Triệu hoán mộng yểm

Chương 134: Triển khai (2)


Ánh mắt của Quạ Đen bình thản hờ hững, gã khẽ gật đầu với Đạo Linh và Rocina.

"Tôi sẽ không tham gia quá nhiều. Sau khi vụ này kết thúc, tôi sẽ lui về phía sau, hy vọng mọi người hiểu." Cổ họng của hắn phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe.

Đạo Linh âm thầm quan sát Quạ Đen. Đối phương có dáng người cao to mạnh khỏe, lúc nào cũng trong tư thế nắm lấy chuôi kiếm bên hông, mỗi bước chân còn có sự đề phòng. Tất cả đều chứng minh rằng gã có sức chiến đấu cực cao, được dày công bồi dưỡng.

Cao thủ kiếm thuật? Tầm mắt của Rocina cũng rơi vào chuôi kiếm đeo bên hông của Quạ Đen.

"Ngoài ra." Lâm Thịnh nhắc nhở thêm: "Quạ Đen cũng là cấp siêu phàm. Nếu có nguy hiểm và phiền toái gì, có thể nói với anh ta thông qua tôi, nếu như khoảng cách gần, anh ta có thể nhanh chóng tới tiếp viện."

Tất nhiên kiếm sĩ Hắc Vũ không phải là cấp siêu phàm nhưng có thể hóa thành khói đen để tránh đạn. Đối với người thường mà nói, năng lực như vậy không khác cấp siêu phàm là bao.

"Rõ." Đạo Linh gật đầu. Trước đó ông còn nghi ngờ về "tổng hội" mà Lâm Thịnh nói, bởi vì dù sao trong lời nói của cậu ta cũng còn quá nhiều sơ hở, quá nhiều chỗ không hợp lý. Nhưng giờ, sự xuất hiện của Quạ Đen trở thành một bằng chứng cụ thể giúp xóa đi mọi ngờ vực của ông.

Một cao thủ cấp siêu phàm chẳng phải là đồ chơi mà tùy tiện là có thể lấy ra.

Ông đã sống nhiều năm như vậy rồi, số lần nhìn thấy cao thủ cấp siêu phàm vẫn dừng lại ở một chữ số. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một người, mà người đó còn xuất hiện vì một hội Thiết Quyền có quy mô nhỏ như vậy. Bây giờ, nói hội Thiết Quyền không có chỗ dựa thì cũng chẳng ai tin.

"Vậy thì, tôi xin phép đi trước."

Quạ Đen chậm rãi gật đầu với Lâm Thịnh, xoay người đi về phía cửa, nhịp chân gã nhẹ nhàng mà im lặng, hoàn toàn không làm kinh động đến bất kỳ ai. Chỉ trong chớp mắt gã đã ra khỏi hội quán.

Kỹ thuật che giấu bước chân mạnh như vậy đã đủ để cho Đạo Linh và Rocina phải trầm trồ. Qua cánh cửa đang mở, bọn họ tận mắt nhìn thấy Quạ Đen rời khỏi hội quán với những động tác cực nhanh, cực tinh vi.

"Như vậy, cuộc họp hôm nay đến đây thôi. Sự phát triển của phân hội cần có thời gian chuyển tiếp và ổn định, chúng ta cũng thiếu người nghiêm trọng." Lâm Thịnh trầm giọng nói.

"Sau sự kiện lần này, tôi cần mọi người phải tăng cường tu luyện, tất cả nhanh chóng bước vào cấp siêu phàm và liên kết với những cao thủ mới gia nhập."

"Rõ!" Rocina biết là Lâm Thịnh đang nói mình.

Minh tưởng Hôi Ấn, đồng nghĩa với việc nếu ông không muốn mất đi sức mạnh cấp siêu phàm thì nhất định phải trung thành với hội Thiết Quyền. Cứ như vậy, hội Thiết Quyền sẽ không cần phải lo về độ trung thành của ông đối với hội.

Hơn nữa ông với Đạo Linh là bạn tốt, hai người đều hiểu tính cách của nhau. Vốn dĩ lúc vừa mới gia nhập, ông còn có chút băn khoăn nho nhỏ với hội Thiết Quyền. Nhưng bây giờ, sau khi tổng hội xuất hiện, lòng ông cũng hoàn toàn yên tâm về lựa chọn của mình. Không còn thấp thỏm lo lắng như trước kia nữa mà là dần dần tràn đầy mong đợi và tò mò, còn có cả cảm giác an toàn đang tăng lên nhanh chóng.

"Được rồi, mọi người hãy về chuẩn bị đi. Mấy ngày này, tôi sẽ thường xuyên ở lại đây, trông chừng hội quán." Lâm Thịnh bình tĩnh nói.

Ở nhà đã có Khiên Thánh Tàn Bạo, nên không cần lo lắng đến vấn đề an toàn. Ít nhất, dù có thêm mười mấy con quái vật bọ ngựa như lần trước thì chúng cũng không phải đối thủ của Khiên Thánh Tàn Bạo.

Còn kiếm sĩ Hắc Vũ, cậu chia một người ra để bảo vệ người nhà khi đi ra ngoài, còn một người nữa lấy tên giả là Quạ Đen, tham dự công việc ở hội Thiết Quyền. Như vậy, bên cạnh Lâm Thịnh lại không còn ai.

"Không đủ người dùng..." Trong lòng cậu lại có sự sắp xếp mới.

Nhìn Đạo Linh và Rocina đứng lên, hưng phấn đi khỏi phòng khách, Lâm Thịnh quyết định, phải sớm tiến hành nghi thức triệu hoán mới.

Cậu đã giết chết những binh lính mặc giáp sắt kia, cộng thêm một người làm phép và cuối cùng là một gã khổng lồ phun lửa. Bây giờ cậu đã có thể gánh thêm vật triệu hoán mới, chỉ là triệu hoán cái gì thì vẫn cần phải lựa chọn kỹ.

Lâm Thịnh không tiếp tục ở lại hội quán mà đón xe chạy thẳng về nhà trước. Trong nhà, chị Lâm Hiểu và Trần Mẫn Giai đang ngồi xem tivi, trên bàn vẫn đang bày đầy các đĩa thức ăn khác nhau.

Vừa nhìn thấy Lâm Thịnh đi vào cửa, Lâm Hiểu liền lộ vẻ khó hiểu.

"Không phải em đi mua thức ăn à? Giờ thức ăn đâu? Làm chị Mẫn Giai còn phải tự mình xuống bếp!" Có thể nhìn ra được Lâm Hiểu khá là tức giận. Trần Mẫn Giai đứng một bên nhẹ nhàng lau khô tay.

"Không sao đâu, chỉ cần mọi người không chê tay nghề của tôi là tốt rồi. Đã lâu không xuống bếp, tay nghề đã bỏ không lâu rồi." Gò má cô hơi hồng lên vì nấu ăn, trên người mặc một chiếc tạp dề màu trắng, trông hoạt bát hơn nhiều so với lần đầu tiên Lâm Thịnh gặp.

"Tại em, tại em." Lâm Thịnh cũng hơi ngại, vội vàng thay giày đi vào.

"Ngồi xuống ăn cơm đi. Chút nữa cậu dọn dẹp là được." Trần Mẫn Giai cười nói.

Nếu những người thường ở bên cạnh cô nhìn thấy cảnh này, sợ là còn phải kinh ngạc. Trong số họ có đến 90% là vẫn không biết được Trần Mẫn Giai còn có nét mặt cười như vậy.

"Được." Lâm Thịnh vội vàng ngồi xuống, cơm đã được xới sẵn ra bát, chỉ cần cầm đũa lên là ăn.

Lâm Hiểu và Trần Mẫn Giai đã ăn rồi, chỉ có điều vì nấu hơi nhiều nên hai người cũng chưa ăn hết bao nhiêu. Ớt xanh xào thịt bằm, canh gà nấm hương, rau cải trắng xào.

Ba món ăn, món nào món nấy đều thơm nức mũi, bày biện cũng vô cùng tinh tế. Rõ ràng chỉ là mấy món ăn nhà làm thông thường lại được cô thực hiện giống như là món ăn ngoài hàng vậy. Lâm Thịnh hơi kinh ngạc, cầm đũa gắp một miếng ớt xanh xào thịt bằm rồi đưa vào trong miệng.

Ớt xanh giòn tan, hơi cay, thịt bằm tươi ngon mềm mại, dù là cảm giác hay mùi vị đều không chê vào đâu được.

"Ngon lắm!" Cậu gật đầu liên tục, lại gắp thêm một đũa nữa.

Trầm Mẫn Giai vốn chỉ hơi cười mỉm, thấy cậu ăn ngon lành, khóe miệng cũng không khỏi hơi giương lên.

"Ngon thì ăn nhiều một chút đi. Chúng tôi đã ăn rồi."

"Được!" Lâm Thịnh không nói nhiều nữa, cúi đầu tập trung ăn.

Cậu lại nhanh chóng đưa đũa gắp một miếng ớt xanh xào thịt bằm. Chỉ một đũa thôi mà thức ăn trong đĩa liền vơi đi một nửa...

Lâm Hiểu ngồi bên cạnh không dám nhìn thẳng.

Cô biết sức ăn của cậu em mình gần đây, đặc biệt là sau khi cậu bắt đầu rèn luyện cơ thể, thật sự biến thành thùng cơm. Nụ cười trên mặt Trần Mẫn Giai hơi mất tự nhiên. Không đợi cô lấy lại tinh thần, một đũa nữa lại đưa tới. Chỗ ớt xanh xào thịt bằm còn lại cũng biến mất... Chỉ còn lại mấy viên thịt bằm và ớt xanh dính trên đáy đĩa, lẻ loi thê thảm. Lần này không chỉ là Trần Mẫn Giai, ngay cả Lâm Hiểu cũng không thể nhìn nổi được nữa.

"Chị Mẫn Giai đừng để ý tới nó, may mà chúng ta còn giữ lại thức ăn cho cha mẹ."

"Em mới ăn hai miếng..." Lâm Thịnh biện luận.

"Em còn nói à!"

Trần Mẫn Giai đứng một bên che miệng, bật cười.

Trong lúc Lâm Thịnh đang ăn cơm, Trần Mẫn Giai trò chuyện cùng Lâm Hiểu. Bỗng nhiên chuông điện thoại của Trần Mẫn Giai vang lên, có chuyện cần phải đi xử lý nên cô chào tạm biệt Lâm Hiểu và Lâm Thịnh rồi đi khỏi.

Lâm Thịnh cơm nước xong, rửa bát, xem vị trí của cha mẹ thông qua kiếm sĩ Hắc Vũ. Khi đã xác định bọn họ không gặp nguy hiểm, cậu mới cầm balô dưới giường lên. Sau đó, cậu lấy cớ chào tạm biệt Lâm Hiểu rồi ra khỏi nhà.

Cậu cần nhanh chóng gọi người mới ra. Những con quái vật được triệu hoán ra này, cậu thích gọi chúng là binh sĩ hơn. Những binh sĩ này có trí thông minh riêng của mình, không khác gì người bình thường, chỉ là không có "ý thức bản ngã" mà thôi.

Không có "ý thức bản ngã" tức là bọn họ chỉ giống như một cỗ máy, là một loại tồn tại vô cùng đặc biệt do nghi thức dẫn dắt năng lượng thần bí ra và tạo thành, chỉ biết thi hành mệnh lệnh. Đồng thời, nếu Lâm Thịnh muốn thì còn có thể khống chế cơ thể và năng lực của những binh sĩ này bất cứ lúc nào.

Lâm Thịnh thông qua nghi thức, rót vào trong bọn họ những ký ức khác nhau, để bọn họ có tác phong và cách xử trí không giống nhau.

- ----
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status