Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết

Chương 14



Bước vào phòng mình, Vũ Lục Hàn vẫn chưa hết run, tim vẫn đập rất mạnh và mặt đỏ hồng lên khi nghĩ lại cảnh tượng vừa xảy ra. Hàm Vũ Phong vừa hôn mình! Nụ hôn thật sự đầu tiên cô được nếm thử, lần đầu tiên của cô dành hết cho một người lạ mặt như Hàm Vũ Phong.

Vũ Lục Hàn thở phì phò, đấm tay lên ngực mong trái tim mình đập chậm lại. Cô vẫn cầm trên tay bọc tiền được gói ghém rất cẩn thận, bồi hồi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi với hai má đỏ ửng. Hàm Vũ Phong đi cả một chặng đường như vậy, tốn cả buổi tối đợi cô đi làm về chỉ để trả lương cho cô thôi ư? Tần ngần vuốt dọc mép giấy, Vũ Lục Hàn đi về phía bàn học và lôi ra hộp tiền tiết kiệm của mình. Phải mở tài khoản ngân hàng thôi, cô nghĩ, số tiền này để dành chữa bệnh cho mẹ. Không biết nửa tháng làm việc của cô thì "ông chủ" Hàm Vũ Phong sẽ trả công thế nào, cô không nghĩ hắn hào phóng tới mức trả tiền ngay tháng đầu làm việc không trọn vẹn này.

Vũ Lục Hàn mở bọc giấy. Những tờ tiền mới nằm ngay ngắn, phẳng phiu, y như tiền mới rút từ ngân hàng vậy. Nhấc cọc tiền lên, Vũ Lục Hàn nhìn thấy một dòng chữ viết trên tờ giấy bọc, vốn bị che lấp bởi những tờ tiền. Chữ viết tay của Hàm Vũ Phong.

"Tôi nhớ em"

Trái tim Vũ Lục Hàn như ngừng đập ngay lúc ấy, một cảm giác đê mê ngọt ngào lan toả khắp cơ thể cô. Cô chẳng là ai quan trọng để Hàm Vũ Phong để lại một tin nhắn như vậy. Đây có phải một sự vô tình không? Có phải là, Hàm Vũ Phong có tình cảm với mình rồi không?

Ngay lúc đó, điện thoại của Vũ Lục Hàn vang lên một tin nhắn.

"Hi vọng chiều mai cô rảnh để cùng tôi tham dự một bữa tiệc nhẹ."

Vũ Lục Hàn bất giác mỉm cười, ngay lập tức nhắn lại.

"Tôi rảnh, hãy báo cho tôi trước khi anh đến."

Trong Vũ Lục Hàn xuất hiện niềm háo hức vô cùng lớn khi chờ đợi một tín hiệu đáp lại từ hắn. Cô đi qua đi lại, điện thoại cầm mãi trên tay. Bất kể đang làm việc gì, Vũ Lục Hàn cũng dừng lại vài giây để nhìn màn hình điện thoại. Cô không rời mắt khỏi điện thoại, chờ đợi nhưng chẳng hề có một lời phản hồi. Cho đến khi đôi mắt dần trĩu nặng, Vũ Lục Hàn vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại. Cô thở dài, có lẽ Hàm Vũ Phong sẽ không nhắn lại. Một tin nhắn "được thôi" đáp lại cũng khó nhắn vậy sao? Hay là máy điện thoại hết tiền vậy? Cô nhận ra chưa bao giờ cô chờ đợi tin nhắn từ bất cứ ai như lúc này. Cô chưa từng hẹn hò, cũng không hề có bạn bè thân thiết tán gẫu vào mỗi đêm. Và giờ cô chỉ mong mỏi một câu phản hồi từ Hàm Vũ Phong.

Vũ Lục Hàn từ chối sự thật rằng trong cô đang bắt đầu xuất hiện một cảm giác lạ lẫm. Cảm giác hai má đỏ ửng khi tiếp nhận hơi thở của một chàng trai, cảm giác thoải mái vui vẻ khi ở bên cạnh hắn, cảm giác tê rần sung sướng khi nghĩ về hắn. Vũ Lục Hàn trước giờ chẳng thấy ai đẹp, ngay cả diễn viên trên tivi cũng chẳng đẹp. Vậy mà, ngày hôm nay cô đã ngẩn ngơ trước những nụ cười phớt nhẹ và đôi mắt nâu sâu thẳm của hắn. Cô yêu thích những đường cong mạnh mẽ trên khuôn mặt hắn, cô muốn luồn những ngón tay vào mái tóc hoe vàng mềm mại. Khẽ thở dài, Vũ Lục Hàn co tròn người trong chăn. Cô từng rất thích Từ Thiên, thích sự quan tâm ần cần nhẹ nhàng của anh. Cô đã từng thấy lâng lâng trong lòng khi được anh hỏi han, nhưng cảm xúc của cô chưa bao giờ mãnh liệt. Giống như một chút cảm nắng đầu đời, một cú rung rinh nhẹ nhàng khi được đàn anh ngoài bố mẹ quan tâm đến mình vậy.

Thế mà sao, mỗi khi Hàm Vũ Phong xuất hiện, mọi thứ trên cơ thể cô như muốn thuộc về hắn vậy.

Vũ Lục Hàn dụi dầu vào gối, nhắm nghiền mắt, hi vọng đến ngày mai cô sẽ không còn nghĩ về hắn. Cô thiếp đi cùng với hình ảnh một chàng trai lai tây lịch lãm, mái tóc vàng hoe vuốt rối, cùng nụ cười rạng rỡ ngọt ngào, và ánh mắt nâu khói sâu thẳm.

Hàm Vũ Phong thức dậy lúc ba giờ bốn mươi phút sáng. Hắn với tay mở đèn, chạm vào điện thoại. Hắn nhăn mặt đưa tay vuốt mắt, xoa xoa phần gáy mỏi nhừ. Đêm qua hắn phải tham gia một cuộc họp trực tuyến, ngay khi kết thúc cảm thấy đã kiệt sức, ra giường nằm nhắm mắt một lát mà không ngờ ngủ quên đến tận giờ này. Hàm Vũ Phong hít vào một hơi thật sâu, dạo này hắn đã sinh hoạt có giờ giấc, khoa học hơn trước một chút. Ít nhất là trở về nhà ăn đầy đủ ba bữa một ngày, đến đêm ngoan ngoãn đi ngủ chứ không còn bỏ bữa và thâu đêm trong những quán bar.

Hàm Vũ Phong bề ngoài có vẻ khỏe mạnh, chú trọng sức khỏe, nhưng trên thực tế thì ngược lại. Hắn không thường xuyên về nhà, chỉ ăn những bữa nhất định khi gặp đối tác hoặc tham gia tiệc tùng chứ không hề có bữa ăn cố định. Hắn không ăn sáng, uống rất nhiều cà phê để giữ cho bản thân tỉnh táo, hoặc thả mình theo những ly rượu đắt tiền trong bar. Hắn mua thực phẩm chức năng dành cho người tập gym để giữ cho mình có năng lượng, đi tập gym để cơ thể không kiệt quệ vì những thói quen xấu. Hàm Vũ Phong đã duy trì nếp sinh hoạt ấy trong một thời gian dài, đôi khi quá mệt mỏi, nhiều lần ngủ gục tại nơi làm việc. Hắn không hề cảm nhận được tác hại của kiểu sinh hoạt ấy cho đến khi phải sống chung nhà với Vũ Lục Hàn. Cô thường xuyên dậy sớm và làm sẵn đồ ăn sáng, Hàm Vũ Phong buộc phải ăn vì nếu không Vũ Lục Hàn sẽ không chịu ăn. Phải đưa đón cô mỗi buổi trưa khiến Hàm Vũ Phong cũng phải ăn cơm trưa ở nhà, vì Vũ Lục Hàn sẽ bỏ ăn nốt nếu hắn không chịu dùng bữa. Vũ Lục Hàn luôn hỏi mấy giờ hắn về và luôn tự giác chuẩn bị đồ ăn tối, cũng nhất quyết ngồi đợi cho đến khi hắn trở về mới ăn. Cô hành động như một người-giúp-việc thật sự, chỉ ăn sau khi chủ nhà ăn. Đôi khi hắn thấy phiền, bởi giữ cô ở lại làm việc chỉ là cái cớ. Hắn không muốn cô cư xử như bề dưới.

Tuy vậy, dần dần Hàm Vũ Phong cũng làm quen được với chuyện ăn uống. Bụng hắn biểu tình vào mỗi sáng, đòi hỏi được ăn. Hắn chờ đợi những bữa ăn trưa và luôn xếp lịch hẹn đối tác tránh giờ ăn tối. Hắn không dùng rượu hay cà phê để tiếp đón đối tác mà hẹn họ uống trà như một người Anh thực thụ. Hắn phải điều chỉnh công việc để đi ngủ sớm nhất có thể vào buổi tối, vì nếu thức quá khuya, Vũ Lục Hàn sẽ không ngủ được. Việc ngủ đều đặn khiến hắn tỉnh táo hơn, làm việc có thêm hiệu quả và tất nhiên, thừa nhiều thời gian rảnh rỗi bởi công việc thường được giải quyết nhanh gọn. Giờ hắn mới nhận ra, một giấc ngủ đầy đủ cũng góp phần đánh bóng bộ não sắc sảo của hắn, khai thác mọi khả năng tiềm ẩn và tăng năng suất làm việc lên gấp bội. Hàm Vũ Phong luôn thầm cảm ơn sự phiền phức của Vũ Lục Hàn, dù bản thân cô nàng chẳng hề biết mình đã vô tình xáo trộn lịch sinh hoạt của Hàm Vũ Phong.

Hàm Vũ Phong check điện thoại. Có vài cuộc gọi nhỡ không quan trọng, một tin nhắn của Vũ Lục Hàn gửi đến ngay sau tin nhắn của hắn. Tin nhắn tới đã từ bốn tiếng trước, Hàm Vũ Phong chần chừ rồi quyết định không trả lời tin nhắn. Vũ Lục Hàn đang ngủ, có lẽ cũng chẳng quan trọng việc trả lời. Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn còn chút lấn cấn khi không trả lời tin nhắn của cô. Hắn chợt nghĩ không biết Vũ Lục Hàn cảm thấy gì khi được ngủ thoải mái ở nhà. Hẳn cô sẽ hạnh phúc lắm khi không phải chung phòng với một người lạ, không phải chùm chăn kín đầu để ngăn ánh sáng từ đèn làm việc của hắn xuyên qua tấm rèm dày cộp giữa hai người. Hắn liếc mắt về chiếc giường trống bên cửa sổ, đêm nay hắn chẳng thể vén rèm lên kiểm tra bởi chẳng có ai ở đó. Hắn bỗng thấy thật ghen tị, giá như Vũ Lục Hàn cũng thấy thoải mái khi ngủ ở đây như ngủ ở nhà cô. Giá như cô có thể nằm thẳng người thư giãn thay vì co quắp như một con tôm với chiếc chăn chùm kín người. Giá như hắn không nhìn thấy phần vỏ gối đổi màu lốm đốm vệt nước mắt khô. Hàm Vũ Phong sẽ không còn thấy ghen tị như thế.

Hắn thở dài, nhoài người với lấy ly cà phê nguội ngắt trên bàn làm việc. Cà phê đã đọng lại thành vệt trên thành cốc, đắng hơn khi không còn nóng. Hắn quệt một giọt cà phê dính trên vành môi, bất giác nhớ lại lúc hôn Vũ Lục Hàn trước ngõ nhà cô gái nhỏ. Hắn khẽ rùng mình, đó là hành động thiếu tự chủ nhất hắn từng làm gần đây - là một trong những lần hành động mà không hề suy nghĩ. Hắn đã chủ quan, quá tin tưởng bản thân có thể tỉnh táo trước mọi tình huống. Hắn chỉ muốn níu giữ lấy những cảm xúc "con người" nhất của mình, khi hắn còn thấy trái tim mình ấm áp. Hắn đã nhiều lần tự nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, rằng dẫu cho cô gái này có giống người hắn yêu thì ngàn lần cũng chẳng phải người ấy. Cho đến lúc này, hắn cũng chẳng biết liệu bản thân đang muốn gì, đang làm đúng hay sai.

Vũ Lục Hàn... liệu có nảy sinh tình cảm với hắn không? Nếu có, đó chính là điều tồi tệ nhất.

Vũ Lục Hàn tỉnh dậy do ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ. Như mọi ngày chủ nhật khác, cô thường thức dậy sớm để đi chợ mua đồ cho bữa sáng và bữa trưa, sau khi ăn sáng sẽ đến thư viện. Căn nhà thật im ắng, bố mẹ cô chắc hẳn vẫn còn đang ngủ. Vũ Lục Hàn vươn vai, nhìn vào điện thoại, đôi mắt ánh lên một tia vui vẻ khi nhận được một tin nhắn từ Hàm Vũ Phong.

"Làm bữa sáng đầy đủ. Tôi sẽ đón lúc ba giờ chiều."

Vũ Lục Hàn bật dậy khỏi giường, tinh thần đột nhiên sảng khoái vô cùng. Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, chọn bộ đồ đơn giản, thoải mái, rất phấn khởi đi ra khỏi nhà. Cô sẽ làm bánh. Không có món gì phù hợp hơn một miếng bánh kem ngon lành cho bữa sáng.

Vũ Lục Hàn bước vào nhà với những chiếc túi to khệ nệ. Căn nhà vẫn im ắng, đã gần chín giờ sáng mà bố mẹ vẫn chưa dậy. Không sao, cô chép miệng, người già cần ngủ thoải mái. Cô cất đồ để nấu bữa trưa vào tủ lạnh, rồi lấy trong tủ gỗ bộ đồ cân bánh. Cô nhận thấy mình nấu ăn khá được mà không biết làm bánh sẽ là một thiếu sót. Bởi thế, cô đã chịu khó dành tiền mua ngay một bộ đồ đong bột bằng nhựa. Vũ Lục Hàn còn tìm hiểu rất nhiều thông qua những cuốn sách dạy làm bánh. Cô đã thử một lần với công thức làm bánh bông lan đơn giản, lần đó bị cháy xém đế bánh và hơi mặn nhưng bố mẹ cô lại thích. Cô đã tự rút được kinh nghiệm, có lẽ lần này sẽ tốt hơn.

Vũ Lục Hàn cẩn thận đong bột, nhẩm tính từng gam và bắt đầu rây bột. Ngay khi cô vừa rây xong đám bột đầu tiên, một cánh tay to khỏe ôm choàng lấy eo cô từ phía sau. Vũ Lục Hàn hoảng hồn quay lại, khuôn mặt trắng bệch. Mùi hương quen thuộc ngay lập tức bủa vây lấy cô. Và cô thấy nụ cười nửa miệng thích thú của Hàm Vũ Phong.

"Anh... anh làm gì ở nhà tôi thế?" Vũ Lục Hàn với đôi mắt sợ sệt, hoảng loạn đẩy Hàm Vũ Phong lùi lại. Cô hạ giọng hết cỡ, lấm lét nhìn lên cầu thang. Sao hắn có thể vào được trong nhà cô? Nếu bố mẹ cô nhìn thấy thì biết phải nói sao?

"Do cô không khóa cửa đấy chứ." Hắn thì thầm bên tai cô. Vũ Lục Hàn rùng mình, nổi hết gai ốc. "Cô nên thấy mừng vì tôi là người xuất hiện trong nhà đấy."

"Sao anh không gọi trước?" Vũ Lục Hàn lùi người về phía sau để tránh xa Hàm Vũ Phong nhưng cánh tay hắn vẫn bám chặt quanh vòng eo nhỏ nhắn của cô. Hắn dường như không nhận ra sự sợ hãi bị phát hiện của cô, thậm chí siết chặt vòng tay.

"Tôi chợt nhớ ra mình đã nhắn tin nhắc cô làm bữa sáng rồi thì phải. Cô đã đọc tin nhắn chưa thế?" 

Hàm Vũ Phong nở nụ cười ranh mãnh, nhìn thẳng vào mắt Vũ Lục Hàn. Trong quá trình tìm hiểu về "đối tượng", Hàm Vũ Phong đã nắm được một phần giờ giấc lẫn thói quen sinh hoạt của Vũ Lục Hàn. Không cần phải ở chung, hắn vẫn biết ngay cả ngày nghỉ cô cũng sẽ dậy sớm ăn sáng.

"Nhưng... anh... còn bố mẹ tôi thì sao? Họ... không biết anh đâu!" Vũ Lục Hàn rùng mình, quay đầu né tránh ánh mắt của hắn, gần như thì thầm vì sợ rằng ồn ào sẽ đánh thức bố mẹ. Cảm giác bị bắt gặp cùng Hàm Vũ Phong khiến tim cô chực muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Bố mẹ cô đi vắng rồi."

Hàm Vũ Phong đáp thản nhiên, cười rất tự hào như thể đây là nhà hắn và hắn mới là chủ nhà. Vũ Lục Hàn ngẩn người trong giây lát, sực nhớ ra hôm nay là ngày Chủ nhật, bố mẹ cô sẽ tập dưỡng sinh ở câu lạc bộ và ăn trưa ở đó tới tận đầu giờ chiều. Vũ Lục Hàn đã bị quá nhiều điều mới mẻ chi phối, bỗng chốc quên mất lịch sinh hoạt hàng ngày của gia đình mình. Cô không khỏi ngạc nhiên khi Hàm Vũ Phong biết điều đó, nghĩ rằng có lẽ hắn đã đến từ sớm hơn và thấy bố mẹ cô rời nhà. Việc người ngoài hiểu chuyện hơn mình khiến Vũ Lục Hàn cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn. Cô đã đỏ mặt mà không nhận ra.

Nếu Hàm Vũ Phong là người nguy hiểm, có tính toán với cô, hẳn cô đã tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm rồi. Việc lặp đi lặp lại mọi việc mỗi ngày cũng không hề mang đến cho cô một cuộc sống an toàn, thú vị.

"Anh.. anh bảo ba giờ chiều mới đến cơ mà..." Vũ Lục Hàn ấp úng, nhìn chằm chằm vào chỗ bột vừa rây. Cô ngượng đến nỗi không dám nhúc nhích tay làm bất cứ việc gì.

"Đúng vậy, tôi chỉ đến ăn sáng thôi. Ba giờ chúng ta bắt đầu đi." Hàm Vũ Phong cười, rồi buông Vũ Lục Hàn, bước ra phía bàn ăn kéo ghế.

"Làm tiếp đi, tôi đói rồi." Hàm Vũ Phong nháy mắt, cởi áo khoác vắt lên thành ghế và ngồi xuống nhìn cô.

Vũ Lục Hàn ngây người ra sau cái nháy mắt ấy, ngay lập tức quay lưng lại, hít lấy hít để không khí để bình thường nhịp tim. Cô tiếp tục công việc đang làm, nhưng đầu óc lại tơ tưởng đến cái ôm chớp nhoáng mạnh mẽ vừa rồi. Mặc dù không cảm nhận được tình cảm của hắn, nhưng cô vẫn vương vấn mùi hương thanh thoát và hơi ấm bao phủ khắp người.

Hàm Vũ Phong ngắm nhìn thân hình nhỏ bé từ phía sau. Giống khôn tả. Hắn đã vô cùng sửng sốt và đã có chút rung động khi nhìn thấy bờ vai nhỏ bé kia. Không khác cô gái của hắn một chút nào. Cô gái mà hắn luôn âu yếm ôm lấy từ phía sau, thỏa thích tựa đầu lên bờ vai nhỏ, vùi vào hít lấy hương thơm vương trên cổ, và yêu thích đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc. Hắn dường như bị ám ảnh bởi thân hình nhỏ bé ấy, không thể kìm lòng mà tiến đến ôm chầm lấy nó. Hắn biết nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ phải gánh một hậu quả khó lường; nhưng không thể, không ai có thể kìm lòng khi trái tim rung lên gọi tên người mình yêu thương.

Bốn lăm phút trôi qua, cả gian bếp thơm nức mùi trứng sữa nướng chín. Vũ Lục Hàn hồi hộp chờ đợi bên nồi cơm điện, không biết liệu có cháy như lần trước không? Muối đã bớt đi nhiều rồi, bánh có mặn hay lại bị nhạt? Cô không biết liệu hắn có bận việc gì không mà gần mười giờ sáng vẫn ngồi đó chờ đợi. Thỉnh thoảng hắn lại rút điện thoại ra, dường như đang nhắn tin cho ai đấy. Đôi khi có điện thoại, hắn lại bước ra phía phòng khách nói chuyện một hồi. Cô nhìn theo mỗi cử chỉ của hắn, có chút nôn nao khi thấy hắn bận nhưng vẫn cố chờ đợi, còn mình thì quá chậm. Cô muốn nhờ hắn giúp đỡ, nhưng lại nghĩ hắn chỉ đến chờ thôi mà, người không nấu cơm bao giờ có khi còn làm chậm hơn. Hai cánh tay cô giờ mỏi nhừ vì phải đánh trứng bằng tay, hi vọng kết quả đạt được sẽ không quá tệ.

"Không ngại nếu tôi muốn đi quanh nhà chứ?"

Hàm Vũ Phong bỗng nhiên gợi ý. Vũ Lục Hàn bối rối trong chốc lát rồi cũng gật đầu. Hắn nở một nụ cười, chậm rãi đứng lên và đi theo Vũ Lục Hàn. Cô chỉ cho hắn phòng khách, sân sau, phòng của bố mẹ cô, rồi họ dừng lại trước cửa phòng cô.

Vũ Lục Hàn tần ngần, quay lại thấy hắn còn đang mải nhìn ngắm xung quanh. Cô liền nói qua loa: "Đây là phòng của tôi", rồi toan dẫn hắn đi xuống. Không ngờ Hàm Vũ Phong lại nhìn cô cười bí ẩn.

"Có phiền nếu tôi muốn xem qua không?"

Vũ Lục Hàn ngẩn người ra một lúc, rồi cười gượng gật đầu. Thật ra cô chưa dọn phòng hôm qua, mấy hôm rồi không ở chắc phòng phải bụi bặm lắm. Thế nhưng nếu không đồng ý, hai người sẽ lại ngồi nhìn nhau trên bàn ăn, còn khó xử và ngại ngùng hơn việc chưa dọn phòng. Cô rất sợ những lúc không có gì để nói với hắn, vì những lúc như vậy cô thấy bồn chồn, chân tay lóng ngóng thừa thãi, thậm chí thở thôi cũng thấy ngại.

Vũ Lục Hàn mở cửa, lần đầu tiên cho một người lạ bước vào thế giới riêng của mình. Căn phòng của cô không lớn, kê vừa đủ một cái giường đơn khít chiều rộng cuối căn phòng, và cũng ngay dưới cửa sổ. Bên cạnh giường là bàn học của cô, bộ bàn học gỗ do bố cô tự đóng. Phía trên là giá sách cũng do chính tay bố cô làm, giá sách nhỏ treo tường, nơi cô sắp xếp gọn gàng những loại sách vở liên quan đến học hành. Đối diện giường, bên cạnh cửa ra vào là giá sách lớn bố mẹ cô tặng cô hồi sinh nhật mười ba tuổi, nơi chứa đựng rất nhiều sách, thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau. Bên cạnh chân gường là tủ quần áo đôi nhỏ, Vũ Lục Hàn có rất ít nhu cầu về ăn mặc dù cô luôn muốn theo ngành thiết kế thời trang. Ngoài ra, trong phòng còn có một vài thứ linh tinh vụn vặt mà cô tự làm hoặc yêu thích mua về. Và đúng, vài ngày chưa quét, dù không có ai ở, sàn nhà vẫn có vài vết bụi vặt. Vũ Lục Hàn bước vào trước, cố dùng chân phủi nhẹ những vết bụi ấy đi. Hắn dường như không để ý đến những thứ đó.

"Cô lớn lên ở đây hả?" Hàm Vũ Phong nhìn vào giá sách của cô, hỏi một câu khiến cô hơi đỏ mặt. Vũ Lục Hàn cười nhẹ, đáp một câu "Ừ" nhẹ nhàng.

"Cô có vẻ là người thích nghệ thuật."

Hàm Vũ Phong với lấy một quyển sách. Hắn đã biết điều đó từ khi nhìn thấy quyển sách Nghệ thuật đường phố mà Vũ Lục Hàn đánh rơi lần đầu gặp lại hắn, nhưng đam mê của cô lớn hơn hắn nghĩ. Cả tủ sách chỉ toàn sách về bộ môn Nghệ thuật, trong đó bao gồm cả Nghệ thuật Nhiếp ảnh và Thời trang. Vũ Lục Hàn khẽ gật đầu. Hắn mỉm cười, đọc lướt qua cuốn sách vừa lấy, rồi lại đặt vào chỗ cũ. Hàm Vũ Phong tiến đến bàn học của cô, liếc thấy mảnh giấy ngày hôm qua với chữ viết tay của mình được cô gài cẩn thận dưới chân đèn bàn. Vũ Lục Hàn lập tức lúng túng, trái tim đập nhanh, thật ngại khi để hắn thấy điều đó.

Hàm Vũ Phong quay lại nhìn cô gái đang cúi gằm mặt, má và tai đỏ ửng, liền mỉm cười. Hắn đặt hai tay lên vai cô, xoa nhẹ.

"Đừng ngại ngùng khi thể hiện con người mình, Vũ Lục Hàn."

Hàm Vũ Phong gọi rõ tên cô, dịu dàng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. Vũ Lục Hàn thấy tim mình như bùng nổ, được thể đập nhanh gấp bội. Bất cứ khi nào hắn thể hiện sự ngọt ngào chết tiệt ấy, cơ thể cô lại phản ứng vô cùng mãnh liệt. Cô không sợ hãi khi trải qua những cảm xúc ấy, cô chỉ ngại nếu hắn nhận ra. Và Hàm Vũ Phong thì luôn nhận ra điều đó, nhưng không bao giờ bày tỏ thái độ gì. Hoàn toàn phớt lờ, như cái cách hắn đã từng làm với Chu Bạch Thảo.

"Thôi nào cô bé." Hắn cười dỗ dành. "Cho tôi thưởng thức bữa sáng của mình đi chứ?"

Vũ Lục Hàn thở phào khi bánh chín đều mà không bị cháy xém. Cô cắt chiếc bánh làm sáu phần, chọn phần trông đẹp nhất đặt lên đĩa cho hắn. Chỉ là một cái cốt bánh bông lan đơn giản, nhưng cô tự nhủ sẽ học làm kem bánh, làm nhân, làm nhiều mùi vị,... nếu hắn thích. Hàm Vũ Phong đã ăn một miếng rất to, ánh mắt dâng lên một niềm cảm phục thích thú. Hắn nhìn cô cười rạng rỡ, khiến cô đỏ mặt ngẩn ngơ.

"Cô nên làm việc tại Paris Gâteaux." Hàm Vũ Phong liếc nhìn cô chọc ghẹo. Vũ Lục Hàn chỉ ngượng nghịu mỉm cười, ăn thử một miếng bánh rất nhỏ. Không mặn, thật may mắn thay!

"Tôi có thứ này cho cô."

Hắn nhìn cô cười bí hiểm, rồi đi ra ngoài phòng khách và mang vào một chiếc hộp khá lớn được thắt một cái nơ điệu đà. Hàm Vũ Phong đặt chiếc hộp xuống trước mặt cô. Trên hộp lóe lên dòng chữ in chìm màu bạc cách điệu Dolce & Gabbana. Cô nhận ra đây là tên một thương hiệu lớn, trợn tròn mắt. Hắn nhìn biểu hiện của cô, mỉm cười.

"Tôi vẫn còn nữa, nhưng thứ đó phải để tới lúc lên xe." Hắn xoa đầu cô. "Đừng mở ra cho đến khi tôi đi nhé?"

Cô nhìn hắn, khuôn mặt đần độn. "Đây là một thứ đồ đắt tiền nữa à?"

"Không, đây là món quà cảm ơn của tôi." Hắn cười, nhưng không nói cảm ơn vì điều gì. Hàm Vũ Phong nhìn đồng hồ, mỉm cười lịch sự. "Tôi cần phải đi bây giờ, hãy thư giãn cho đến khi chúng ta gặp lại nhé."

Vũ Lục Hàn gật đầu, quay xuống tần ngần nhìn hộp quà. Hắn lấy áo khoác của mình, tiến về phía cô mỉm cười, toan làm gì đó nhưng có chút ngậm ngừng khiến hắn khựng lại.

"Cảm ơn vì bữa sáng ngon miệng."

Hàm Vũ Phong thì thầm, rồi chào tạm biệt và đi khuất sau cánh cửa.

Chỉ còn một mình, Vũ Lục Hàn nghe rõ từng nhịp đập của trái tim mình giữa không gian tĩnh lặng. Mùi hương của Hàm Vũ Phong vẫn còn bao trùm mọi ngóc ngách trong nhà cô, đến nỗi phải mất một lúc lâu Vũ Lục Hàn mới có thể đứng dậy khóa cửa.

Ôm hộp quà lớn bước vào phòng, Vũ Lục Hàn phải đứng lặng người một lúc mới hoàn toàn trấn an trái tim non nớt khỏi đập mạnh. Cô hít một hơi lưu luyến mùi hương của Hàm Vũ Phong, cẩn thận đặt hộp quà hắn tặng lên giường và mở ra. Ngay lập tức, Vũ Lục Hàn bị choáng ngợp trước món quà hắn dành tặng cho mình.

Cô với lấy điện thoại, ấn tìm số điện thoại của Hàm Vũ Phong, toan gọi nhưng khựng lại. Có thể bây giờ hắn đang bận công việc, không tiện nói chuyện, đành chuyển sang nhắn tin.

"Cảm ơn thành ý của anh nhưng món quà này đắt quá, tôi cảm thấy không quen. Tôi e là không thể nhận được."

Chần chừ một lúc, Vũ Lục Hàn lại xóa đi tin nhắn, thay thế bằng một tin khác.

"Anh có thể cảm ơn tôi bằng một quyển sách rẻ tiền mà?"

Nghĩ ngợi hồi lâu, Vũ Lục Hàn lại xóa đi hai chữ "rẻ tiền" rồi nhấn gửi. Cô tần ngần đứng nhìn món quà, trong lòng xuất hiện nhiều cảm giác khó tả. Chưa từng có ai làm thế này vì cô. Nhưng rồi cô lại nghĩ, vì bữa tiệc sắp tới, có gì hắn tiếc cơ chứ? Theo hợp đồng, cô phải đi cùng hắn, tất nhiên không thể làm hắn mất mặt rồi!

Điện thoại rung lên, Vũ Lục Hàn bối rối, không nghĩ hắn sẽ trả lời nhanh đến vậy. Mở tin nhắn, trái tim tội nghiệp của cô một lần nữa run lên.

"Tôi có thể cảm ơn em bằng rất nhiều nụ hôn, nhưng thứ đó thiết thực hơn việc chỉ hôn em cả ngày."

Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ ngắm nhìn mình trong gương. Cô đang mặc trên mình chiếc váy đắt tiền của Dolce & Gabbana, với thiết kế cúp ngực, dài gần tới đầu gối, xòe bồng như một nàng công chúa. Một lớp vải ren màu trắng ở phía trên phần lụa màu tím nhạt tăng thêm vị ngọt ngào cho bộ váy, còn giá trị của nó hoàn toàn nằm ở phần đai thắt lưng tôn lên vòng eo bé nhỏ của cô: tất cả làm bằng kim cương trắng. Có đến một trăm hạt kim cương trắng tinh khiết, được đính thủ công đều đặn thành một vòng thắt lưng to bản quanh eo, Vũ Lục Hàn chỉ thiếu một chiếc vương miện là trở thành nàng công chúa xinh đẹp, sa hoa, lộng lẫy. Cô không biết trang điểm nhiều, thế nhưng bộ váy lộng lẫy vẫn tôn lên gương mặt mộc với những đường nét giản dị xinh xắn, chỉ cần tô một chút son cho gương mặt tươi sáng cũng đủ để phù hợp với chiếc váy. Cô chỉ biết ngẩn người đứng nhìn, thầm thán phục người đã chọn chính xác chiếc váy này cho cô. Không biết đó là Hàm Vũ Phong, hay là một nhân viên tuyệt vời nào đó trong cửa hàng, người mà chỉ cần nghe tả cũng chọn được bộ váy không thể vừa vặn và đẹp hơn. Dù là bất cứ ai, Vũ Lục Hàn cũng vô cùng ngưỡng mộ. Cô là một người hâm mộ thời trang, nhưng chưa bao giờ thách thức mình tiến gần đến cái đẹp. Cô cứ tiếp cận nó một cách an toàn, chỉ đọc, đọc, đọc, mà chẳng biết cách vận dụng, thậm chí, chưa từng thử những thứ đột phá. 

Mải mê ngắm bộ váy đáng yêu trong gương, Vũ Lục Hàn giật bắn mình khi điện thoại đổ chuông. Đã tới giờ hẹn, Hàm Vũ Phong luôn luôn đúng giờ. Vũ Lục Hàn vội vã chạy xuống nhà. Bố mẹ cô đã về, đang ngồi cả ở phòng khách. Mặc dù đã báo trước với bố mẹ là sẽ đi ăn sinh nhật bạn về muộn, mẹ Vũ Lục Hàn vẫn không khỏi ngạc nhiên khi thấy con gái cưng lộng lẫy lạ thường.

"Con mới mua chiếc váy này sao?" Mẹ cô lại gần hỏi trong khi Vũ Lục Hàn còn bối rối trước tủ giày. Cô biết mình không có đôi giày nào phù hợp với bộ váy này, chỉ muốn cố gắng chọn một đôi trông bớt lệch nhất có thể.

"Con mới... may thử nó theo mẫu trên mạng." Cô đáp qua loa, bắt gặp ánh mắt mẹ dán vào chiếc thắt lưng lấp lánh - điểm nhấn bắt mắt nhất. "À... cái này... hạt cườm khuyến mãi mẹ ạ, mua một tặng một."

Mẹ cô ngơ ngác gật đầu, trong khi đó Vũ Lục Hàn đã vơ vội được đôi giày trắng thấp cổ để nhanh chóng rời khỏi nhà. Cô không thể nói dối thêm một câu nào mà không thấy ngượng mồm nữa.

"Con sẽ về muộn nha. Bố mẹ đừng đợi cửa nhé!"

Vũ Lục Hàn hôn nhanh lên má mẹ rồi chạy khỏi nhà trước khi bố mẹ có bất cứ nỗi nghi ngờ nào. Cô còn đảm bảo đã khóa cửa thật kĩ để không bị bắt gặp đi chung với Hàm Vũ Phong, trong lòng có chút lấn cấn vì sợ bố mẹ không làm quen kịp với những sự thay đổi. Trong khi đó, ở nhà, bố mẹ Vũ Lục Hàn nở nụ cười sung sướng vì con gái mình cuối cùng cũng có bạn rồi!

Chiếc xe hơi của Hàm Vũ Phong nổi bật trên phố, dù cô mới chỉ thấy nó đậu bên ngoài căn ngõ nhà cô. Thiết nghĩ chỉ cần hắn nhích tí đuôi xe vào ngõ để quay đầu thôi e cũng sẽ trở thành chủ đề bàn tán. Khu vực này chỉ toàn các gia đình tầm trung sinh sống, một chiếc xe máy loại xịn cũng chưa từng xuất hiện nữa là xe hơi bóng loáng. Vũ Lục Hàn ngoái lại nhà nhìn như một phản xạ, đảm bảo chắc chắn bố mẹ không nhìn theo mới dám tiến nhanh về phía Hàm Vũ Phong.

Một cảm giác bồn chồn đến kì lạ xuất hiện trong cô mỗi khi bước lại gần chiếc xe hơi của hắn. Cô không rõ là do mình sợ hãi bị "tóm gọn" hay vì có một chàng trai đang chờ đợi cô trong chiếc xe đằng kia. Lần đầu tiên trong đời cô được một chàng trai tới tận nhà đón, và cảm giác ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước người khác giới thật lạ lẫm. Vũ Lục Hàn đã từng suýt là tân nương của gia đình Từ Thiên, nhưng cô đã quá căng thẳng khi khoác lên mình một trọng trách lạ lẫm để có thể cảm nhận điều gì vào cái ngày đính hôn. Chẳng hiểu sao chuyện gì cũng trải qua rồi, nhưng chỉ tới bây giờ Vũ Lục Hàn mới cảm nhận được khoảnh khắc.

Hàm Vũ Phong vẫn như mọi khi, mở cửa xe bước ra khi Vũ Lục Hàn chỉ còn cách vài bước. Hắn - lần đầu tiên - mặc một bộ suit trắng lịch lãm, mái tóc vàng hoe để rối tự nhiên, bước ra với một nụ cười nửa miệng. Từ khi ở chung tới giờ, đây là lần đầu tiên Vũ Lục Hàn thấy Hàm Vũ Phong mặc một bộ đồ màu trắng. Làn da hắn vốn đã trắng, dù có được chủ nhân để cho rám nắng cũng vẫn nổi bần bật trong bộ suit lịch lãm. Không còn mái tóc vuốt chỉnh chu, không sơ mi cravat cứng nhắc, Hàm Vũ Phong mặc áo phông thoải mái bên dưới áo vest và đi một đôi Adidas cùng màu. Vũ Lục Hàn không còn nhận ra anh boss vẫn hay bắt cô phải lau cửa kính bằng tay nữa.

"Cô đang thầm hét lên trong đầu vì tôi đẹp trai quá phải không?" Hàm Vũ Phong buông lời trêu chọc khi thấy phản ứng của Vũ Lục Hàn. Cô ngay lập tức thấy người nóng bừng, bối rối lắc đầu vì không nghĩ ra được câu đáp trả nào tương xứng.

"Đi nào, tôi vẫn còn thứ này cho cô."

Vũ Lục Hàn lò dò bước tới khi Hàm Vũ Phong mở sẵn cánh cửa xe. Đặt gọn gàng trên ghế phụ lái là một chiếc hộp lớn màu tím nhạt có tên thương hiệu được in đen nổi bật Marc by Marc Jacobs. Lại một thứ đồ đắt tiền khác, Vũ Lục Hàn nuốt khan, nhìn theo Hàm Vũ Phong khi hắn nhấc chiếc hộp ra.

Bên trong là đôi giày Chain Strap Wedge của Marc Jacob, mà theo Hàm Vũ Phong thì cô sẽ không bị đau chân hay mất thăng bằng khi đi đôi giày này. Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn khi Hàm Vũ Phong lôi đôi giày ra khỏi hộp, nó chỉ cao chừng năm xentimet với đế bằng. Hắn vẫn còn nhớ cô đã chật vật thế nào khi đi giày cao gót, chắc hẳn Hàm Vũ Phong đã tốn khá nhiều thời gian để tìm ra một đôi giày phù hợp với bộ váy và phù hợp với cô.

"Bám vào vai tôi." Hàm Vũ Phong bỗng đặt đôi giày trước mặt cô và cúi người xuống. Vũ Lục Hàn bất ngờ đến nỗi chân tay lóng ngóng, vội vàng ngồi thụp xuống theo.

"Tôi... tôi có thể tự đi..." Cô túm lấy đôi giày bằng cả hai tay, cùng lúc khom người định tháo giày của mình. Hàm Vũ Phong chỉ nhướn mày nhìn cô mỉm cười.

"Không có quý ông nào lại để một quý cô mặc váy phải tự mình đi giày cả."

Hàm Vũ Phong giành lại đôi giày, ra hiệu cho Vũ Lục Hàn đặt tay lên vai mình. Sau vài giây chần chừ, cô cũng bám vào vai hắn và mặc kệ hắn định làm gì. Hàm Vũ Phong đã đi giày cho cô, lần thứ hai, và Vũ Lục Hàn nghĩ rằng cô Lọ Lem trong truyện cũng chỉ sướng đến thế này là cùng.

Đôi giày vừa khít chân Vũ Lục Hàn. Hàm Vũ Phong tỏ rõ vẻ hài lòng khi ngắm nhìn đôi giày ôm gọn bàn chân nhỏ bé của cô. Hắn nhìn cô với cái nhìn đầy tự hào đến nỗi cô cảm tưởng như bản thân vừa giành giải Hoa hậu Hoàn vũ, cơ thể cô lại bị xáo trộn chỉ vì một nụ cười.

"Cô thử tới đây đi nào."

Hàm Vũ Phong đã lùi về phía sau một khoảng khá xa khỏi cô, giang tay chờ đợi Vũ Lục Hàn. Tay như thế kia là có ý gì? Hắn như kiểu một chàng trai đang chờ đợi bạn gái chạy tới để ôm một cái thật chặt vậy. Hắn đang muốn cô thử di chuyển trên đôi giày lạ, mà Vũ Lục Hàn cũng chẳng thể đứng mãi một chỗ trong bữa tiệc như lần trước. Cô bước về phía hắn, cảm thấy lo lắng nhưng không phải vì đôi giày.

Những bước đầu Vũ Lục Hàn hơi mất thăng bằng, nhưng rồi làm quen với đôi giày rất nhanh. Nó không gây khó khăn cho cô nhiều bằng đôi Valentino bảy phân chót vót. Không khác với đi giày thể thao mấy, dù cảm giác thì giống đang kiễng chân và đi. Khi Vũ Lục Hàn tới gần, Hàm Vũ Phong đã đặt hai tay lên vai cô thay vì một cái ôm như cô tưởng tượng.

"Có tố chất bẩm sinh. Giỏi lắm!"

Lời khen của hắn đầy vẻ tự hào, nhưng giống như bố cô vẫn khen khi cô đạt điểm cao. Không còn cảm giác Hoa hậu Hoàn vũ nữa, Vũ Lục Hàn khẽ gật đầu nói cảm ơn và bước vào trong xe. Hàm Vũ Phong cúi xuống giúp đỡ khi cô gặp rắc rối với việc thắt dây an toàn, đầu ngón tay hắn đã lướt qua bờ vai trần của cô. Vũ Lục Hàn rùng mình, chỉ một cử chỉ nhỏ nhoi mà tưởng như có luồng điện ngàn vôn chảy qua người vậy.

The Palace là khu resort nghỉ dưỡng cao cấp nằm cách khá xa trung tâm thành phố. Khu resort bao gồm chuỗi nhà hàng ẩm thực đa dạng, với một trăm phần trăm đầu bếp đến từ nước ngoài; chuỗi hệ thống vui chơi giải trí mini như sân golf, sân bóng đá, sân quần vợt, thủy cung, bể bơi ngoài trời, bể bơi trong nhà, spa, và cả một rạp phim tư nhân. Toàn bộ dự án resort nghỉ dưỡng được thiết kế bởi công ty của Hoàng Lâm - nơi đào tạo những chuyên gia thiết kế, kiến trúc sư bằng cấp tương đương đại học. Bản thân Hoàng Lâm, ông chủ trẻ tài ba, cũng là một kiến trúc sư tốt nghiệp Đại học Cambridge. Sau khi học quản trị kinh doanh tại đất nước mình, Hoàng Lâm lại lên đường du học Anh - nơi cậu dành ba năm hoàn thành chương trình đào tạo của ngành Kiến trúc, rồi trở về nước với địa vị là một Kiến trúc sư.

Hoàng Lâm quyết định không thay thế bố lên điều hành công ty mà tự tay mở một công ty khác chuyên thiết kế và đào tạo thiết kế viên - những người đam mê các ngành thiết kế nói chung và các kiến trúc sư trẻ nói riêng. Với tài năng sẵn có, cộng với thế lực từ người bố và khả năng tài chính của gia đình, Hoàng Lâm nhanh chóng gây dựng thương hiệu chỉ trong vòng một năm và chính thức sát nhập với công ty gia đình. Cậu lên quản lý và làm chủ đế chế của gia tộc khi vừa tròn hai mươi lăm tuổi. Ở tuổi hai mươi lăm, ngang bằng với Hàm Vũ Phong, Hoàng Lâm đã phát triển sự nghiệp theo con đường khác - khác với mọi người, nhưng thành công ngoài mong đợi. Cậu là người duy nhất không đi theo con đường được vẽ sẵn cho cậu, mặc dù vẫn phải thừa nhận một phần của sự thành công nhanh chóng này là nhờ danh tiếng của gia đình mình.

The Palace chính là đứa con cưng của Hoàng Lâm, là tâm huyết cậu bỏ ra hàng tháng trời thiết kế, thi công, sau cùng cũng đến ngày ra mắt. Bữa tiệc hôm nay là bữa tiệc mừng lễ khánh thành The Palace, cũng là bữa tiệc chào mừng người chủ sở hữu của khu resort - James Adam, hay chính là Hàm Vũ Phong.

Chiếc Bugatti Chiron của Hàm Vũ Phong chầm chậm đi qua cánh cổng sắt dày được trang hoàng theo kiểu Hoàng gia Anh, men theo lối xe hơi lát gạch men, tiến thẳng về phía cổng chào gắn một nghìn bông hoa hồng trắng, nơi hàng chục phóng viên và nhiếp ảnh đang chờ đợi sau những dải băng đỏ giăng thẳng hàng hai bên cổng.

Hai nhân viên nhanh chóng chạy tới mở cửa xe ngay khi Hàm Vũ Phong dừng lại. Vũ Lục Hàn có một chút e ngại khi thấy các phóng viên đang chờ đợi mình. Cô đã cảm thấy quá đủ với chuyện của Từ Thiên, bất giác sợ hãi hình ảnh của mình lúc này sẽ tới tai bố mẹ. Hàm Vũ Phong dường như cảm nhận được nỗi bất an của cô, đưa tay vuốt một lọn tóc cô về sau tai.

"Cứ ở cạnh tôi là được. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, tôi sẽ không để ai làm điều gì gây bất lợi cho cô đâu."

Vũ Lục Hàn nuốt khan, lo lắng gật đầu. Cô chẳng còn tâm trạng để mà rung động, dù có cảm thấy yên tâm một chút trước cử chỉ xoa dịu của Hàm Vũ Phong.

Hàm Vũ Phong bước ra trước, nhanh chân đi vòng sang phía Vũ Lục Hàn và chìa một tay trước mặt cô. Hắn mang trên mình phong thái vô cùng tự tin, ánh mắt nói với cô rằng không có gì phải e ngại. Vũ Lục Hàn cuối cùng cũng nắm lấy tay hắn, ngập ngừng bước ra.

Ngay khi cô bước ra khỏi xe, đám đông phóng viên bên ngoài rộ lên những tiếng xì xào. Có thể vì bất ngờ trước người phụ nữ lạ mặt lần đầu tiên sánh bước cùng Hàm Vũ Phong, cũng có thể vì đã nhận ra cô là ai. Vũ Lục Hàn bối rối cúi đầu, cố ý để mái tóc ngắn che khuất gương mặt càng nhiều càng tốt. Hàm Vũ Phong ngược lại rất thoải mái, nắm chặt lấy tay cô và kéo tay để tay cô ép chặt vào người hắn. Hàm Vũ Phong bước đi tự tin như thể việc phải đối mặt với những phóng viên thế này là chuyện thường tình. Điều này dấy lên trong Vũ Lục Hàn một câu hỏi: rốt cuộc chàng trai này là ai? Công việc của hắn là gì?

Sau một vài phút nán lại trước cổng chào để hoàn thành "thủ tục" chụp ảnh, Hàm Vũ Phong dẫn cô tiến sâu vào bên trong. Vũ Lục Hàn khép nép đi bên cạnh hắn, không dám nhìn thẳng bất cứ ai. Cô cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình; phần vì lạ, phần vì nhận ra cô gái đã từ hôn với cậu con trai hào hoa của gia đình bộ trưởng. Chẳng nói đâu xa, gia đình bộ trưởng Y tế chỉ có một cậu con trai độc nhất, vừa giỏi giang vừa đẹp trai giống bố. Vốn chuyện tuyển dâu, tuyển rể không phải là chuyện đáng bàn tán, nhưng gia đình bộ trưởng đã gây sốc một lần bằng việc chọn cô con dâu từ một gia đình không thể tầm thường hơn. Chỉ vài tuần sau tuyên bố con trai sẽ lấy vợ là cú sốc thứ hai trong ngày đính hôn: cô con dâu tầm thường từ gia đình tầm thường đó hủy hôn ngay trước mặt hai gia đình và bao nhiêu quan khách. Mặc dù bộ trưởng đã ngăn chặn việc đó lùm xùm trên mạng xã hội, tin tức vẫn cứ lọt ra và khuôn mặt dễ nhìn của Vũ Lục Hàn một thời tràn ngập khắp facebook. Những người trung niên có thể không quan tâm cô là ai, nhưng những người trẻ có mặt trong bữa tiệc này chẳng ai không nhận ra Vũ Lục Hàn.

Tuy vậy đó không phải lý do khiến những cô gái bàn tán khi cô bước ngang qua, hay khiến những chàng trai ngoái nhìn theo sau bóng lưng cô gái nhỏ. Lý do lớn nhất khiến cô có cảm giác như mình là cô Lọ Lem trong chuyện cổ tích chính là Hàm Vũ Phong. Hắn, người luôn luôn xuất hiện một mình trong mọi bữa tiệc, ngày hôm nay mang theo một cô gái. Khỏi nói, chỉ riêng việc Hàm Vũ Phong nắm tay một cô gái bất kỳ đi trên phố cũng đủ để mọi người bàn tán. Cô gái này lại là vị hôn thê hụt của Từ Thiên, cô con dâu đã có gan khước từ gia đình một quan chức nhà nước. Các cô gái không khỏi sửng sốt vì Hàm Vũ Phong lại đưa tới một người trông không thể nào tầm thường hơn, trên người ngoài bộ váy và đôi giày đắt tiền ra không hề mang món trang sức nào xa hoa; ngay cả gương mặt cũng chỉ nhấn nhá một tí son môi mà không hề trang điểm cầu kì. Các chàng trai nhận ra ông chủ cứng nhắc, u ám thường ngày hôm nay lại mặc một bộ suit trắng lạ lẫm. Trang phục hắn chọn không chỉ lạ mà còn rất hợp tông với bộ đồ của Vũ Lục Hàn - như một lời khẳng định ngầm chúng tôi là một đôi và chúng tôi đang mặc đồ đôi.

Trong khi Vũ Lục Hàn nhận ra mọi điều khác lạ và thấy ngại ngùng, Hàm Vũ Phong ngược lại không hề mảy may bận tâm. Hắn đưa cô tới cùng nói chuyện với tất cả mọi người, nhưng chỉ tiếp chuyện với những người muốn bàn chuyện kinh doanh và đánh trống lảng ngay khi có ai đó định thắc mắc về mối quan hệ của hắn với Vũ Lục Hàn. Vũ Lục Hàn phải đi theo bất đắc dĩ, ai chào hỏi cũng chỉ biết nở nụ cười tự nhiên nhất có thể.

Một giọng nói quen thuộc vang lên, lôi kéo sự chú ý của Vũ Lục Hàn từ phía xa. Hoàng Lâm, trong bộ suit lịch lãm màu xanh tím than, trông chững chạc và khác hẳn với lần đầu cô gặp. Cậu không còn vẻ phớt đời rong chơi, tuy rằng khuôn mặt vẫn trẻ măng như một cậu sinh viên đại học. Mái tóc đen thư sinh được vuốt keo ngược ra phía sau, trẻ trung và hiện đại, nhìn qua không ai nghĩ cậu là một vị giám đốc hai lăm tuổi.

"Chào cô bé! Rất bất ngờ khi gặp em ở đây!" Hoàng Lâm hồ hởi lên tiếng khi thấy cô, niềm nở đưa bàn tay ra chờ đợi. Vũ Lục Hàn bắt tay cậu, cúi đầu chào, cố giữ nụ cười lịch sự dù cô thấy nó đã méo xẹo.

"Thật kinh khủng! Em đã thay đổi cậu ta như thế nào vậy?"

Hoàng Lâm trợn mắt nhìn Hàm Vũ Phong, thốt lên đầy ngỡ ngàng. Hàm Vũ Phong trước đây chưa từng mặc thứ đồ gì trên người ngoài màu đen và xám. Và cậu phải công nhận màu trắng trông rất hợp với hắn. Hàm Vũ Phong chỉ khẽ nhướn mày.

"Xin chào, Tiểu Hàn!"

Trần Hải Minh từ đâu bước đến, mái tóc đỏ rực cũng được vuốt keo vào nếp hoàn hảo như một quý ông lịch lãm, với bộ suit đen cách điệu trên người. Vũ Lục Hàn đã từng nhìn thấy cậu trong bộ dạng lịch sự trước đây nên không mấy lạ lẫm, nhưng phải tự thừa nhận dù đang nghiêm chỉnh hay đang thoải mái rong chơi, Trần Hải Minh vẫn toát lên một vẻ phong trần rất riêng, rất bụi. Hệt như một người nghệ sĩ lang thang, nhởn nhơ tán tỉnh các cô gái và chinh phục họ bằng vẻ đẹp của nghệ thuật. Vũ Lục Hàn bắt tay cậu, nụ cười đã mang một chút ngại ngùng. Cô không khỏi gợi lại kí ức về cái bắt tay đầu tiên với Trần Hải Minh, cũng là trong một bữa tiệc, tiệc đính hôn với một người bạn khác của cậu. Cô cảm thấy bối rối một cách kì lạ nhưng không biết phải chấp nhận nó thế nào.

"Xin chào."

Một giọng nữ lạnh tanh vang lên từ sát bên cạnh Vũ Lục Hàn. Bước đến trước mặt cô, Chu Bạch Thảo khoanh tay đứng nhìn với cái nhìn điềm lĩnh và lạnh lùng - y hệt hắn - nhưng có phảng phất một chút khó chịu. Mái tóc đen bồng bềnh của nàng được uốn xoăn sóng nhỏ, cặp hết lên cao trên đỉnh đầu bằng chiếc cặp tinh xảo đính đá pha lê. Vũ Lục Hàn đã liên tưởng đến nàng công chúa dũng cảm Merida trong phim hoạt hình Brave, có điều mái tóc đen của nàng được chăm sóc vô cùng cẩn thận, vào nếp rất ưa nhìn chứ không xù lên như nàng công chúa tóc cam. Chu Bạch Thảo mặc bộ đầm dạ hội trắng tinh khiết của Versace, với thiết kế cut out và đính đá dọc hai bên eo, ngực xẻ sâu, khoe toàn bộ hai vai trần. Nàng vừa thanh khiết, vừa quyến rũ và gợi cảm trong chiếc đầm ấy, điều đó khiến Vũ Lục Hàn cảm thấy thật nhỏ bé. Chu Bạch Thảo nhìn qua cả hai với cái nhìn lãnh đạm, bất chợt nở nụ cười thỏa mãn.

"Chúng ta vô tình bỗng dưng cùng thích mặc màu trắng, tuyệt thật đấy, anh Vũ Phong!"

Câu nói ấy của Chu Bạch Thảo khiến hai chàng trai bên cạnh bật cười. Vũ Lục Hàn quay sang nhìn Hàm Vũ Phong, nhận ra khóe miệng hắn vừa khẽ nhếch lên. Ngay lúc này, Vũ Lục Hàn thật sự để ý: bọn họ thậm chí còn hợp nhau hơn cô. Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ hoang mang và phức tạp: phải chăng mình chính là người thứ ba?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status