Triệu hoán mộng yểm

Chương 174: Rời đi (2)

 Translator: Nguyetmai 
 
 Gió thổi vù vù vào cung điện đá qua khe hở.  
 
 Lâm Thịnh ngồi trên mặt đất lạnh như băng trong cung điện, ánh sáng trắng hiện lên quanh người, ký hiệu Hôi Ấn cũng mờ mờ hiện ra, nhấp nháy khởi động.  
 
 Sau khi cậu tiến vào giấc mơ, không có việc gì làm nên bèn ngồi xuống minh tưởng.  
 
 Ở cung điện đá này chắc hẳn còn trấn áp thứ gì đó, nhưng bây giờ cậu còn kém xa cả Cardura, nên cho dù phá giải được bí mật ở đây thì cũng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn chứ không thể làm gì cả.  
 
 Cho nên cậu dứt khoát dùng cung điện đá làm nơi tu luyện, lẳng lặng chờ đợi giấc mơ khác đến. Nếu như cậu tính không lầm, mấy ngày nữa giấc mơ này cũng sẽ thay đổi.  
 
 "Nếu như mình có thể mạnh hơn một chút nữa, linh hồn chắc cũng sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn từ Cardura. Đến khi ấy, mình có thể biến nó thành vật phòng thân. Vậy thì độ an toàn cũng tăng lên rất nhiều." Lâm Thịnh thầm thở dài. Cậu vốn muốn tìm cho mình một con đường tắt, tìm một trợ thủ đắc lực giúp đỡ mình, không ngờ lại còn phiến phức thế này.  
 
 "Hy vọng đến lúc rời khỏi Tịch Lâm thì mình có thể đi vào giấc mơ kế tiếp, như vậy cũng có thể nhanh chóng giúp sức mạnh linh hồn mình được cải thiện. Chứ chỉ dựa vào khổ luyện như thế này thì không biết đến bao giờ."  
 
 Một đêm yên tĩnh trôi qua.  
 
 Lâm Thịnh tập trung khổ luyện, sáng hôm sau thì đi tìm mấy đệ tử còn sót lại như Saru... sắp xếp cho họ tản ra, từ thành phố Hoài Sa rời đến các thành phố khác.  
 
 Dựa theo luật của Lydum, chỉ cần không rời khỏi Anduin, thì có thể tự do hoạt động.  
 
 Lâm Thịnh cũng đã hỏi Saru liệu cậu ta có muốn cùng đi với cậu hay không, nhưng Saru đã từ chối. Cậu ta muốn ở lại với cha mình, đồng thời cũng muốn phát triển hội Thiết Quyền ở Tịch Lâm.  
 
 Lâm Thịnh không nói nữa, chỉ đưa cây đàn hạc Huyết Lam cho cậu ta, đồng thời cũng hướng dẫn cậu ta cách để sử dụng cây đàn hạc này để tăng cường tốc độ tu luyện Thánh lực.  
 
 Vậy thì dù không còn Hôi Ấn nữa, và những ký ức về Hôi Ấn dần biến mất, Saru cũng có thể dựa vào phương pháp đàn hạc Huyết Lam để tiếp tục tu luyện Thánh lực. Có điều Lâm Thịnh cũng không biết Saru tu luyện theo con đường chính thống như vậy thì phải mất bao lâu mới có thể đột phá đến cấp bốn.  
 
 Dựa vào sự phân chia của thành Hắc Vũ, từ cấp ba đến cấp bốn, dù có là thiên tài cũng cần ít nhất hai năm mới có thể đột phá. Mà Saru có đàn hạc Huyết Lam nên cũng miễn cưỡng được xem như thiên tài. Nói không chừng, sau hai năm thực sự có thể đột phá đến cấp bốn.  
 
 Còn về sự tương đương giữa cấp bậc của thành Hắc Vũ và cấp bậc sức mạnh của đám người tà năng ăn mòn kia, Lâm Thịnh tạm thời chưa làm thành một bảng so sánh cụ thể. Cái này còn cần trực tiếp chiến đấu mới biết được rõ ràng.  
 
 Chớp mắt đã qua hai ngày.  
 
 Trong hai ngày này, cuối cùng vợ chồng Lâm Chu Niên cũng quyết định chuyển nhượng toàn bộ quyền sở hữu nhà và cửa hàng cho ông nội, đồng thời giao ông lại cho những họ hàng thân thích khác chăm sóc. Còn bản thân họ thì mang chút tiền tiết kiệm, chuẩn bị xuất ngoại cùng với hai đứa con.  
 
 Nếu như có thể, bọn họ hy vọng có thể sớm ổn định ở nước ngoài, cố gắng tích lũy, xây dựng cơ ngơi, sau đó sẽ trở lại đón ông nội đi, cùng họ rời khỏi cái nơi chiến tranh loạn lạc này.  
 
 Còn bên hội Thiết Quyền, Lâm Thịnh cũng giao hầu hết số tiền cướp được lúc trước cho Saru, coi như phần vốn ban đầu để phát triển về sau.  
 
 Còn về kỹ thuật cận chiến chuyên nghiệp của thành Hắc Vũ, có sự chỉ dạy của Saru thì dù không có Lâm Thịnh, hội Thiết Quyền vẫn có thể phát triển mạnh mẽ như ban đầu.  
 
 Dù sao, không phải bang phái tổ chức nào cũng có người siêu phàm trấn giữ. Hơn nữa, Lâm Thịnh còn để lại một binh sĩ hầm giam bảo đảm an toàn cho Saru.  
 
 Sau khi chuẩn bị ổn thỏa tất cả, ngày thứ ba, Lâm Thịnh cầm tấm thẻ đen kia đi chứng thực tính chính xác của giấy thông hành. Khi đã chắc chắn nó có thể dùng được, cậu cùng với cha mẹ và chị gái cùng leo lên con tàu mang tên Hải Dương Ngân Thạch, hướng đến đất nước Tây Luân.  
 
 Trần Mẫn Giai quả là người chu toàn, cô còn sắp xếp cho nhà họ hai phòng đôi hạng trung chất lượng tốt, giá cả không rẻ. Cô còn đưa cho bọn họ số điện thoại vệ tinh đề phòng trường hợp khẩn cấp.  
 
 Gió biển mát rười rượi, từng đợt sóng biển đánh vào mạn thuyền tung lên những bọt nước tạt vào mặt Lâm Thịnh. Cảm giác hơi ngứa ngứa.  
 
 Cậu dựa vào thanh lan can trắng của tàu, tay vô thức bóp chặt chiếc phao cứu hộ.  
 
 Cảm giác thật cứng, còn đàn hồi nữa, không biết ném xuống nước sẽ biến thành hình dạng gì.  
 
 Rào.  
 
 Cách đó không xa, đàn cá biển màu xanh da trời như những mũi tên bay vượt khỏi mặt biển rồi lại bơi xuống. Các hành khách đứng bên mạn tàu đều trầm trồ, ngạc nhiên vì được tận mắt chứng kiến.  
 
 Lâm Thịnh mặc một chiếc áo T shirt đơn giản màu đen và quần jean. Mái tóc ngắn cũn trên đầu là do cậu tự dùng kéo cắt, tuy trông không đẹp lắm nhưng lại rất có thần thái. Mặc dù bộ đồ cậu đang mặc hết sức bình thường, nhưng khi đứng trên con tàu này lại trông khá khác biệt.  
 
 Trong những hành khách đang cùng đứng với cậu, người mặc như cậu phần lớn cũng chỉ có phục vụ và thủy thủ trêu tàu. Còn hành khách thực sự, chủ yếu là mang giày Tây và những bộ váy tinh tế. Tuy không phải trang phục dự tiệc nhưng thiết kế quần áo hầu hết đều là loại cao cấp, vừa nhìn đã biết giá đồ không rẻ chút nào.  
 
 "Rốt cuộc chị Mẫn Giai đã đưa nhà mình lên chuyến tàu gì thế này?" Trong lòng Lâm Thịnh thầm thấy cạn lời. Có điều cũng có thể hiểu được. Ngoại trừ con tàu du lịch cao cấp như thế này, những loại tàu thuyền khác đều không đủ khả năng chở người rời khỏi chiến khu.  
 
 Lúc lên tàu, Trần Mẫn Giai cũng căn dặn bọn họ là phải cẩn thận đừng để xảy ra mâu thuẫn với người khác, chỉ cần đến được Tây Luân là tốt rồi.  
 
 Lúc đang mải suy nghĩ, đột nhiên một giọng nói cất lên phía sau lưng Lâm Thịnh.  
 
 Là một cô gái trẻ tuổi.  
 
 "Xin hỏi, cậu có biết phòng biểu diễn cá biển đi hướng nào không?"  
 
 Giọng nói trong trẻo dễ nghe khiến người ta có cảm giác như tuổi cô mới mười tám mười chín, nhưng cũng không tránh được cảm giác giả tạo. Giống như là cô gái luôn cố duy trì giọng của mình ở mức độ dễ nghe.  
 
 Lâm Thịnh quay đầu lại. Phía sau là ba người nam nữ có lẽ vừa mới rời khỏi một bữa yến tiệc. Hai cô gái và cậu trai này tuổi vẫn còn nhỏ, khoảng chừng từ mười lăm đến mười chín tuổi.  
 
 Hai cô gái kia, một người mặc váy công chúa dài màu trắng, bộ ngực phơi ra đến một nửa, lộ phần da dẻ trắng trẻo hút mắt. Một người mặc váy tím bó, vạt váy xòe ra như đuôi cá, ngực nhỏ mà mông cũng nhỏ, khuôn mặt non nớt thơ ngây. Hai cô đều cao ráo, mang vẻ đẹp thuần khiết. Một người như hoa thủy tiên, một người như cây giá đỗ.  
 
 Còn cậu trai kia, khuôn mặt phơi phới vẻ đào hoa, luôn duy trì nụ cười mỉm nhàn nhạt trên khóe môi, dù anh tuấn nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác ngả ngớn.  
 
 "Tôi không phải thủy thủ, không biết nơi các bạn nói ở đâu cả." Lâm Thịnh thản nhiên đáp lời.  
 
 "Vậy cậu đứng ở đây làm gì?"  
 
 "Ngắm cảnh biển, thỉnh thoảng sẽ có cá nhảy lên khỏi mặt biển." Lâm Thịnh thuận miệng trả lời.  
 
 Bây giờ, thân phận của cậu chỉ đơn giản là một hành khách nam bình thường đang ở trên một con tàu biển. Từ Hoài Sa đến bến tàu Asia của Tây Luân cần đến sáu ngày. Cậu hy vọng mình có thể yên ổn trải qua quãng thời gian này, cố hết sức vượt qua trong sóng yên biển lặng. Nghe thấy cậu nói có thể sẽ có cá biển nhảy lên khỏi mặt biển, ba người kia cũng vô cùng hứng thú mà đứng lại bên cạnh mạn tàu, vừa trò chuyện vừa nhìn ngắm cảnh biển.  
 
 Thời gian đi biển trên con tàu này rất dài, bản thân chuyến đi cũng không có gì vui vẻ nên trên thuyền cũng xuất hiện rất nhiều các hình thức giải trí giết thời gian.  
 
 Ví dụ như sòng bạc, phòng bài, phòng biểu diễn ca nhạc...  
 
 Ba người này cũng vừa từ phòng biểu diễn ca nhạc bước ra, sau khi khiêu vũ thì đứng trước gió để hóng mát.  
 
 Ngày đầu tiên, bởi vì say sóng nên cả cha mẹ và chị gái Lâm Thịnh đều chưa kịp thích ứng. Riêng cậu, bởi vì cơ thể cường tráng, tu luyện Thánh lực xong thì đi ra ngoài hóng gió ngắm cảnh.  
 
 Sau khi ba người kia tới, chỉ một lát sau cũng lại có mấy người bước ra, đứng tán gẫu bên mạn tàu. Con người luôn bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng đám đông, đặc biệt là ở một vị trí yên tĩnh, thích hợp để ngắm cảnh biển như ở chỗ này thì người tới cũng ngày một nhiều hơn. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status