Triệu hoán mộng yểm

Chương 137: Chiến tranh ngầm (2)


"Hội Thiết Quyền? Hung thủ vụ án? Thật xin lỗi, nếu như không có văn bản chính thức, tôi không thể cung cấp tin tức cho ông." Shad lắc đầu.

"Còn nữa, đây là hiện trường vụ án, đã bị cảnh sát phong tỏa, ông vào bằng cách nào?"

Đạo Linh không trả lời, vẻ mặt khẽ cảnh giác. Đột nhiên ông xoay người, cùi chỏ thụi về phía sau.

Rầm!!

Khuỷu tay vừa vặn thụi ngay vào chính giữa một bóng đen. Vầng sáng màu vàng của Thánh lực lóe lên trong mắt Đạo Linh, cơ bắp cả người ông căng lên, sau đó ông dùng hết sức nâng tay chém một nhát về phía bóng đen.

Nhờ hiệu quả phòng ngự mà Hôi Ấn Công Sự mang đến, ông ta có thể không hề sợ hãi mà cứng đối cứng với đối phương. Chỉ cần không phải phá vỡ hoàn toàn Hôi Ấn trong một chiêu, thì va chạm nhiều lần với cường độ thấp cũng không thể làm ông bị thương.

Rầm!

Bóng đen phản ứng không kịp, bị chém trúng, đầu vỡ tung ngay tại chỗ. Máu dịch màu xanh bắn ra tung tóe. Thi thể bóng đen ngã nhào xuống đất, lúc này đám người Shad mới chứng kiến rõ ràng.

Đó là một con bọ ngựa khổng lồ cao cỡ một người trưởng thành, thân hình gầy guộc. Đôi con ngươi to đen tròn trịa của nó vẫn còn không ngừng chuyển động, mơ hồ để lộ ra vẻ điên cuồng hung ác bên trong. Đạo Linh thu tay lại, cẩn thận xem xét thi thể bọ ngựa trên đất. Đây cũng là lần đầu ông gặp quái vật này.

"Tốc độ rất nhanh, hình như trên người có độc. Nếu không có Hôi Ấn Công Sự, chắc chắn mình sẽ bị thương." Đạo Linh nghĩ lại mà cảm thấy hơi sợ hãi.

"Đó không phải là người hả?!" Nhân viên cảnh sát sau lưng Shad kinh ngạc kêu lên.

"Kêu la cái gì!" Shad đã nhìn thấy đủ việc trên đời. Lúc này nhìn thấy thi thể trên mặt đất, ông ta liền biết rằng lại bị cuốn vào một vụ án quái dị nữa rồi.

"Bây giờ chắc có thể nói chuyện rồi chứ." Đạo Linh nhìn Shad, lập lại lần nữa.

...

...

Án mạng liên hoàn xảy ra, Lâm Thịnh lại bảo Saru gọi cho người nhà của mình, nói dối rằng cậu sẽ đến nhà Saru làm khách. Nhân tiện cậu còn nói cha của Saru là Hoài Ân đóng kịch cùng. Nhờ vậy mà cậu thành công lấy được ba ngày nghỉ.

Sau khi gọi ra được bốn binh sĩ Hầm Giam, cậu lập tức phân ra hai người tham gia vào đội ngũ tìm kiếm quái vật trong nội thành. Hai binh sĩ Hầm Giam khác thì chia nhau tuần tra xung quanh hội Thiết Quyền.

Dù sao ở đây còn có không ít đệ tử trong hội Thiết Quyền.

Ngày đầu tiên thấm thoắt trôi qua.

Những vụ án giết người kinh khủng trong thành phố ngày càng tăng, nội trong một ngày từ sáng đến đêm đã có năm vụ án xảy ra. Nó xảy ra với tần suất dày đặc đến mức không thể che giấu được nữa. Dường như đám quái vật bọ ngựa cũng bắt đầu điên tiết hơn, không ngừng ám sát người dân xung quanh.

Cho dù đám người Đạo Linh, Quạ Đen và cả hai gã binh sĩ Hầm Giam vừa mới gia nhập kia đã đi lục soát bọ ngựa ở khắp nơi, nhưng họ vẫn không tìm được bao nhiêu hành tung của bọn chúng.

Chỉ thi thoảng vô tình gặp nên đã giết chết được ba quái vật bọ ngựa.

Thế là Lâm Thịnh quả quyết để quạ đen bay lượn quan sát phía trên thành phố, nhờ vậy mà phát hiện ra không ít quái vật bọ ngựa.

Nhờ công cuộc điều tra trên diện rộng này, chẳng mấy chốc kiếm sĩ Hắc Vũ Quạ Đen và hai gã binh sĩ Hầm Giam đã hóa thành khói đen, đánh chết sáu con bọ ngựa một cách nhanh chóng và chính xác. Cuối cùng, họ cũng chặn được những vụ án mạng xảy ra trong thành phố Hoài Sa.

Nhưng điều làm Lâm Thịnh không ngờ tới chính là, chẳng những quái vật bọ ngựa không hề sợ hãi, mà ngược lại còn bắt đầu tập trung sức mạnh tập kích bốn người Đạo Linh. Số lượng quái vật bọ ngựa đã vượt qua sức tưởng tượng của Lâm Thịnh.

Vào đêm ngày thứ hai, khoảng mười quái vật xuất hiện, chia nhau đuổi giết bốn người Đạo Linh.

Nhưng mà cậu vẫn không ra tay.

Cậu chỉ ở lại trụ sở chính của hội Thiết Quyền, liên lạc với họ bằng điện thoại để nắm được tình hình chiến đấu của họ. Nếu như chỉ chút cửa ải khó khăn đó mà Đạo Linh cũng không vượt qua được thì ông chẳng còn giá trị đào tạo. Thứ Lâm Thịnh cần là trợ thủ, chứ không phải gánh nặng.

Róc rách...

Nước trà xanh biếc theo ấm trà rót nghiêng chảy vào tách sứ trắng như ngọc, làm gợn lên những làn sóng lăn tăn. Hương trà dìu dịu chậm rãi lan tỏa trong căn phòng yên tĩnh của hội quán.

Lâm Thịnh bình tĩnh ngồi đối diện với hai người Saru và Hoài Ân. Mặc dù trên mặt Saru có vẻ sốt ruột nhưng so với tính tình hấp tấp trước kia thì đã trầm ổn hơn rất nhiều. Ít nhất là khi cậu ta ngồi ở chỗ đó, vẫn có khí chất của người đại diện cho chủ tịch. Bên kia, Hoài Ân lại có vẻ rất bình tĩnh. Ông nâng tách trà lên chậm rãi thưởng thức nước trà, không nói lời nào.

"Đại ca, bây giờ chúng ta cứ ngồi chờ vậy hả? Không làm gì sao?" Saru nói, trong giọng điệu toát lên vẻ không cam lòng.

Lâm Thịnh ngước mắt nhìn cậu ta.

"Cậu muốn làm gì? Cậu có thể làm được gì? Đừng nói đến siêu phàm, năng lực và thể chất của cậu chỉ ở cấp độ người bình thường. Cho dù là gặp quái vật cũng chỉ có thể chạy thục mạng."

Saru bỗng thấy đúng là không biết làm sao.

"Chủ tịch Lâm, chắc đêm nay chúng ta có thể nhìn rõ rồi nhỉ?" Ngược lại, Hoài Ân ở bên cạnh dường như đã đoán được gì đó, bình tĩnh hỏi.

"Có lẽ là vậy." Lâm Thịnh cười cười. Thông qua Quạ Đen và binh sĩ Hầm Giam, lúc nào cậu cũng nắm được động thái của việc săn giết bọ ngựa.

Cậu biết rõ, bây giờ bọn quái vật đó đã điên tiết lên rồi. Hội Thiết Quyền đuổi giết làm bọn chúng tổn thất vô cùng nghiêm trọng, vì vậy những con bọ ngựa này cũng không thể ngồi chờ chết. Chúng không ngừng chiến đấu, đuổi giết bốn người của hội Thiết Quyền.

"Tôi đã cho đệ tử của hội về nhà, ở đây chỉ còn lại mấy người chúng ta." Lâm Thịnh bưng tách trà trên tay, nhưng chỉ cẩn thận quan sát màu sắc bên trong chứ không uống.

"Theo như tài liệu thì những con bọ ngựa này đều có trí khôn, ý muốn trả thù của chúng cũng rất mạnh mẽ. Tôi đã nhận ra được điều ấy từ lần bị tập kích trước đó." Hoài Ân gật đầu đồng ý.

"Sơ tán dân thường đi sớm đúng là lựa chọn tốt nhất, tránh cho người vô tội bị thương."

"Thật ra mới đầu hai người cũng có thể lập tức rời đi." Lâm Thịnh đặt chén trà xuống: "Nhưng mà do vết thương của Saru, vả lại tình huống của chú Hoài Ân cũng khá đặc biệt, cho nên về nhà còn không an toàn bằng ở lại đây."

Hoài Ân gật đầu, không lên tiếng nữa. Ông ta đã nhìn ra một phần suy tính của Lâm Thịnh. Bọn họ lại chờ khoảng nửa tiếng. Cuối cùng Lâm Thịnh cũng có hành động. Cậu cầm tách trà, ngửa đầu uống cạn.

"Hai người đi nghỉ trước đi. Có lẽ lát nữa sẽ rất ồn ào, phải ráng nhịn đấy."

"Đại ca..." Saru còn muốn nói gì đó, nhưng bị cha của cậu kìm lại, lắc đầu. Đáng tiếc, cha của Saru rất yếu ớt, hoàn toàn không giữ được cậu. Saru cũng không nghe lời cha, cậu bật người muốn đứng dậy.

"Saru, khi yếu đuối thì tránh đi, chuyện này không có gì mất mặt cả." Lâm Thịnh đứng dậy: "Trở về nghỉ ngơi dưỡng thương đi. Cậu bây giờ, quá yếu."

Quá yếu??

Saru sững người ra, giống như vừa hiểu ra được điều gì đó. Cậu ta khẽ cắn môi, cúi đầu.

"Tôi biết rồi. Lần sau! Lần sau tôi nhất định sẽ không vắng mặt!" Saru tức giận nắm chặt tay. Thân là người đại diện cho chủ tịch, cậu lại vì thực lực quá yếu mà chỉ có thể tránh né trong phòng, không dám ra ngoài, để đại ca và bọn Đạo Linh chém giết bên ngoài.

Có lẽ, đối với tính cách kiêu ngạo kỳ cục của Saru, đêm nay chính là đêm nhục nhã khó quên nhất.

Két... Lâm Thịnh đẩy cửa, đi từng bước về phía đại sảnh.

...

...

Xoẹt!

Trên một mái nhà, Salodin rút thanh kiếm khỏi lồng ngực của quái vật bọ ngựa. Vẩy bỏ máu dính trên thanh kiếm, Salodin phủi bụi dính trên bộ giáp sắt, sau đó hóa thành khói đen bay đến nơi mà quạ đen đã ra tín hiệu ở phía xa xa.

Dưới bầu trời đêm.

Trước cửa một quán bar.

Hai nữ sinh uống đến say mèm đang đứng ở ven đường bắt xe, nhỏ giọng thầm thì trò chuyện. Không ai để ý tới bóng đen to lớn đang từ từ tiếp cận từ phía sau lưng hai người. Đó là một con bọ ngựa, nó đang lặng lẽ đi tới từ trong bóng tối, tư thế như đang muốn tấn công về phía hai nữ sinh.

Cũng với trạng thái lặng lẽ như thế, một đám khói đen nhẹ nhàng bay tới sau lưng bọ ngựa, sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành một kiếm sĩ Hắc Vũ.

- ----
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status