Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết

Chương 15



Hàm Vũ Phong đột nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười gian xảo khiến Chu Bạch Thảo cứng người.

"Nếu không mặc màu trắng thì đâu gọi là đồ đôi." Hàm Vũ Phong thản nhiên trả lời, quay sang nhìn Vũ Lục Hàn. "Phải không cưng?"

Câu trả lời của hắn gây bất ngờ cho cả Vũ Lục Hàn. Cô hấp háy mắt, khẽ gật đầu lấy lệ khi hắn cứ kiên định nhìn mình. Hàm Vũ Phong nở nụ cười hài lòng, còn Chu Bạch Thảo trở nên vô cùng tĩnh lặng.

"Mr. Adam!" Một người đã tầm tuổi trung niên bước đến, lớn tiếng chào hắn. Hàm Vũ Phong chuyển sự chú ý của mình sang người đó, trở lại dáng vẻ nghiêm túc. Hắn bắt tay người ấy, rồi quay sang nhìn Vũ Lục Hàn, cúi xuống thì thầm vào tai cô.

"Tôi có việc với người này một lát, cứ đi vòng quanh thăm thú thoải mái nhưng đừng rúc vào chỗ nào tôi không tìm được nhé. Tôi sẽ quay lại ngay."

Vũ Lục Hàn khẽ rùng mình khi hơi thở của hắn phả nhẹ bên tai mình, hai má bất giác đỏ ửng. Cô gật nhẹ đầu không đáp, rút tay lại. Lúc này cô mới nhận ra Hàm Vũ Phong vẫn đang nắm tay mình, bỗng nhiên cảm thấy ngại ngùng trước mặt bạn bè hắn. Hàm Vũ Phong dường như nhận ra sự lúng túng của cô, lại tỏ một vẻ thích thú rất thoải mái. Hắn xoa đầu cô một cái, tiện tay vuốt phần tóc mai của cô ra sau vành tai, nghiêng người hôn phớt lên má Vũ Lục Hàn. Chuỗi hành động bất ngờ của hắn không chỉ khiến Vũ Lục Hàn nín thở bất động mà còn gây sốc tới những người bạn hắn đang đứng ngay đây.

Hoàng Lâm nở nụ cười lịch sự với Vũ Lục Hàn, đi theo Hàm Vũ Phong về phía người khách kia. Chỉ còn lại Vũ Lục Hàn cùng Trần Hải Minh và Chu Bạch Thảo, cô vẫn còn bàng hoàng đến nỗi cơ thể bất động, cả người tê rần.

Hàm Vũ Phong đã công khai hôn cô gái này, không chỉ bạn bè hắn nhìn thấy mà rất nhiều người khác cũng đã nhìn thấy. Với Trần Hải Minh, cậu không thể tin rằng hắn đã tìm được tình yêu đích thực. Cậu là người duy nhất biết hắn đã từng trải qua một cuộc tình; là người duy nhất tiếp xúc với cô bạn gái cũ của hắn; là người duy nhất chứng kiến hắn đau khổ, điên cuồng lao vào xóa bỏ nỗi buồn bằng các chất kích thích; là người duy nhất khuyên hắn hãy quên cô gái ấy đi, bất chấp việc rất nhiều bạn bè cố hàn gắn cho hắn, bất chấp cô gái ấy liên tục tìm cách liên lạc với hắn.

Và cậu cũng là người duy nhất nói với hắn, "Đừng quay trở lại Anh khi chưa quên được cô ấy". Hàm Vũ Phong vốn không thích nghe lời bất cứ ai, nhưng hắn đã đồng ý về nước cùng bố ngay lập tức; dù còn người mẹ vẫn ở lại Anh, hắn đã không quay trở lại. Hắn chưa biết bao giờ mình sẽ quay lại, hắn chỉ liên lạc với mẹ qua mạng xã hội. Hàm Vũ Phong đã làm theo lời Trần Hải Minh, không trở về Anh dù chẳng đưa ra lí do nào rõ ràng với gia đình.

Bây giờ, Vũ Lục Hàn xuất hiện. Chỉ một mình Trần Hải Minh biết Vũ Lục Hàn rất giống tình đầu của Hàm Vũ Phong. Khuôn mặt hao hao nhau, vóc dáng lại hoàn toàn giống. Không thể chỉ vì cùng là người châu Á, cùng đất nước mà họ giống nhau; cậu không biết vì sao lại có hai cô gái không chung huyết thống giống nhau như đúc cùng một khuôn vậy. Nhưng cậu biết chắc Hàm Vũ Phong ở bên cô gái này chỉ vì hắn vẫn còn nhớ người yêu cũ. Hắn không quay về Anh để không phải gặp lại cô ấy, nhưng nếu có một cô gái giống cô ấy ở đây, hắn nghĩ rằng có thể "làm lại", yêu lại? 

Cậu hiểu cảm giác khi phải rời xa người mình yêu thương nhất, tưởng chừng như mình không thể yêu được bất cứ ai khác, tưởng chừng như bất cứ ai cũng không thể bằng được người ấy. Trần Hải Minh hiểu vì sao Hàm Vũ Phong lại ngay lập tức tìm đủ mọi cách để giữ cô gái này ở bên, bởi tìm được người giống y hệt người cũ - về cả ngoại hình - là điều gần như không thể, nhưng hắn lại may mắn tìm được. Hàm Vũ Phong đang hành động theo trái tim chứ không còn dùng lý tí nữa rồi.

Trần Hải Minh không thực sự biết hắn có muốn một tình yêu vội vàng để bù đắp lại hình ảnh ấy không, nhưng nếu là thật, cậu chắc chắn sẽ ngăn cản điều đó. Cậu không muốn bạn thân mình mãi mãi chìm đắm trong mối tình đầu ngọt ngào đã qua ấy, cậu cũng không muốn hắn tự làm tổn thương mình nếu cô gái này không yêu cậu. Và nếu Vũ Lục Hàn có tình cảm với hắn, mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn.

Chu Bạch Thảo nhìn Vũ Lục Hàn, ánh mắt không thể che giấu nỗi bàng hoàng. Điều nàng không thể tưởng tượng nổi chính là Hàm Vũ Phong có tình cảm với cô gái khác, không phải nàng. Không phải người đã bên cạnh hắn suốt tám năm trời, không phải người chăm lo cho hắn từng chút một, không phải nàng! Nàng đã tự tin cho rằng nàng vô cùng hiểu hắn, nàng là người duy nhất phù hợp với hắn. Còn ai trên thế giới này hiểu hắn bằng nàng? Nàng luôn là người có mặt đầu tiên khi hắn gọi, luôn là người đưa hắn về trong mỗi cơn say, nhưng chưa bao giờ được bước qua vạch ranh giới mà hắn đã vẽ. Dù có say, Hàm Vũ Phong vẫn luôn tạm biệt nàng trước cửa, nàng luôn luôn phải nhìn cánh cửa đóng lại ngăn cách cả hai, luôn đau lòng đến trào nước mắt khi hắn mệt mỏi ngủ gục sau cánh cửa, một mình.

Nàng đã từng thì thầm với hắn, khi hắn tựa vào vai nàng trong hơi rượu, Vì sao không cho em cơ hội chăm sóc cho anh? Hắn không bao giờ đáp, dù nàng biết hắn luôn luôn tỉnh táo, kể cả khi đã uống quá nhiều. Hàm Vũ Phong luôn làm theo ý mình, không phản đối khi nàng đưa về nhưng luôn chỉ lặng lẽ đi bên cạnh nàng trở về phòng, chào tạm biệt nàng, và giam mình trong căn phòng lạnh lẽo. Khi hắn làm việc quá mệt mỏi, nàng mang đồ ăn tẩm bổ cho hắn. Khi hắn làm việc quên giấc ngủ, cũng chỉ có nàng nhắc nhở hắn hãy yên giấc. Dù hắn luôn cảm ơn một cách lạnh lùng, và chưa bao giờ muốn rút ngắn khoảng cách của ranh giới, nàng vẫn nuôi một hi vọng nhỏ nhoi rằng một ngày hắn sẽ nhận ra tình yêu của nàng, sẽ đáp lại tình cảm ấy.

Nhưng hôm nay, chính hắn đã dội cho nàng một gáo nước lạnh. Hắn gặp cô gái này lần đầu chỉ nửa tháng trước đây, vậy mà bây giờ, người đi cạnh hắn, người đón nhận tình cảm của hắn, không phải nàng. Cô gái kia là ai? Cô gái kia đã làm gì, vì sao mới xuất hiện đã khiến Hàm Vũ Phong thay đổi như vậy? Vì sao mới xuất hiện đã khiến hắn ngay lập tức lãng quên mọi cố gắng của nàng trong tám năm qua?

"Em có muốn uống gì không?"

Trần Hải Minh lôi Chu Bạch Thảo về hiện thực khi nhìn thấy nàng đứng thất thần. Nàng nhìn cậu, một chút bối rối hiện lên, rồi lặng lẽ lắc đầu.

"Em sẽ tự lấy những thứ mình thích, cảm ơn anh."

Chu Bạch Thảo liếc nhìn Vũ Lục Hàn thêm một lần rồi quay lưng bước đi thẳng. Nàng sẽ không chấp nhận việc hắn có tình cảm với cô gái này. Một nụ hôn không chứng minh điều gì cả, và nàng sẽ đấu tranh để giành lại điều nàng vẫn mong mỏi. Nàng sẽ tự mình tìm hiểu về cô gái đó, nàng và cô ấy sẽ cạnh tranh một cách công bằng. Chu Bạch Thảo chưa bao giờ chịu thua kém bất cứ ai.

"Tôi gọi em là Tiểu Hàn được không?"

Trần Hải Minh nhìn theo Chu Bạch Thảo trong khi hỏi chuyện Vũ Lục Hàn. Cô nghe cậu gọi tên, cười nhẹ với vài tia bối rối và gật đầu.

"Hmm, hiện giờ James... Phong đang bận, tôi thay mặt cậu ta đưa em đi vòng quanh thăm thú được chứ?"

Vũ Lục Hàn thể hiện một cái nhìn bất ngờ, rồi đồng ý. Dù sao cô cũng không thể đứng mãi một chỗ được. Không có Hàm Vũ Phong bên cạnh, cô cảm thấy bản thân như chìm nghỉm giữa chốn xa hoa đầy lạc lõng này. Thật may khi Trần Hải Minh có nhã ý, vì sau màn ngượng ngùng bắt bạn hắn phải chứng kiến vừa rồi, cô chỉ sợ mình sẽ phải hứng chịu thêm đôi ba lời bàn tán không mấy vui vẻ. Trần Hải Minh lấy hai ly cocktail nhẹ, đưa một ly cho Vũ Lục Hàn. Cô nhận lấy, nói cảm ơn, nhưng lòng bắt đầu nôn nao bởi đã quá sợ mùi rượu.

Trần Hải Minh dẫn cô đi dọc trên một con đường đá, hai bên là những bụi hồng đỏ được cắt tỉa thành một hàng vuông vắn, dẫn đến một đài phun nước vô cùng hoành tráng với một bức tượng khắc thủ công trong suốt đặt chính giữa. Bức tượng thủy tinh điêu khắc một cô gái với gương mặt nhỏ nhắn, thân hình mềm mại bé nhỏ, nửa dưới là đuôi cá với mỗi vảy cá nhỏ được đính một viên đá trắng, trong suốt, long lanh dưới sắc pastel của nắng chiều. Tóc của nàng tiên cá suông dài, chạm đến mặt nước, với dòng nước lấp lánh bạc chảy dọc theo suối tóc xuống đài nước. Xung quanh bệ đá chứa bức tượng nàng tiên cá là hệ thống vòi phun đang xen vô cùng đẹp mắt, được trang bị bóng đèn trắng và xanh lắp xen kẽ để nàng tiên cá vẫn tỏa sáng vào ban đêm. Một số vị khách, đa số là nữ, đang thơ thẩn dạo quanh đài nước và trầm trồ trước vẻ tinh xảo của bức điêu khắc nàng tiên giữa đài phun nước. Trần Hải Minh ngồi lên bệ đá quanh đài phun, đưa tay vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình như một lời mời. Vũ Lục Hàn ngượng ngùng ngồi xuống bên cậu, đặt ly cocktail xuống cạnh mình.

"Đây là lần thứ hai em ở giữa một bữa tiệc nhỉ?" Trần Hải Minh nhìn cô cười hỏi. Cô nhìn bụi hoa hồng trước mặt, rồi lại cúi đầu.

"Lần thứ ba. Em đã từng đính hôn mà..."

"Xin lỗi..." Cậu thở hắt với nụ cười lịch sự. "Em chắc là rất hoang mang."

"Vì sao ạ?" Cô ngạc nhiên hỏi. Chàng trai tóc đỏ bật cười.

"Vì tôi cảm giác em vốn không thuộc về những nơi thế này." Cậu đáp. "Tôi thấy em có vẻ không được thoải mái."

"Nhìn rõ thế cơ ạ?" Vũ Lục Hàn đỏ mặt. "Em xin lỗi, em vẫn đang cố làm quen..."

"Em rất thật thà." Trần Hải Minh bất ngờ hạ giọng buông lời khen ngợi. "Bởi vì em vẫn luôn sống đúng với bản thân mình, dù có mặc trên người những bộ đồ đắt tiền và đứng giữa những bữa tiệc xa hoa. Tôi biết có rất nhiều cô gái không được như em. Rất nhiều người đã đánh đổi mọi thứ chỉ vì muốn được khoác lên những bộ đầm đắt tiền và không muốn bỏ lỡ bất kì sự kiện sang trọng nào."

"Anh đánh giá em cao quá... Cảm ơn anh..." Vũ Lục Hàn rụt rè đáp, không dám nhìn vào mắt người ngồi cạnh. Đó là câu nói khá nhất cô có thể nghĩ ra.

"Đừng quá tự ti về bản thân, Tiểu Hàn ạ. Hãy biết phát huy mọi điểm tốt của em, như vậy sẽ thu hút được nhiều cơ hội tốt hơn."

Sau câu nói ấy, không khí giữa hai người trầm hẳn xuống. Vũ Lục Hàn không phải không biết điều đó, nhưng cô không thể khiến bản thân gạt bỏ hết sự tự ti. Bất kể cô quyết định điều gì cũng luôn có một tia tiêu cực trong đấy. Nó chính là thứ khiến sự tự tin của Vũ Lục Hàn luôn không cánh mà bay.

"Nơi này Hàm Vũ Phong sẽ làm chủ, em có biết không?" Trần Hải Minh một lần nữa gợi chuyện. Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn cậu.

"Anh nói thật ạ?"

"Tôi đùa em làm gì?" Cậu bật cười. "Đây là nơi Hoàng Lâm đã đích thân thiết kế, xây dựng. Hàm Vũ Phong là chủ đầu tư. Bữa tiệc này vừa để khánh thành khu resort, vừa để chào đón chủ nhân mới. Có vẻ hắn ta chẳng nói gì với em nhỉ?"

"Không... không ạ." Vũ Lục Hàn đảo mắt nhìn quanh. Hàm Vũ Phong sở hữu toàn bộ nơi này, vậy là hắn có vô cùng nhiều tiền. Dù có là bạn thân đi nữa, một khi Hoàng Lâm đã đích thân thiết kế, không thể nào cậu lại bán đứa con cưng với giá rẻ mạt. Cả một nơi lộng lẫy, hoành tráng thế này...

"Chính xác thì... Hàm Vũ Phong... làm nghề gì hả anh?" Vũ Lục Hàn tỏ ra ngập ngừng. Chàng trai ngồi kế bên nhìn cô lạ lẫm, bật cười.

"Em tò mò cũng phải. Hắn ta hoạt động dưới danh nghĩa của bố, cũng ít khi để lên báo... Em lại còn không thuộc lĩnh vực này."

"Vậy... anh ấy... quan trọng lắm ạ?"

"Em đã từng nghe tên tập đoàn ACorp chưa?"

"Em... có nghe ..." Vũ Lục Hàn đương nhiên đã nghe thấy cái tên này rất nhiều, bởi ACorp là một tập đoàn tư nhân rất lớn. Họ có chuỗi cửa hàng tiện lợi ở khắp nơi, chính cô cũng hay mua đồ ở đó. Ngừng lại trước nụ cười đầy ẩn ý của Trần Hải Minh, Vũ Lục Hàn trợn tròn mắt. "Anh đừng nói là..."

"Đúng rồi đấy." Cậu vờ vỗ tay. "Hàm Vũ Phong là ông chủ của ACorp."

Vũ Lục Hàn cảm thấy choáng váng như ngồi cạnh một quả bom mới phát nổ. Cô đờ đẫn nhìn Trần Hải Minh, miệng cứng lại. ACorp là một tập đoàn kinh tế tư nhân của đất nước cô, tập trung đầu tư vào du lịch và bất động sản. Hai thương hiệu lớn nhất và đang phát triển vô cùng mạnh của họ là ASand - một chuỗi khách sạn, khu nghỉ dưỡng, khu biệt thự biển, công viên giải trí năm sao và trên năm sao ở đẳng cấp quốc tế; và AMart, bao gồm tổ hợp trung tâm thương mại, văn phòng, căn hộ hạng sang tại các thành phố lớn khắp cả nước. Có nằm mơ Vũ Lục Hàn cũng không thể nghĩ người điều hành ACorp lại là Hàm Vũ Phong. Hắn quá trẻ so với tưởng tượng của cô về một người điều hành tập đoàn lớn mạnh như ACorp, cô đã nghĩ hắn chỉ là một doanh nhân trẻ thành đạt. Vũ Lục Hàn rùng mình, những bản tin về tập đoàn ACorp cô hay nghe trên tivi cùng lúc ập về trong suy nghĩ của cô.

Vũ Lục Hàn từng có ấn tượng rất lớn với tập đoàn ACorp khi thông tin về một dự án từ thiện của họ dành cho tầng lớp nghèo khó, người vô gia cư được triển khai hồi đầu năm ngoái. Dự án đó mang tên Angels, bao gồm hàng loạt dãy nhà lô hiện đại được xây dựng như dành cho tầng lớp trung lưu, nhưng lại chỉ hỗ trợ những người nghèo, những công nhân thu nhập thấp, hoặc người vô gia cư. Tập đoàn ACorp đã chịu lỗ vốn nhều khi chi ra một số tiền khổng lồ để xây khu nhà ở hiện đại mà mức giá để được ở trong một căn hộ chỉ bằng một phần tư giá trị thật của nó. Với mỗi căn hộ cho thuê, giá thuê ban đầu sẽ chỉ bằng một phần tám giá trị căn hộ, tùy theo mỗi tháng tăng giảm trong phạm vi không quá một triệu. Những người vô gia cư, không có việc làm sẽ được hỗ trợ giảm chi phí hàng tháng. Song song với cấp nhà ở, Angels còn bao gồm hàng loạt cửa hàng ăn, cửa hàng sách, cửa hàng tạp hóa, tạo điều kiện cho những người thất nghiệp sinh sống trong khu nhà được làm việc ở đó. Từ khi công bố hoạt động cho tới nay mới hơn một năm, mô hình Angels của tập đoàn ACorp vô cùng hiệu quả khi đã giúp giảm tỉ lệ người thất nghiệp, giúp người nghèo không chỉ có chỗ ở, mà còn có việc làm với thu nhập ổn định. Người nghĩ ra dự án này đã thực hiện đúng tiêu chí "không đưa họ những con cá mà đưa họ cần câu và dạy họ cách câu cá". Nếu người nghĩ ra dự án này là Hàm Vũ Phong, cô sẽ phải thay đổi suy nghĩ của mình về hắn - rất nhiều.

Vì tập trung vào phát triển ở hai lĩnh vực du lịch và bất động sản, tập đoàn ACorp thu lời rất cao bởi hiện tại nó là tập đoàn đầu mối của rất nhiều khu du lịch, nghỉ dưỡng đông thực khách. Không chỉ vậy, do có lợi thế với ông chủ là người nước ngoài, ACorp cũng phát triển tại Anh Quốc - điều đó khiến Hàm Vũ Phong trở thành một ông chủ giàu có với chiến lược ổn định trong phát triển kinh doanh. Ở Anh, tập đoàn ACorp đã có hệ thống trường học liên cấp với tên gọi chung ASchool. Còn ở châu Á, ACorp đã mở hai bệnh viện đa khoa tư nhân AHealth, và hàng loạt văn phòng cho thuê khác với tên gọi AOffice. Để cạnh tranh ở mọi lĩnh vực, tập đoàn ACorp còn lấn sân sang phục vụ chị em với thương hiệu làm đẹp riêng A Charming Ladies. Hàm Vũ Phong đã cho mở hai trung tâm làm đẹp bên trong những khu thương mại lớn, và đang hợp tác với một công ty mỹ phẩm nổi tiếng để cho ra thương hiệu riêng. Ngoài ra, A Fashionista là thương hiệu hợp tác với nhánh thiết kế thời trang của Hoàng Lâm, là nơi độc quyền thương hiệu thời trang dành cho giới trẻ. Với tham vọng vô cùng lớn của mình, Hàm Vũ Phong dường như muốn mở rộng tới mọi lĩnh vực, sắp tới sẽ cho ra mắt hãng viễn thông riêng biệt của mình ATel. Mỗi ngày, tập đoàn ACorp thu về hàng chục triệu đô la - đồng nghĩa với một ngày, Hàm Vũ Phong có thể mua được một chiếc Airbus A318 chỉ để đỗ nó ở một mảnh đất nào đó của riêng hắn.

Nghĩ đến đây, Vũ Lục Hàn khẽ rùng mình. Cả gia đình cô kiếm được một tháng cũng chưa bằng số tiền hắn có trong một giây đồng hồ mỗi ngày. Đúng là "kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra". Tuy nhiên, cô rất nể phục Hàm Vũ Phong, vì hắn là người chủ duy nhất thuộc một tập đoàn vô cùng sang trọng lại có riêng một dự án lớn dành cho người nghèo, và tạo điều kiện cho họ mà không màng lợi nhuận. Có lẽ trên đời này cũng chỉ có một mình hắn dám liều như vậy, vì lợi nhuận từ những thứ khác đã quá đủ cho hắn. Số lỗ từ dự án Angels không thấm nhuần gì so với lợi nhuận. Bởi vậy, những ngôi nhà thuộc dự án Angels luôn được bảo trì hàng tháng, luôn ở trong trạng thái tốt nhất để sử dụng, và luôn mang đến cho những người kém may mắn các cơ hội việc làm ổn định.

Trên hết, Hàm Vũ Phong chưa bao giờ có ý định khoe khoang với Vũ Lục Hàn về công việc của mình. Vũ Lục Hàn, nếu không chủ động hỏi, sẽ không bao giờ biết. Những điều đó khiến cô càng thêm ngưỡng mộ hắn. Đối với cô, Hàm Vũ Phong thật sự là một thiên thần.

"Sao bỗng dưng em quan tâm đến cậu ta vậy?" Trần Hải Minh hỏi một câu khiến cô bối rối. Vũ Lục Hàn nhìn cậu một lúc, mím môi.

"Anh ấy biết mọi thứ về em, còn em không biết gì về anh ấy cả." Cô khẽ nhăn trán. Hàm Vũ Phong còn biết cả chỗ cô làm thêm, trong khi cô chẳng hề biết chút gì về hắn cho tới lúc này. Một cái tên đầy đủ cũng chưa từng được giới thiệu một cách tử tế, cô chỉ đoán mò tên hắn qua cách mọi người vẫn hay gọi.

"Em sẽ còn phải ngạc nhiên rất nhiều." 

Chàng trai có mái tóc đỏ nhìn cô cười ám muội, uống một ngụm cocktail, phóng tầm mắt về phía đám đông thực khách. Đột nhiên, một bóng dáng lọt vào mắt cậu. Trần Hải Minh khựng lại, có một chút bàng hoàng hiện lên trong ánh mắt. Cậu vội vàng đứng bật dậy, hành động khẩn trương một cách bất thường. Cậu quay sang nhìn một Vũ Lục Hàn đang bối rối, nở nụ cười để trấn an cô.

"Tôi có chút chuyện khẩn cấp, em ngồi đây một mình được chứ?"

"Được ạ..." Vũ Lục Hàn chưa kịp nói hết câu, Trần Hải Minh đã cầm ly cocktail rời đi. Cô nhìn theo cậu lách người vào đám đông, trong vô thức co người lại và nhìn chằm chằm vào mũi giày vì không còn người quen nào xung quanh.

"Tiểu Hàn?"

Một giọng nói vô cùng gần gũi vang lên khiến Vũ Lục Hàn sửng sốt ngước mắt lên. Từ Thiên, trong bộ suit lịch lãm màu xám, đang đứng ngay trước mặt cô. Vũ Lục Hàn ngay lập tức bật dậy, nhìn anh ngỡ ngàng không nói được lời nào. Anh vẫn vậy, mái tóc màu đồng được chải chuốt cẩn thận, cặp kính đen gọng nhỏ ngay ngắn trên sống mũi, đôi mắt nâu hiền lành nhìn cô vẫn dịu dàng như xưa. Từ Thiên cười hiền từ, bước đến gần cô gái.

"Chào Tiểu Hàn, lâu rồi không gặp em." Sự dịu dàng của Từ Thiên khiến cô vô cùng bối rối. Vũ Lục Hàn đã nghĩ rằng anh không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa.

"Từ Thiên, anh... cũng lâu không gặp..." 

Cô ấp úng từng chữ, tim đập nhanh như đang ở trong một cuộc thẩm vấn vậy. Từ Thiên mỉm cười nhẹ nhàng, bước đến ngồi lên bệ đá cạnh cô, đập tay vào bên cạnh ra hiệu. Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ ngồi xuống, nhích ra xa một chút.

"Em và hai bác vẫn khỏe chứ?" Anh hỏi, không có một chút giận dỗi hay thù hận nào. Vũ Lục Hàn không dám nhìn dù chỉ là lọt vào khóe mắt.

"Vâng."

"Tốt quá. Dạo này anh bận quá nên không nhắn tin hỏi thăm được..."

Vũ Lục Hàn đáp một câu Vâng  thật nhỏ, cúi thấp đầu, không biết liệu Từ Thiên có đang nói dối để cô bớt thấy tội lỗi. Đầu cô trống rỗng, không thể nghĩ được bất cứ điều gì để nói với anh. Sự im lặng cũng vì thế kéo đến rất nhanh, bao chùm quanh họ một cách đầy ngại ngùng.

"Em và... cậu ta... vẫn tốt... phải không?"

Từ Thiên phá vỡ sự im lặng giữa họ, nhưng câu hỏi của anh khiến tim cô như ngừng đập. Cô thấy cả người nóng bừng, đôi môi tê cứng. Anh vẫn nghĩ cô và Hàm Vũ Phong là một đôi. Anh vẫn nghĩ cô vì Hàm Vũ Phong mà từ chối anh.

"Vâng..." Vũ Lục Hàn nuốt một cách khó khăn. "Bố mẹ anh... chắc là... rất giận em... Em xin lỗi..."

"Không." Từ Thiên cười, chạm tay lên vai cô. Hành động bất ngờ của anh khiến Vũ Lục Hàn giật thót mình. Anh ngay lập tức thu tay về. "Anh đã nói với họ ngay tối hôm đó. Chúng ta đã không lắng nghe em, bắt em phải làm theo những sự sắp đặt mà không biết em đã có hạnh phúc riêng của mình. Bố mẹ anh đã hiểu ngay điều đó và muốn đến gặp gia đình em và em để xin lỗi, nhưng anh đã ngăn cản. Anh nghĩ rằng..."

Từ Thiên đột ngột dừng lại. Vũ Lục Hàn lén lút nhìn sang anh. Anh khẽ thở dài, cúi đầu với một nỗi buồn giấu sau cặp kính cận. Như thể biết Vũ Lục Hàn đang nhìn, Từ Thiên quay sang nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười buồn bã vẽ trên môi.

"Anh nghĩ rằng... nếu... gặp lại em lần nữa, anh sẽ... bất chấp hạnh phúc của em, giành lấy em về bên cạnh anh."

Vũ Lục Hàn thấy tim ngừng đập. Từ Thiên thích cô. Anh thật sự đã có tình cảm với cô. Cảm xúc trong cô trào dâng đầy hỗn loạn. Nếu trước khi đính hôn mà anh tỏ tình với cô kiểu này, Vũ Lục Hàn chắc chắn sẽ vui vẻ làm vợ anh không một lời oán trách. Nhưng tại sao lại là bây giờ, tại sao lại là khi Vũ Lục Hàn bắt đầu "có gì đó" với Hàm Vũ Phong? Cô không thể hành động bồng bột như vậy lần thứ hai, vứt bỏ mọi thứ rồi bỏ trốn như một đứa trẻ con hèn nhát. Cô có món nợ với Hàm Vũ Phong, cô không thể ở cùng nhà với hắn rồi lại chấp nhận tình cảm của Từ Thiên. Nói cách khác, giây phút cô biết người mình thầm thương mến cũng có tình cảm với mình cũng là lúc Vũ Lục Hàn buộc phải từ bỏ tình cảm đó, mãi mãi.

"Anh xin lỗi..." Từ Thiên cười gượng, có một chút bối rối khi Vũ Lục Hàn chỉ mở to mắt nhìn anh mà không đáp lại. "Anh nói vậy có lẽ khiến em khó xử, anh không có ý gì đâu."

"Không... không sao ạ..." Vũ Lục Hàn vội vàng xua tay, mặt mũi đỏ bừng. Trong cô lại dâng lên cảm giác khó tả. Không lẽ cô có thể cùng một lúc thích hai người?

"Anh... anh đã... có ai... có vị hôn thê nào đấy..." Vũ Lục Hàn khổ sở ấp úng, không biết phải biểu đạt cảm xúc của mình thế nào. Cô vẫn nhìn anh, nhưng không dám nhìn vào mắt. Từ Thiên bật cười.

"Chưa, anh chưa tìm thấy cô bé nào như em." Từ Thiên bật cười, Vũ Lục Hàn cũng gượng gạo nở nụ cười. "Em biết đấy, công việc quá nhiều khiến anh chẳng có thời gian hẹn hò... Thực tế thì mẹ anh đã bắt đầu giục anh đi xem mặt rồi đấy."

Nỗ lực xoa dịu tình hình của Từ Thiên đã có tác dụng. Vũ Lục Hàn không còn co người lại một cách căng thẳng nữa, hai vai cô đã thả lỏng dần theo nụ cười trên môi.

"Làm gì có ai dám từ chối xem mặt con trai bộ trưởng chứ ạ?" Vũ Lục Hàn buông ra một câu nói đùa, rồi im bặt vì nhận ra điều gì đó "không đúng". Từ Thiên cười lớn.

"Đúng vậy, không có ai dám to gan từ hôn con trai bộ trưởng cả, trừ em."

Từ Thiên xoa đầu cô. Vũ Lục Hàn bật cười khi nhận ra anh đang đáp lại câu đùa, tuy trong lòng cũng có sự áy náy khi nhận ra mình đã thiếu tinh tế đến mức nào.

Đột nhiên Vũ Lục Hàn nhìn thấy đôi giày trắng vô cùng quen mắt trước mặt. Vội vàng ngẩng đầu lên, cô như đứng tim khi thấy Hàm Vũ Phong lặng lẽ nhìn mình, khuôn mặt không thể nào lạnh lùng hơn được nữa.

"Anh... sẽ để hai người tự nhiên."

Từ Thiên nhìn theo cô, nhận ra hắn, hắng giọng đứng dậy gật đầu chào rồi rời đi. Hàm Vũ Phong không hề nhìn anh, không đáp lại lời chào, đôi mắt màu nâu khói chỉ nhìn chằm chằm vào cô với một vẻ uy hiếp quen thuộc. Cái nhìn đầy uy hiếp vào đêm đầu tiên họ gặp nhau, cái nhìn khiến Vũ Lục Hàn sởn gai ốc.

"Em thật đáng yêu." Hàm Vũ Phong buông ra một câu nói mỉa mai, nhất thời khiến Vũ Lục Hàn bối rối. Cô ngồi như tượng, trân trân nhìn lại hắn, sợ hãi một cách vô cớ và không biết phải nói gì.

"Tôi không nghĩ cô lại cảm thấy cô đơn tới mức phải đi tìm người yêu cũ trò chuyện." 

Hàm Vũ Phong tiến lại gần khi thấy Vũ Lục Hàn không phản ứng, bản thân hắn cũng cảm thấy khó chịu khi phải nói như vậy. Vũ Lục Hàn nhăn mặt, thể hiện một biểu cảm như bị tổn thương mà hắn chưa hề thấy trước đây.

"Từ Thiên không phải người yêu cũ của tôi." Cô nuốt một cách khó khăn, nhưng đồng thời lời công kích của hắn khiến cô tìm lại được giọng nói của mình. "Chúng tôi chỉ vô tình gặp nhau."

Vũ Lục Hàn chưa bao giờ thể hiện sự cương quyết nào rõ ràng như vậy, hẳn là cô đã cảm thấy buồn lòng trước lời cáo buộc thô lỗ của hắn. Hàm Vũ Phong đứng lặng yên một lúc, lông mày giãn ra. Hắn thở dài.

"Phải rồi, tôi đã nghĩ gì chứ?" Hắn lại tiến thêm một bước nữa, đứng sát trước mặt cô. Vũ Lục Hàn đã hụt một hơi thở mà không hiểu vì sao. "Tôi nghĩ mình có chút bất an khi thấy cô nói chuyện với anh ta. Dù sao thì đó cũng là người cô chuẩn bị lấy làm chồng cơ mà?"

Hàm Vũ Phong đổi giọng một cách đột ngột khiến Vũ Lục Hàn không kịp trở tay. Hắn trông như thể cậu học sinh đang ghen vì người mình thương đã có người khác vậy. Dù cô không nghĩ mình đã đánh giá đúng tình hình, nhưng sự thay đổi trong thái độ của người đối diện vẫn khiến cô dịu lòng.

"Tôi làm anh thấy bất an?"

Thay vì trả lời câu hỏi, Hàm Vũ Phong khẽ cắn môi. Vũ Lục Hàn rùng mình, đưa ánh mắt đi chỗ khác ngay lập tức.

"Cứ thế này làm sao tôi dám để cô rời xa tôi nữa đây..."

Từng lời hắn nói thoát ra nhẹ bẫng, kèm theo một tiếng thở dài khe khẽ. Vũ Lục Hàn nhận thấy tai mình đã ù đi, trái tim bắt đầu chệch khỏi nhịp đập thông thường, tăng tốc. Hàm Vũ Phong đưa bàn tay ra phía trước, cái nhìn dành cho cô có sự dịu dàng xen lẫn một nét buồn nuối tiếc.

"Đi nào, cô không nên rời khỏi tôi nữa. Chúng ta cần phải đi cùng nhau."

Vũ Lục Hàn quá đỗi bất ngờ, nghe rõ tiếng tim mình đập bên tai. Rồi cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đang xòe ra của hắn, lấn cấn không biết có nên nắm lấy hay không. Hàm Vũ Phong không có vẻ gì thúc giục, nhưng Vũ Lục Hàn lại thấy thật hối hả.

Sau một hồi cân nhắc, Vũ Lục Hàn đã bám vào bắp tay hắn, đứng dậy. Không nắm tay, không thể hiện một sự kết nối nào. Suy cho cùng dù cô và Từ Thiên giờ đã thành người dưng thì cô và Hàm Vũ Phong cũng chẳng có mối quan hệ nào. Cô chỉ ở đây vì điều khoản trong hợp đồng, cô ở đây vì hắn cần thuê một người đi cùng mình trong mấy bữa tiệc. Cô không muốn mọi người nghĩ rằng mình là bạn gái của Hàm Vũ Phong.

"Anh thật khó hiểu." Vũ Lục Hàn thở ra khi đứng trước mặt hắn, cố gắng lảng tránh ánh mắt. "Anh bảo tôi đợi anh, rồi lại khó chịu khi tôi ngồi đợi. Chẳng phải anh có việc nên tôi mới phải đợi ư?"

Hàm Vũ Phong nhét cả hai tay vào túi quần, khẽ thở dài. Vũ Lục Hàn lại rùng mình khi hơi thở của hắn phả vào tóc cô, gây tê một đường từ đỉnh đầu tới dọc sống lưng.

"Vậy cảm phiền cô cố gắng lắng nghe chuyện công việc nhàm chán của tôi nhé."

Vũ Lục Hàn khẽ mỉm cười khi nhận ra sự châm biếm trong câu nói của hắn, gật đầu. Hàm Vũ Phong nghiêng người, xoay khuỷu tay để Vũ Lục Hàn bám lấy. Bàn tay nhỏ nhắn của cô vừa khít với cánh tay của hắn, cứ như thể chỗ trống đó chỉ chờ đợi cô lấp vào.

Buổi lễ khánh thành bắt đầu. Phóng viên và máy quay được phép vào sâu trong bữa tiệc, nhưng phải đứng phía sau những dải băng đỏ và bốn người bảo vệ. Một số máy ảnh chĩa về phía cô, và cả Từ Thiên - chàng trai đang đứng đối diện cô - khi phóng viên nhận ra hai người cùng xuất hiện trong một bữa tiệc. 

Vũ Lục Hàn chỉ thẹn thùng cúi đầu, cố gắng quay ngược lại phía máy ảnh, rũ tóc xuống để che tối đa gương mặt. Thế nhưng cô vẫn cố nhìn theo khi Hàm Vũ Phong chậm rãi tiến về phía Hoàng Lâm - người đang chuẩn bị cho lễ cắt băng khánh thành. Hai người bắt tay nhau, trong khi Hoàng Lâm cười vô cùng tự tin thì Hàm Vũ Phong chỉ nhìn mọi người với một biểu cảm cứng đờ, nói một tiếng cảm ơn, không cười một chút nào kể cả khi chụp ảnh. 

Trước khi phát biểu, Hàm Vũ Phong đã liếc nhìn về phía Vũ Lục Hàn. Và cũng chỉ duy nhất khi ấy, hắn nhoẻn miệng cười.

Trời sẩm tối, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc. Hoàng Lâm vô cùng bận rộn vì là người đứng ra tổ chức, bây giờ là bữa tiệc mặn để chào mừng người chủ mới Hàm Vũ Phong. Vũ Lục Hàn vẫn luôn đi bên cạnh hắn, gây nên sự tò mò. Có một số người thắc mắc ra miệng, Hàm Vũ Phong chỉ khéo léo chuyển chủ đề mà không trả lời một ai cả. Bởi vậy, Vũ Lục Hàn lại càng bị để ý khi giờ đây phần lớn khách mời đã nhận ra vị hôn thê cũ của Từ Thiên. Họ vừa phán đoán với nhau về danh phận cô gái, vừa thi nhau phỏng đoán mối quan hệ giữa hắn và cô. Hẳn cô gái này phải vô cùng đặc biệt mới có thể xuất hiện cạnh vị thần nổi tiếng "trơ trước cái đẹp" như quý ngài James Adam. Chưa kể cô từng đính hôn với cả con trai của Bộ trưởng Y tế, chắc hẳn gia thế cô nàng cũng không vừa.

"Có mệt không?"

Lần đầu tiên cô nhận được một câu hỏi đầy quan tâm từ hắn. Vũ Lục Hàn bỗng chốc cảm động, mỉm cười lắc đầu dù thực chất cơ thể đang rã rời, hai chân tê mỏi vì đứng trên giày cao gót quá lâu, và quai hàm cô như muốn rớt khỏi cằm vì phải cố gắng giả vờ cười quá nhiều. Hàm Vũ Phong không đáp, nhìn quanh, đột nhiên dẫn cô đi ngược lại với đám đông, tách xa khỏi căn phòng chính.

"Anh đi đâu vậy? Họ đang chuẩn bị bữa tối rồi đó!"

Vũ Lục Hàn chột dạ vì nghĩ hắn định bỏ về. Cô biết Hàm Vũ Phong là một phần của bữa tiệc, hắn giờ đây chính thức là chủ nhân của khu resort cao cấp này. Hắn không thể nào đột ngột bỏ về được, như vậy là bất lịch sự. Tuy vậy Hàm Vũ Phong vẫn kéo tay cô và tiếp tục đi, không một chút do dự.

"Chúng ta chỉ muốn hít thở chút không khí trong lành thôi mà."

Hàm Vũ Phong tự tin trả lời, hình như đã cười. Hắn có vẻ thông thuộc nơi này, dẫn cô ra khỏi nhà chính, đi ngang qua khu vườn trồng đầy hoa hồng trắng, về phía bể bơi. Vũ Lục Hàn bị choáng ngợp trước bể bơi ngoài trời vô cùng lớn của khu resort, chưa bao giờ trong đời thấy một cái bể bơi. Từ nhỏ đến lớn cô chỉ ở nhà - đi học - tới thư viện, đôi khi cũng thấy tò mò khi nghe mấy đứa bạn trong lớp bàn chuyện đi bơi vào dịp nghỉ hè. Bởi vì quá nhát gan để dám mặc đồ bơi trước mặt nhiều người, Vũ Lục Hàn kiên quyết không đi bơi, không tập bơi. Cô vẫn luôn xấu hổ vì chừng này tuổi đầu vẫn không hề biết bơi.

"Còn đứng đó làm gì thế?"

Hàm Vũ Phong vẫy gọi khi thấy Vũ Lục Hàn đứng thẫn thờ bên bể bơi, nhìn vào làn nước xanh trong vắt đầy mê hoặc dưới hàng loạt bóng đèn rọi sáng. Hắn đã ngả lưng trên một chiếc ghế đệm nhìn thẳng xuống bể bơi, ngay gần những bụi hồng.

"Lại đây nào!" 

Hàm Vũ Phong vẫy tay. Vũ Lục Hàn nuốt khan tiến lại gần, cô chưa bao giờ thấy hắn nằm ngả người thoải mái như vậy. Chưa từng, dù họ ở chung một nhà. Hắn luôn thức dậy trước cô và đi ngủ sau cô, suốt cả một ngày chỉ ngồi trên ghế làm việc. Nhìn hắn nằm thư giãn thế này, trong cô lại xuất hiện cảm giác khó tả khiến dạ dày quặn thắt.

Hàm Vũ Phong nhướn mày, khóe miệng nhếch lên vẽ ra một nụ cười hoàn hảo. Hắn vỗ tay vào phần đệm ghế rất-ít-ỏi cạnh mình, nhìn biểu cảm ngạc nhiên đầy bối rối của cô.

"Anh bảo tôi... ngồi đấy á?" Cô hoảng hốt, nhìn quanh. Có vài chiếc ghế nữa y hệt được kê song song ven bể bơi, Vũ Lục Hàn chỉ vào một cái ở cạnh hắn. "Tôi sẽ... qua bên đây..."

Vũ Lục Hàn còn chưa nói hết câu, Hàm Vũ Phong đã vươn người dậy kéo cô nằm xuống cạnh mình. Ngay trong tích tắc đó, nhịp tim của cô tăng lên hai trăm mười chín nhịp trên một giây, cảm giác sẽ nổ tung bất cứ lúc nào. Những dây thần kinh trong đầu cô cũng đập loạn xạ, và cô nghĩ mình đã nín thở một lúc. Mùi hương dịu mát của Hàm Vũ Phong ngay lập tức phủ kín không khí xung quanh cô khi mà hắn vòng tay sang ôm trọn cô vào lòng. Mọi thứ diễn ra nhanh và bất ngờ đến mức Vũ Lục Hàn mất ý thức tạm thời, không còn biết hiện tại này là gì nữa. Xung quanh thật bình yên, cô đã nghe thấy tiếng tim mình đập liên hồi.

Lần đầu tiên nằm cạnh hắn, nằm trong vòng tay hắn, Vũ Lục Hàn mơ hồ không cảm nhận được tình cảm gì từ Hàm Vũ Phong. Nhưng cô thích sự bình yên và cảm giác an toàn ngay lúc này. Điều này vẫn khiến cô phải suy nghĩ. Nếu Hàm Vũ Phong không có tình cảm với cô, lí do gì khiến hắn cư xử như vậy? Nếu không thích sẽ không làm thế đâu nhỉ? Có chàng trai nào liên tục quan tâm, hỏi han, ôm ấp một người mà họ không hề thích không? Chẳng thể nói rằng hắn đang "thương hại" vì thấy cô "thích" hắn, Vũ Lục Hàn nghĩ mấy trò đỏ mặt ấp úng mà cô làm với hắn cũng giống như những cô gái bình thường khác khi đứng trước một người đẹp trai mà thôi. Cái đó không gọi là thích được, mà có vẻ Hàm Vũ Phong cũng không phải loại người thích trêu chọc mấy cô gái "thích" mình. Đây là người nổi tiếng phớt lờ phụ nữ, hình như còn bị đồn là gay? Có phải anh ta làm thế này để chứng tỏ mình không gay không nhỉ?

Vũ Lục Hàn chưa từng cảm nhận được chút tình cảm chân thành nào từ Hàm Vũ Phong, bất kể hắn có tỏ ra hắn đang quan tâm cô một cách đặc biệt. Như Từ Thiên, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt anh dành cho cô đều mang theo vô vàn tình cảm trong đó. Cô đã khóc trong cơn say khi thấy anh đau khổ, vỡ vụn tới mức nào trước cảnh tượng giữa cô và hắn. Cô đã hổ thẹn không nói nên lời khi thấy anh vẫn ân cần, dịu dàng với mình tới mức nào dù cô là người đã bỏ chạy khỏi anh. Tình cảm của anh khiến cô ấm lòng, dù có thể đó chỉ là bản năng xoa dịu của một bác sĩ. Hàm Vũ Phong đi ngược lại với mọi thứ của Từ Thiên. Mặc dù cô biết hắn chưa từng làm những điều này với bất cứ ai - không khó để nhận thấy - Vũ Lục Hàn không nghĩ rằng hắn thật sự muốn làm vậy. Hắn đã hôn cô, chưa ai từng hôn cô. Hắn đã ôm cô, chưa ai ngoài bố mẹ ôm cô như vậy. Nhưng trong tất cả mọi chuyện, Vũ Lục Hàn luôn cảm giác rằng một phần nào đó trong hắn chưa bao giờ muốn những chuyện đó xảy ra. Như thể hắn bị ai đó khác sai khiến làm những việc trái ngược với lương tâm vậy.

Hàm Vũ Phong là một kẻ vô cùng khó đoán. Mọi suy nghĩ, hành động của hắn dường như vượt xa khỏi xã hội này, không một ai có thể biết được hắn nghĩ gì, hắn muốn gì, mục đích những hành động của hắn là gì. Một lỗ đen vũ trụ nơi vạn vật đều bị hút vào, nhưng kể cả khi đã lọt vào, vẫn không biết có gì bên trong nó. Vũ Lục Hàn cũng không thể cưỡng lại sức hút mãnh liệt của lỗ đen vũ trụ, cô đã bị nó hút vào rồi.

Và giờ, tuy chưa cảm nhận được cái "sống không bằng chết" khi nằm trọn trong lỗ đen chết tiệt ấy, cô cũng không thể kìm nén sự dày vò của những tò mò ngày càng lớn. Cô là một thực thể bé nhỏ, lọt vào giữa lỗ đen vũ trụ, mênh mông không tìm thấy lối ra.

"Tôi nghĩ chúng ta... nên quay lại..." Sau khi những suy nghĩ rời khỏi trí óc, Vũ Lục Hàn nhận ra không khí yên ắng thái quá và sự ngại ngùng đang dâng đầy trong cô. Hàm Vũ Phong không nhúc nhích, hơi thở vẫn đều đều mơn trớn trên tóc cô.

"Không... Họ sẽ không đi tìm đâu." Hắn đáp. Cô chỉ nhìn mông lung vào khoảng không, hai bàn tay ép sát vào cơ thể mình.

"Sao... sao anh lại chọn tôi?"

Vũ Lục Hàn ngập ngừng nói ra điều mình suy nghĩ, và nói vô cùng nhỏ. Cô hi vọng hắn không nghe rõ, sẽ không trả lời. Hàm Vũ Phong vẫn giữ im lặng, tuy rằng cô cảm thấy hơi thở của hắn thay đổi trên tóc mình.

"Cô... rất giống..."

Hàm Vũ Phong thì thào, nhưng lại ngập ngừng không nói. Vũ Lục Hàn khẽ nhăn mặt, ngước lên nhìn hắn. Hắn đang nhắm mắt, tay còn lại gác lên trán che khuất hai mắt mình. Hắn chỉ nằm đó lặng yên, nhưng hắn vẫn đẹp tuyệt. Một lỗ đen vô cùng chết tiệt.

"Tôi giống... người quen của anh?" Vũ Lục Hàn hỏi lại. Cô nhìn hắn, nhìn hắn. Hàm Vũ Phong mở mắt liếc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm chứa đựng vô vàn suy nghĩ phức tạp. "Có phải vì thế nên anh tốt với tôi?"

Hàm Vũ Phong càng im lặng, Vũ Lục Hàn lại càng không chịu thua. Cô chẳng biết can đảm ở đâu ra khiến cô dám chơi trò đọ mắt với hắn. Hàm Vũ Phong cuối cùng cũng đầu hàng, nhăn mặt cười bất lực.

"Cô biết tò mò như vậy từ bao giờ thế?"

"Xin lỗi." Cô nhăn nhó với một sự không hài lòng. "Anh dường như biết mọi thứ về tôi... nhưng tôi không biết gì về anh cả."

"Nên cô cảm thấy bất công?" Hàm Vũ Phong bỗng quay đầu về phía cô, khoảng cách giữa họ ngắn lại đột ngột khiến Vũ Lục Hàn đỏ mặt. Cô vội vàng cúi đầu xuống để che giấu, quả là không thể nào tranh giành thế chủ động được với Hàm Vũ Phong.

"Tôi... không biết." Cô nói nhanh. "Nhưng... tôi không thấy an toàn..."

"Hiểu rồi." Hắn cười lớn, cơ thể rung rinh. Vạt áo vest của hắn cọ vào bờ vai trần của cô, tạo thành một luồng điện khiến cơ thể cô tê tái. "Vậy là cô nghĩ có người biết mọi thứ về mình trong khi mình không biết gì về họ là thiếu an toàn?"

Vũ Lục Hàn gật đầu, nghiêng người ra phía sau để lảng tránh sự đụng chạm quá mức chết người của hắn. Hàm Vũ Phong rướn hẳn người về phía cô, đưa tay nâng cằm cô ngước lên đối diện mình. Hai má cô đỏ hồng, dù trời nhá nhem tối vẫn có thể thấy rõ.

"Cô tin tôi chứ?" Hàm Vũ Phong thì thầm với một nụ cười. Vũ Lục Hàn nhìn hắn vài giây, lắc đầu. Hắn khẽ chau mày.

"Không tin thật sao?" Hắn bật cười. "Vậy mà hàng đêm cô vẫn yên giấc cùng nơi tôi ngủ, sáng vẫn thản nhiên theo tôi lên xe, bảo đi đâu là đi theo đó; bây giờ cô đang ở một mình với tôi, nằm ở một nơi mà bất kì thằng đểu nào cũng dễ dàng đè cô xuống, làm gì đó nhanh chóng rồi để cô lại và bỏ đi. Sau tất cả, cô vẫn bảo cô không tin tôi sao?"

Vũ Lục Hàn cứng người, trợn mắt bàng hoàng. Chính cô cũng không nhận ra những điều ấy cho đến khi hắn phơi bày những sự thật trần trụi như vậy. Bản thân cô vô cùng tin tưởng hắn, trong vô thức, cô còn dám phủ nhận cái gì?

"Vũ Lục Hàn, cô tin tôi, vậy cô còn thấy tôi thiếu an toàn ở chỗ nào?" Hàm Vũ Phong cười đắc thắng, tận hưởng chiến thắng khi thấy biểu cảm cau có của Vũ Lục Hàn.

"Không phải ngày đầu gặp nhau anh dọa sẽ cho tôi sống không bằng chết à?"

Vũ Lục Hàn nhăn nhó làu bàu. Ngay khi nói xong câu ấy, cô cảm thấy nụ cười của Hàm Vũ Phong đã cứng lại. Cô có một chút bối rối trước phản ứng sững sờ của hắn, như thể cô mới chọc vào một điểm yếu vô hình. Hắn nhìn cô, lần đầu tiên cô cảm nhận sự dịu dàng từ đáy mắt. Một sự dịu dàng thật sự, vô cùng chân thành.

"Tôi cứ nghĩ mấy ngày qua ở cùng tôi, cô phải thấy như vậy rồi chứ?" Hàm Vũ Phong mỉm cười, buông lời trêu ghẹo. Bàn tay hắn vẫn đang ở cằm cô, ngón cái của hắn trong vô thức xoa nhẹ nhàng dọc quai hàm.

"Tất nhiên là có, nhất là khi phải lau cửa kính. Tôi không quen dùng cây lau kính của anh nên mọi chỗ đều lau bằng tay đấy! Anh có biết là cửa rất cao, chỗ nào cũng là cửa kính, để lau được tôi đã rất khổ sở, phải lấy cả thang để tỉa cây ngoài vườn vào bắc lên mà vẫn phải với, chưa kể..."

Vũ Lục Hàn được thể xả nỗi tức giận của một cô giúp việc bé nhỏ phải lau cửa kính bằng tay. Hàm Vũ Phong cười nhẹ, những ngón tay di chuyển, chạm nhẹ vào môi cô. Lời nói kẹt lại trong môi, Vũ Lục Hàn chỉ thấy lờ mờ trước mắt. Cô không dám thở mạnh, không dám để hắn biết rằng trái tim cô lại nhảy điệu samba trong lồng ngực rồi.

Hàm Vũ Phong tiến lại gần hơn, cô nhận thấy hơi thở của hắn cũng gấp gáp và đứt quãng y như mình vậy. Chóp mũi cô đã chạm vào mũi hắn, Vũ Lục Hàn không thể phủ nhận cô đã chờ đợi giây phút này. Cô muốn hôn Hàm Vũ Phong, rất nhiều.

Điện thoại hắn đột nhiên vang lên. Vũ Lục Hàn gần như đã nín thở, ngay lập tức thở hắt. Hàm Vũ Phong khẽ hắng giọng, thở dài ngồi dậy, đưa tay kéo cô dậy và vuốt lại tóc cô vào nếp. Hắn chẳng thèm kiểm tra điện thoại.

"Đến giờ chen lấn rồi."

Hàm Vũ Phong làm bộ thở dài, nói một câu đùa giỡn. Hắn tự xốc lại bộ vest, chỉnh lại cravat, rồi vuốt phẳng gấu váy cho Vũ Lục Hàn. Đầu óc cô vẫn còn đang bay bổng bởi khoảnh khắc vừa rồi, đứng yên như khúc gỗ nhìn hắn chỉnh chu lại trang phục của chính mình. Cô biết hai má mình đã đỏ ửng, không thể tin rằng trong lòng có chút hậm hực vì đã "hụt".

"Nghỉ ngơi như vậy đủ đánh tan cơn mệt mỏi của cô chứ?"Hàm Vũ Phong nhìn thấy biểu hiện của cô, nở nụ cười ranh mãnh chọc ngoáy. Vũ Lục Hàn nhăn nhó quay đi, gật đầu, mím môi đầy bất lực. Thật. Vô cùng. Đểu cáng!

"Đi thôi nào." Hắn đưa tay ra, chờ đợi để nắm lấy tay cô. "Tôi và cô còn phải giải quyết nhiều việc nữa đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status