Triệu hoán mộng yểm

Chương 135: Triển khai (3)


Cưỡi trên chiếc xe đạp, Lâm Thịnh đi thẳng một mạch tới nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô. Từ nhà đến đây mất nửa tiếng đạp xe. Điều này khiến cho Lâm Thịnh luôn muốn tìm một chỗ gần hơn để làm căn cứ.

Bên cạnh đó, nhà máy bỏ hoang này vẫn còn có khiếm khuyết là tính ẩn nấp chưa đủ cao.

"Về rồi tính tiếp, giờ xử lý xong mấy thứ trước mắt này đã."

Lâm Thịnh dựng xe, rồi giấu vào trong bụi cỏ. Sau đó, cậu nhanh chóng đi vào cửa nhà máy.

Trong nhà máy hoang vắng lại có ba cậu thanh niên đang ngồi quanh đống lửa, không biết đang làm gì. Nghe được tiếng bước chân, ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Thấy Lâm Thịnh với thân hình vạm vỡ đi vào, một cậu nhóc đầu trọc đeo khuyên tai đứng dậy kéo kéo chiếc áo da mặc trên người, nhìn Lâm Thịnh. Cậu ta không lên tiếng nhưng ánh mắt mang ý cảnh cáo không hề thiện chí, hiển nhiên là muốn dùng ánh mắt này để khiến đối phương hoảng sợ bỏ chạy.

"Chỗ này là của tôi, sau này đừng tới đây nữa." Lâm Thịnh dừng lại ở chỗ cách đống lửa không xa, bình tĩnh nói.

"Mày là cái thá gì? Mẹ nó!" Cậu thanh niên đầu trọc mở miệng liền mắng chửi, hùng hổ xông về phía Lâm Thịnh, vươn tay định túm cổ áo cậu.

Sau đó...

Sau đó cậu ta liền bị xách lên, đôi chân đá loạn xạ trên không trung không ngừng.

"Mẹ nó! Mày là... Hự!! A!!"

Đầu trọc kêu lên một tiếng thảm thiết, bị vứt sang một bên, ôm bụng nằm co lại trên mặt đất.

Hai tên còn lại mới đứng lên, rút dao găm trên người ra, chuẩn bị xông tới. Nhưng khi nhìn thấy cảnh này, cả hai đều chùn bước.

Có điều, Lâm Thịnh khá kinh ngạc vì đôi nam nữ còn lại này không chạy trốn ngay lập tức. Cậu có thể thấy được bọn họ rất sợ hãi, thậm chí đôi chân của cô gái đang run lập cập. Nhưng bọn họ vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt không ngừng nhìn qua lại giữa tên đầu trọc và Lâm Thịnh.

Yên lặng trong chốc lát.

"Xin lỗi, là chúng tôi chiếm chỗ của anh. Bây giờ chúng tôi đi ngay đây, đi ngay đây!" Cậu con trai còn lại cất con dao đi, cười nói.

Cậu ta kéo cô gái, hai người nhanh chóng chạy tới đỡ tên đầu trọc dậy. Thấy Lâm Thịnh không ra tay, họ mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi ra ngoài.

"Khoan đã." Bỗng nhiên Lâm Thịnh nói.

"Các cô cậu có muốn kiếm thêm thu nhập không?" Cậu nhìn bộ quần áo rách rưới của cả ba người, trong mắt thoáng hiện một cảm xúc gì đó rất khó hiểu. Ba người dừng chân, quay đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt đầy vẻ ngỡ ngàng.

Mười phút sau.

Lâm Thịnh thu dọn xong đồ đạc, không tiến hành nghi thức triệu hoán ở trong nhà kho nữa. Nếu như nơi này đã bị phát hiện thì càng chứng minh rằng nó không an toàn, cậu phải có sự chuẩn bị khác.

Rời khỏi nhà máy bỏ hoang, cậu treo đồ đạc phía sau xe đạp, nâng xe lên, dọc theo con đường núi đi vào sâu trong ngọn núi hoang. Cậu đi mãi theo con đường tối tăm này cả mười mấy phút.

Chẳng mấy chốc, một ngôi miếu bỏ hoang xám xịt xuất hiện trước mắt cậu. Ngôi miếu được xây bằng gạch nung, cánh cửa gỗ đã lâu không được sửa sang dính lủng lẳng vào bản lề như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. Khu chính ở đây là một cái sân nhỏ vuông vức, tường miếu sụp đổ hơn nửa, khắp nơi là những lỗ hổng đủ cho người ta chui vào. Ngôi miếu này dường như đã bị mất nóc, tường hơi ngả đen, trong không khí thoang thoảng mùi cháy khét.

Cỏ dại mọc um tùm trên sân, dây leo giăng đầy, rễ của mấy cây cổ thụ còn lộ cả ra ngoài, quấn quanh gần nửa ngôi miếu. Rễ cây thô to thậm chí bò lan đến tận cửa miếu, đè lên cánh cửa cao bằng cả người khiến nó thu nhỏ lại chỉ còn một nửa.

"Ở đây đi." Lâm Thịnh dắt xe đạp đi vào sân miếu.

Cậu đặt xe xuống rồi nhẹ nhàng búng tay.

Giữa không trung có một con quạ đen bay tới, liệng quanh mấy vòng phía trên miếu, xem xét tình hình. Lâm Thịnh nhấc chiếc balô chứa đầy nguyên liệu chuẩn bị cho nghi thức lên, bước nhanh vào bên trong ngôi miếu.

Nơi này tổng cộng có năm căn phòng. Chính điện đã bị rễ cây, dây leo và cỏ dại phủ kín, căn bản không thể sử dụng được.

Thiên điện, phòng bếp, phòng nghỉ đều vô cùng tồi tàn. Trên nền đất đầy những miếng ngói rơi từ nóc nhà xuống, ngay cả một chỗ để đứng cũng khó tìm ra. Chỉ có một phòng khách là còn một chút không gian, nóc nhà cũng không thủng hoàn toàn.

Trong phòng ngoại trừ rêu xanh mọc khắp nơi và một ít nấm mọc lổn nhổn trên đất, còn lại không có vấn đề gì.

Sau khi Lâm Thịnh quyết định được địa điểm, cậu nhanh chóng bỏ balô xuống, dùng chân gỡ dây leo xanh thẫm đang bò ngổn ngang khắp nơi. Trên thân dây leo mọc ra đầy những gai độc nhỏ bé nhưng đối với da cậu thì chẳng hề hấn gì. Lâm Thịnh sờ lên những cái gai độc đó mà giống như sờ những sợi lông măng mềm mại.

Sau khi dọn dẹp sơ qua đám dây leo và cỏ dại, một miếng đất trống hiện ra. Lâm Thịnh lấy tấm bạt nhựa đã vẽ sẵn trận đồ nghi thức từ trong balô ra. Đây là tấm bạt dùng lần trước, vì nó không bị hỏng nên cậu lau qua rồi dùng tiếp.

"May mà mình dùng loại mực có khả năng bám dính cao." Lâm Thịnh lấy đèn pin ra, cẩn thận kiểm tra lại trận đồ nghi thức vẽ trên đó. Đường nét vẫn còn nguyên vẹn, ký hiệu rõ ràng, giống như chưa từng dùng bao giờ.

Trải tấm bạt ra xong, cậu lại bắt đầu trộn đống nguyên liệu, lấy miếng vàng ra và bắc cái nồi lên. Cậu nhặt một chút cành cây khô xung quanh, dùng đá dựng một bếp lò đơn giản. Chẳng bao lâu sau, Lâm Thịnh đã đốt lên một đống lửa nhỏ.

Đống lửa nhỏ tỏa khói dày đặc, mùi hơi hăng hắc. Lâm Thịnh đặt nồi lên trên, lấy ra một bình nước bằng nhựa đựng nước lọc đun sẵn ở nhà, đổ vào trong nồi. Cuối cùng là thắp nến mỡ bò lên. Mùi thịt bò thoang thoảng bay ra.

Trong căn phòng khách rộng chưa đến mười mét vuông này, ánh sáng từ đống lửa, nến mỡ bò, và đèn pin tụ lại làm cả căn phòng lập tức sáng bừng lên. Lâm Thịnh kiểm tra lại trận đồ trên tấm bạt một lần cuối, sau khi chắc chắn không có gì sai sót, cậu mới đứng lên, bắt đầu chia đống vật liệu đã trộn xong vào từng chỗ cố định. Đồng thời, cậu còn cho thêm con nhện trắng vào trong nồi nước.

Làm xong tất cả những thứ này, cậu đứng thẳng lưng, bắt đầu chậm rãi đọc thần chú khởi động.

"Mu, ba, en, di, yu, yi..." Từng âm thanh quái dị không ngừng phát ra từ trong miệng Lâm Thịnh. Dần dần, một làn khói màu trắng bay ra từ cây nến mỡ bò. Làn khói nhanh chóng chui vào nồi nước, khiến cho nồi nổi gợn sóng.

Xì...

Chẳng mấy chốc, một làn hơi nước dễ thấy bốc lên từ trong nồi nước, bay tới vờn quanh Lâm Thịnh. Cậu nhanh chóng nhắm hai mắt lại, tầm mắt rơi vào trong bóng tối.

Ở đó, những quả cầu liên tiếp sáng lên. Ba quả cầu với ba màu sắc khác nhau là xanh da trời, xám và đỏ cùng lơ lửng trong tầm mắt của Lâm Thịnh.

"Quả cầu màu xanh là linh hồn của loài chim trong Thiên sứ xám. Quả cầu màu xám là binh lính mặc giáp sắt trong hầm giam Tinh Linh. Còn quả màu đỏ là kiếm sĩ Hắc Vũ."

Lâm Thịnh thoáng khựng lại, hơi cau mày. Cậu có thể cảm nhận được linh hồn mình có thừa chỗ trống nhưng lại thiếu sinh vật triệu hoán đủ mạnh.

"Lần trước, sau khi bị mình dung hợp huyết mạch, gã béo phun lửa không thể gọi về nữa. Xem ra vẫn phải mau chóng tiến vào giấc mơ, tìm kiếm một quái vật triệu hoán mới mới được."

Bây giờ cậu đã khá hiểu cái mô hình nghi thức này rồi. Số lượng binh sĩ mà cậu kêu gọi, hình như được quyết định bởi số lượng quái vật cậu giết chết trong giấc mơ.

Giống như Khiên Thánh Tàn Bạo, cậu chỉ giết được một nên chỉ có thể kêu được một Khiên Thánh Tàn Bạo mà thôi.

Gã béo phun lửa cũng vậy, nhưng binh sĩ mặc giáp và kiếm sĩ Hắc Vũ thì lại khác. Cậu đã giết bọn chúng khá nhiều, hoàn toàn có thể triệu hoán thêm nữa.

"Binh sĩ mặc giáp thích hợp đánh trực diện. Về sức mạnh thì dưới cấp ba, khoảng chừng cấp hai. Sức mạnh khá hơn kiếm sĩ Hắc Vũ một chút, lực phòng ngự thì mạnh hơn nhiều, chẳng qua tốc độ hơi chậm, chiếm vị trí trong linh hồn mình còn ít hơn cả kiếm sĩ Hắc Vũ."

Lâm Thịnh tính toán trong lòng.

"Đều có năng lực hư hóa (*) thành Mộng Ma, kiếm sĩ Hắc Vũ thuộc kiểu thích khách, binh sĩ mặc giáp lại thuộc kiểu đánh trực diện... Binh sĩ mặc giáp xuất thân từ hầm giam Tinh Linh, cứ gọi là binh sĩ Hầm Giam đi."

(*) Hư hóa là biến thành thể không có thực.

Cậu nhanh chóng ra quyết định. Ánh mắt cậu đặt lên quả cầu phát sáng màu xám tro kia. Cậu đã lựa chọn binh sĩ Hầm Giam. Khi cởi áo giáp ra, loại binh sĩ này hoàn toàn không khác gì người thường, khả năng che giấu còn tốt hơn cả kiếm sĩ Hắc Vũ.

Thoáng chốc, một luồng ánh sáng màu xám bao trùm hết cả người Lâm Thịnh. Tầm mắt cậu lập tức lại rõ ràng. Cậu đang trôi lơ lửng trên nền trời của một Thần điện mang phong cách thời trung cổ.

Đằng trước Thần điện màu xám nhạt là một vị tướng lĩnh cao lớn, đầu đội mũ sắt trắng, khoác một chiếc áo choàng rộng màu đen. Vị tướng nọ cởi trần, cơ bắp trên người giống như được rèn từ sắt, rắn chắc khỏe khoắn. Dưới Thần điện là vô số binh sĩ cầm kiếm mang khiên mặc giáp sắt.

"Ta ra lệnh cho linh hồn của các ngươi trở về thân thể, hợp lại cùng ta." Vị tướng rút thanh kiếm hai lưỡi to lớn trên lưng ra, giơ lên thật cao.

"Mặt trời bảo hộ!" Vị tướng hét lên.

Xoẹt!!

"Mặt trời bảo hộ!!"

Tất cả các binh sĩ phía dưới đồng loạt rút kiếm theo, giơ lên cao, đồng thanh hét lên. Tiếng reo hò như vang động núi rừng.

Trước mắt Lâm Thịnh tối sầm lại, lui khỏi không gian ký ức.

Trong tầm mắt của cậu, một binh sĩ mặc giáp sắt, sáng lấp lánh ánh bạc đang lơ lửng trên không. Bên dưới binh sĩ hiện ra một chữ số bằng tiếng Rune cổ: Bốn.

- ----
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status