụp mắt xuống.

"Thật may cho cô là tôi dễ nhìn. Bởi nếu phải sống cùng với một người nước ngoài xấu xí, chắc cô sẽ học cách trèo cổng ra ngoài mất." Hàm Vũ Phong trêu ghẹo. Cô cảm thấy hiệu ứng ửng đỏ đã lan cả đến tai. Không dám đáp lại một câu, nhưng Vũ Lục Hàn đã cảm thấy trái tim lại bắt đầu đập mạnh.

"Lạ nhỉ, sao bỗng dưng không nói một câu nào thế?" Hắn thả khăn vào bồn nước lạnh, lấy khăn bông thấm khô vết tím bầm trên trán cô, ít nhiều đã xẹp xuống. Hắn đưa tay chạm vào cằm Vũ Lục Hàn và nâng nó lên, vô cùng cẩn thận. Mọi hành động của hắn như tác động lên tất cả giác quan của cô, khiến cô bỗng dưng muốn ngừng thở. Hàm Vũ Phong nhìn vào ánh mắt hỗn loạn và ngại ngùng đó, bỗng nhiên cười thật dịu dàng.

"Cô sợ tôi hả?"

"Không... không phải." Vũ Lục Hàn lắp bắp. Cảm giác mãnh liệt trong cô bây giờ, ngay cả khi xưa từng được Từ Thiên quan tâm, cũng chưa bao giờ xuất hiện.

"Cô phản ứng thật lạ." Nụ cười của Hàm Vũ Phong dường như khiến cả căn phòng sáng bừng lên. Nụ cười Vũ Lục Hàn chưa bao giờ được thấy qua, mọi dây thần kinh trong người cô cũng run rẩy dữ dội.

"Xin... xin lỗi..." 

Vũ Lục Hàn lúng túng lùi lại vài bước, không dám nhìn vào đôi mắt giãn ra vì bất ngờ của hắn, vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm và lao ngay vào phòng giặt đồ.

Vũ Lục Hàn đóng cánh cửa kéo lại và tựa vào cửa thở mạnh. Cảm xúc vô cùng hỗn loạn và mới mẻ bỗng nhiên ập đến khiến cô vừa hoảng loạn, vừa bỡ ngỡ, lại có phần phấn khích. Không, không phải là bất cứ cảm xúc gì cô từng trải qua trước đó, cô chưa bao giờ trải qua thứ cảm xúc lạ đến thế này. Cô chỉ biết mình từng ngưỡng mộ và yêu thích Từ Thiên, nhưng những cử chỉ dịu dàng của anh, tuy chân thành hơn nhiều lần hắn, lại chưa hề gợi lên trong cô nhiều xúc cảm khó gọi tên. Cô hoang mang với chính bản thân mình, lẽ nào cô lại rung động trước Hàm Vũ Phong?

"Sao vậy cô gái?" Hàm Vũ Phong đứng bên ngoài, tựa người vào cánh cửa. Bóng lưng hai người tựa vào nhau. "Cô đang cư xử kì lạ đấy."

"Tôi... không biết!" Vũ Lục Hàn lúng túng đáp lại. Cô dường như cảm nhận hơi ấm từ hắn, xuyên qua kính cửa. Người đang cư xử kì lạ ở đây phải là hắn mới đúng.

"Cô có muốn nghe một bí mật của tôi không?" 

Hàm Vũ Phong bỗng hỏi một câu bâng quơ khiến Vũ Lục Hàn phải quay đầu lại. Nhưng cô lại không biết phải đáp như thế nào.

"Nếu... nếu là bí mật thì tôi..."

"Cũng không hẳn là một bí mật." Hắn ngắt lời. 

Nhưng rồi lại mỉm cười, và đi mất.

Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ quay lại, mở hé cửa nhìn theo bóng dáng hắn đi khuất. Cảm giác khó miêu tả thành lời ấy lại xuất hiện, khiến cô cảm thấy vô cùng day dứt.

Người này chắc hẳn có hội chứng đa nhân cách rồi. Hàm Vũ Phong cứ như chứa đựng cả một vũ trụ bên trong hắn vậy.

Sáng hôm sau, khi Vũ Lục Hàn bị đánh thức bởi một tia nắng chiếu qua cánh cửa kính thì đồng hồ đã chỉ tới tám rưỡi. Cô vội vàng bật dậy, hoang mang nhìn kẻ đang chậm rãi thưởng thức cà phê trên bàn làm việc, mắt không rời chiếc laptop. Cô lóng ngóng nhảy xuống giường, định tìm sách vở để nhét vào cặp, trong lòng thầm oán trách kẻ kia dậy sớm mà không gọi cô dậy. Nhưng mọi ngày cô đều đặt báo thức trên điện thoại, không lẽ ngủ say quá nên không nghe thấy tiếng chuông?

"Làm gì thế?" Hàm Vũ Phong tỏ ra thản nhiên trước sự khẩn trương của cô, không nhìn cô, liên tục gõ vào bàn phím. Vũ Lục Hàn nhìn hắn đầy trách móc, mặt xị xuống.

"Sao anh không gọi tôi dậy đi học?"

"Vì sao?" Hàm Vũ Phong nhấp một ngụm cà phê. "Sáng nay tôi rảnh rỗi, không muốn đưa cô đi rồi lại quay về, tốn thời gian."

"Anh hi sinh buổi học của tôi chỉ vì sợ tốn thời gian hả?" Vũ Lục Hàn lớn tiếng. Lần đầu tiên trong đời, cô lớn tiếng với một người nào đấy. Và đó lại là người cô thường xuyên cảm thấy e sợ.

Hàm Vũ Phong ngừng mọi hoạt động, đứng lên bước tới chỗ cô gái đang ngồi dưới sàn lật tìm sách vở bỏ vào cặp. Hắn ngồi xổm xuống, đặt tay mình lên tay cô như một sự ngăn cản, nhận lấy thái độ cau có bực bội của của cô gái nhỏ, mỉm cười.

"Trán sưng to như vậy mà vẫn muốn đi gặp những kẻ làm đau mình hả?"

"Không liên quan gì đến anh!" Vũ Lục Hàn lập tức đỏ mặt khi thấy nụ cười ấy, phản kháng trong tuyệt vọng và quay đi ngay lập tức.

"Tôi tự cho phép cô nghỉ học hôm nay." Hàm Vũ Phong không hề sợ hãi trước "cơn giận dữ" của cô, đứng thẳng, vươn người. "Tôi đã phải tắt báo thức của cô thật nhanh trước khi nó kêu đấy, quả là một cuộc chạy đua với thời gian."

"Anh... tắt báo thức của tôi..." 

Vũ Lục Hàn trợn tròn mắt, lắp bắp và rồi trong lòng dâng lên một cảm giác gì đó. Như là hờn dỗi. Cáu giận. Người đàn ông này quả thật thích kiểm soát và trơ trẽn. Giờ anh định quyết luôn cả cuộc đời tôi nữa đấy. Cô cảm thấy bực bội nhưng không dám thể hiện thái độ, nhìn chằm chằm vào mấy cuốn sách với sự phẫn nộ.

"Bù lại..." Hàm Vũ Phong đặt hai tay lên vai cô, nghiêng người về phía Vũ Lục Hàn và nhìn thẳng vào mắt cô. "Hôm nay cô đi chơi với tôi nhé?"

"Đi... chơi?"

Vũ Lục Hàn loanh quanh giữa căn gác. Chung quy cô cũng không biết mình sẽ phải đi đâu, nên hoàn toàn không biết mình sẽ mặc gì. Trong cô như có gì đó thôi thúc, hãy chọn một bộ quần áo vừa phải cho xứng tầm đi! Cần gì chứ? Thiên thần Trắng xuất hiện, chống nạnh tặc lưỡi: cô cứ mặc thoải mái là được, Hàm Vũ Phong chỉ rủ đi ra đường cùng anh ta thôi mà. Thật phiền phức, Vũ Lục Hàn cảm thán, vì sao cô lại chịu thỏa hiệp, nghỉ học để "đi chơi" với hắn? Không lẽ trong thâm tâm cô luôn mong ngóng chuyện này sẽ xảy ra ư? Ôi, vì sao cô lại mất thời gian vào mấy cái ý nghĩ lung tung này chứ! Cô gần như đã lục tung chỗ quần áo mình mang theo rồi, Vũ Lục Hàn sẽ mặc cái gì bây giờ?

Cùng lúc đó, phía dưới nhà, trong nhà tắm, Hàm Vũ Phong đã đứng hơn năm phút trước gương, với lọ wax đang mở. Mọi ngày, hắn luôn có những kiểu tóc vuốt đơn giản phù hợp theo từng lần ra ngoài. Như kiểu, khi ra ngoài vì công việc, mái tóc fawx hawk của hắn sẽ được vuốt cẩn thận ra phía sau, lịch sự mà vẫn đứng đắn, nam tính và cuốn hút, tạo dựng một hình ảnh đáng tin cậy và chắc chắn. Ngược lại, khi đi chơi cùng bạn bè, hay chỉ đơn giản là ra ngoài mua một cái gì đấy, mái tóc hoe vàng đó sẽ được vuốt dựng lên, hơi rối, làm nên một Hàm Vũ Phong bụi bặm, cá tính. Nếu cứ theo công thức, chỉ cần vuốt rối là được. Vậy mà hắn lại loay hoay, đắn đo đã năm phút đồng hồ. Hắn không biết liệu mái tóc rối như vậy trông sẽ phóng khoáng, hay lại cẩu thả, bừa bãi. Nhưng nếu vuốt ra phía sau, trông hắn có nghiêm túc quá không? Tuyệt thật, chỉ có một đám tóc trên đầu mà cũng không biết nên tạo kiểu sao cho phải!

Mười lăm phút trôi qua, Vũ Lục Hàn ngập ngừng bước xuống. Cô quyết định mặc áo phông màu xám với quần jeans đen, đi đôi giày hiệu Converse màu đen rẻ tiền mua-bừa-ở-ngoài-đường. Ngay khi nhìn thấy Hàm Vũ Phong bước ra từ phòng thay đồ, cô đã tròn mắt nhìn, rồi hắn cũng nhìn cô. Hàm Vũ Phong ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ, hắn vô tình cũng đang mặc một chiếc áo màu xám nhạt, quần jeans màu đen và đi đôi Converse đen tất-nhiên-là-chính-hãng. Hắn bước đến phía chân cầu thang, đưa một tay ra chờ đợi cô bước xuống. Vũ Lục Hàn hơi rụt rè, nhưng rồi vẫn đặt tay vào tay hắn. Có một luồng điện truyền từ hắn qua người, bàn tay cô râm ran nhè nhẹ.

"Thật tuyệt vì chúng ta rất giống nhau." Hắn thì thầm với cô, khiến tim cô như đang nhảy dựng lên. Cô rất muốn gào lên "đừng làm thế nữa", nhưng lại không thể thoát ra miệng.

Hàm Vũ Phong không có ý định thả tay Vũ Lục Hàn, nắm tay cô bước vào nhà xe. Cô líu ríu bước theo sau, bỗng dưng cảm thấy hồi hộp. Cô không muốn gọi tên bất cứ cảm xúc nào bây giờ, chỉ biết rằng nó vô cùng dễ chịu.

Hắn tiến đến chiếc Bugatti Chiron, mở cửa bên và chờ đợi cô gái bước vào. Sau khi chắc chắn cô đã cài dây an toàn, Hàm Vũ Phong nhìn cô, nở nụ cười vô cùng dịu dàng.

"Cô sắp được trải nghiệm thế giới của tôi, hãy tận hưởng nhé."

Vũ Lục Hàn nhoẻn miệng cười. Hàm Vũ Phong nhìn cô, bất động một vài giây. Cô đã không nhận ra điều này, cô đã nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Bên cạnh hắn. Điều này khiến Hàm Vũ Phong chùn bước.

Hàm Vũ Phong đưa Vũ Lục Hàn đến một trung tâm thương mại lớn. Sau khi đưa xe vào bãi, hắn lại nắm tay cô, dẫn lên thẳng tầng Xem phim. Vũ Lục Hàn ngơ ngác bám theo, cô không phải là chưa bao giờ nhìn thấy rạp chiếu phim, nhưng thật sự chưa từng xem một bộ phim nào tại rạp. Cô không có bạn bè thân thiết nên hầu như không đi cùng ai, và nếu chỉ có một mình, Vũ Lục Hàn chắc chắn sẽ chỉ chọn mài đít ở thư viện. Vậy nên, ngay lúc này, cô có một chút phấn khích xen lẫn ngượng ngùng. Lần đầu tiên trong đời có một chàng trai nắm tay cô dẫn đi xem phim.

"Cô muốn xem cái gì?"

Hàm Vũ Phong quay sang hỏi, nheo mắt nhìn vào danh sách những cái tên nhấp nháy trên bảng điện tử. Vũ Lục Hàn tần ngần một lúc, hai mắt sáng lên, chỉ vào một poster u ám ở ngay cạnh đó.

"Xem phim kinh dị!"

Hàm Vũ Phong bỗng trợn tròn mắt, nhìn theo hướng tay cô chỉ, nụ cười dần trở nên méo xẹo.

"Cô... thích xem phim kinh dị lắm à?"

"Không! Tôi sợ... ma... Nhưng tôi chưa bao giờ được xem phim kinh dị ở rạp. Tôi muốn được xem thử!"

Vũ Lục Hàn rụt rè trình bày, cái nhìn của hắn phần nào khiến cô chột dạ. Niềm phấn khích trẻ con của cô khiến Hàm Vũ Phong bật cười, dù trong lòng hắn đang thầm rên rỉ. Ít ai biết, Hàm Vũ Phong... sợ nhất xem phim kinh dị!

"Đứng yên ở đây nhé!" 

Hàm Vũ Phong hít một hơi thật sâu, đặt hai tay lên vai Vũ Lục Hàn, nhìn cô cười rồi nhanh chóng chạy lại quầy bán vé. Hắn thầm than thở trong lòng, kinh dị chính là thể loại phim lần đầu hắn được trải nghiệm tại rạp, cùng người con gái ấy. Cô ấy, ngược lại, vô cùng hào hứng với chủ đề này, luôn luôn nói không ngừng về độ rùng rợn và cách tạo hình nhân vật. Còn hắn, dường như trở thành đứa trẻ, chỉ biết cúi gằm xuống lắc đầu cười trừ; và cô ấy lại ôm đầu hắn vào lòng rồi cười nắc nẻ. Một nụ cười phớt lướt qua môi khi Hàm Vũ Phong nghĩ đến khoảng thời gian ấy, nhưng rồi lại hít một hơi, mọi thứ đều đã qua rồi.

Phần lớn thời gian, hắn coi Vũ Lục Hàn là người con gái của hắn. Nhưng rồi vẫn có lúc hắn nhận ra cô gái này là một người hoàn toàn khác, trầm lặng, rụt rè, nhỏ bé. Cô gái này không sôi nổi như cô ấy, không nói liến thoắng trong xe hết chuyện này tới chuyện kia. Cô gái này không mạnh dạn như cô ấy, gặp bạn hắn chỉ biết cúi đầu, không khiến hắn mất kiên nhẫn vì bị bỏ rơi khi cô gái của mình quá mải mê buôn chuyện với đám bạn. Cô gái này cũng không có chính kiến rõ ràng, yêu thích cái gì không dám bày tỏ; không như cô ấy, đã thích là phải có bằng được. Cô gái này không chăm lo cho hắn bằng cô ấy, không đặt giờ dậy sớm đi mua đồ ăn sáng, không là phẳng phiu từng cái áo một rồi treo ngay ngắn vào tủ; tuy biết nấu ăn nhưng không hề biết hắn thích ăn món gì. Cô gái này khác với cô ấy một trời một vực. Hàm Vũ Phong vẫn luôn biết rõ điều đó.

Nhưng tại sao, tại sao Vũ Lục Hàn lại sở hữu dáng vẻ hoàn toàn giống hệt cô ấy? Gương mặt nếu nhìn qua cũng không hề khác biệt, ngoại trừ hai đôi mắt: một đôi mắt nhanh nhẹn, thông minh; một đôi mắt cụp thấp, phảng phất buồn. Mái tóc có ngắn hơn, cơ thể có gầy gò hơn nhưng mọi thứ của cô cứ như thể Vũ Lục Hàn là người em song sinh thất lạc mà cô ấy không hề biết. Hắn khẽ chau mày, liệu mình có đang làm đúng không?

Hàm Vũ Phong trả tiền vé xem phim, quay lại nơi Vũ Lục Hàn đáng-lẽ-ra phải đang đứng chờ, nhưng không nhìn thấy cô. Trong hắn bỗng dâng lên một cảm giác lo sợ, ừ, Vũ Lục Hàn là một người lớn không cần bảo mẫu. Nhưng việc không thấy cô khiến tim hắn đập mạnh, rõ ràng dặn đứng ở đây rồi còn đi đâu được chứ? Hắn lập tức rút điện thoại, cảm thấy bàn tay mình đột nhiên run lên nhè nhẹ, không thể bấm số một cách bình thường. Tệ thật, có đi vệ sinh thì cũng phải cố đợi người ta quay lại chứ?

"Sao anh hoảng hốt thế?" Vũ Lục Hàn đột nhiên lên tiếng khiến hắn giật mình. Quay phắt lại phía sau, Hàm Vũ Phong trợn to mắt khi thấy cô đang nhìn mình thắc mắc, trên tay ôm một túi bỏng ngô rất to và khệ nệ bê thêm hai lon pepsi. "Có việc khẩn cấp hả?"

"Khẩn cấp con khỉ!" Hàm Vũ Phong trừng mắt nhìn cô, gằn giọng. Hắn không hiểu tại sao lại thấy bực bội, nhưng cũng không thể nổi giận khi nhìn Vũ Lục Hàn ngớ ngẩn thế này. Cô bỗng nhiên thay đổi thái độ, cười trừ và dúi một túi bỏng ngô vào tay hắn.

"Anh trả tiền vé thì tôi mua bỏng ngô. Như vậy là quá công bằng!" 

Cô cười hí hửng. Xem ra cô còn chẳng nhận ra khuôn mặt hắn đang trở nên xám xịt. Hàm Vũ Phong đứng lặng người, bắt đầu thấy hỗn loạn trong lòng. Thật tình, cô ta đúng là quái đản. Ai cần chứ? Mà tại sao tự ý mua không thèm thông báo một câu!

"Này... Anh... có chuyện gì ở công ty hả?" Vũ Lục Hàn lúc này mới nhìn ra khuôn mặt thẫn thờ của Hàm Vũ Phong, nói lí nhí. "Nếu... nếu anh bận thì cứ đi đi, tôi xem xong sẽ tự liên lạc mà!"

Hắn nhìn cô lạ lùng, rồi thở hắt. Mình tức giận điều gì chứ?

"Đi nào." Hắn phớt lờ câu hỏi, cầm lấy một lon pepsi từ tay cô, kẹp túi bỏng ngô vào giữa cánh tay rồi nắm lấy tay Vũ Lục Hàn. "Vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến giờ chiếu, cô có muốn ăn gì không?"

"Ăn bỏng ngô chứ ăn gì!" Cô cười ngại ngùng. Đây là lần đầu tiên Vũ Lục Hàn mua bỏng ngô từ rạp chiếu phim, cô đã không kìm được trước mùi thơm quyến rũ mà ăn vụng mấy miếng rồi.

"Không được. Không có một buổi sáng nào cô ăn sáng cả." Hàm Vũ Phong chau mày. "Cô không thể chỉ ăn bỏng ngô. Hơn nữa, cái này là của chung, cô không được ăn một mình."

Vũ Lục Hàn nhăn nhó, cúi đầu hờn dỗi rồi uống một ngụm nước rất to. Hàm Vũ Phong bỗng nhiên dừng lại. Cô nhìn theo ánh mắt hắn, nhận ra mình đang đứng trước một quầy bánh ngọt cách rạp chiếu phim một đoạn ngắn.

"Có thích ăn bánh ngọt không?" 

Vũ Lục Hàn tần ngần nhìn vào, lưỡng lự, chực chờ nói không. Dường như biết trước ý định của cô, Hàm Vũ Phong không chờ câu trả lời, phăm phăm kéo cô bước nhanh vào quầy bánh.

"Chọn một cái đi, nhanh lên."

Hắn nhìn một loạt bánh trong quầy và quay sang nhìn cô. Vũ Lục Hàn ở thế bị động, liếc nhìn người nhân viên bán hàng đang tươi cười chờ đợi. Thôi rồi, mắc bẫy rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi. Cô chậm chạp lia mắt đến từng cái bánh một. Cái nào cũng rất hấp dẫn, nhưng mà... Thở dài, Vũ Lục Hàn cảm thấy ngay cả chọn một chiếc bánh để ăn cũng thật khó khăn.

"Cho tôi chiếc bánh này."

Hàm Vũ Phong đột nhiên chỉ vào một chiếc bánh red velvet nhỏ xinh. Cô bối rối nhìn hắn, sợ rằng sự lưỡng lự chậm chạp của cô sẽ khiến đối phương mất kiên nhẫn. Hàm Vũ Phong bắt gặp ánh mắt của cô, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng. Hắn không thèm giận. Hắn còn chẳng thèm mất kiên nhẫn.

"Không ăn một mình thì cả hai cùng ăn."

Vũ Lục Hàn đỏ mặt. Không hiểu vì sao dạo này mình lại nhạy cảm như thế? Không lẽ vì "ngày đèn đỏ" sắp đến nên mình trở nên giống quả cà chua hay sao? Vũ Lục Hàn cũng không rõ, nhưng hình như cô chỉ đỏ ửng lên như quả cà chua mỗi khi tiếp xúc với Hàm Vũ Phong mà thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status