Triệu hoán mộng yểm

Chương 175: Rời đi (3)

 Translator: Nguyetmai 
 
 Chỉ một lúc sau, trên mạn tàu đã có chừng hơn mười người đứng lại, cứ cách một đoạn sẽ lại có một tốp ba tốp năm đứng trò chuyện với nhau.  
 
 Không lâu sau, một người đàn ông trung niên để râu nhắc đến một chủ đề khiến mọi người thấy rất hứng thú, hình như là nói đến một nhãn hàng cao cấp nổi tiếng gần đây đã xảy ra biến cố lớn.  
 
 Câu chuyện lập tức thu hút sự chú ý của người xung quanh. Một nhóm người khác cũng nhao nhao đến cùng thảo luận, nói về tin đồn mình vừa được biết để thể hiện bản thân kiến thức sâu rộng, nắm bắt thông tin nhanh nhạy.  
 
 Một lúc sau, lại có người nhắc đến dầu dưỡng tóc Andyman vừa mới ra mắt thị trường, đồ trang sức trân châu Diehl Dieskau, hay là các loại cần câu trên biển tự động với các chức năng mới nhất.  
 
 Lâm Thịnh thấy nhàm chán, vả lại cậu cũng bị quấy rầy bởi sự ồn ào của họ, bèn quyết định trở lại phòng nghỉ của hành khách.  
 
 Lúc đi ngang qua khoang tàu thì thấy một tivi vệ tinh trong tủ trưng bày ở khúc rẽ.  
 
 Trên chiếc tivi vuông màu trắng đang truyền hình trực tiếp từ đại hội đa quốc gia.  
 
 Đại hội đa quốc gia này tương đương với đại hội Liên Hiệp Quốc ở Trái đất kiếp trước của Lâm Thịnh, chủ yếu là đại biểu các quốc gia gặp mặt, ngồi vào bàn hội nghị cùng giải quyết các vấn đề, sự việc liên quan.  
 
 "Tôi không đồng ý với những phát biểu vừa rồi của đại biểu Lydum!"  
 
 Một giọng nói vang vang đầy uy lực phát ra trên tivi.  
 
 "Thứ nhất, việc khai thác quá mức các mỏ khoáng sản đỏ của Tịch Lâm sẽ dẫn đến sự gia tăng ô nhiễm môi trường trên toàn thế giới, việc này hoàn toàn không có căn cứ nào! Cho đến tận bây giờ vẫn chưa có bất cứ số liệu nào chứng minh việc khai thác khoáng sản đỏ khiến môi trường bị ô nhiễm vĩnh viễn!  
 
 Thứ hai, về vấn đề mâu thuẫn do phân chia phạm vi lãnh hải, toàn bộ khu vực biển rộng lớn tính từ cảng Francisco đến cảng Tony từ xưa đến nay vẫn luôn thuộc về Tịch Lâm, việc này đã được xác thực qua các văn bản lịch sử."  
 
 Đại biểu Tịch Lâm trong tivi là một người trung niên tóc đen với bộ râu quai nón, mặc quần áo âu phục chỉnh tề, dùng giọng nói đanh thép, mạnh mẽ lên án sự cáo buộc của Lydum, Mida và Euro đối với Tịch Lâm.  
 
 Trước toàn bộ các quốc gia khác trong đại hội, ông đã phản bác lại từng cáo buộc của đại biểu Lydum với Tịch Lâm. Sự phản bác và các dẫn chứng của ông ngắn gọn, súc tích, rất có tính thuyết phục.  
 
 Lâm Thịnh đứng lại nghe một lúc rất lâu.  
 
 "Nhà bác học đại tài Vickeren, thông thạo bảy thứ tiếng, đạt được học vị tiến sĩ trong lĩnh vực luật pháp và tâm lý học tại một trong ba trường đại học hàng đầu thế giới, từng đảm nhiệm chức đại sứ ở đại sứ quán Kieferman và đại sứ quán Kyrgyz."  
 
 Một giọng nam trầm thấp cất lên bên cạnh Lâm Thịnh.  
 
 "Học thức của ông ấy rất uyên bác, có uy tín, danh tiếng, rõ ràng có thể ở lại nước ngoài sống một cuộc đời hưởng thụ, nhưng cuối cùng lại quyết định trở về nước, lựa chọn làm đại biểu đại diện cho Tịch Lâm phát biểu trong đại hội đa quốc gia." Giọng nam bình tĩnh nói tiếp.  
 
 "Làm được việc này cũng cần có nghị lực và ý chí lớn đấy." Một giọng nữ thở dài tiếp lời.  
 
 "Đương nhiên. Đâu phải bất cứ ai cũng có thể bỏ qua an nhàn, lựa chọn gian khổ đâu." Người đàn ông nọ khẳng định.  
 
 Lâm Thịnh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Vickeren vẫn phát biểu dõng dạc, nói lên từng mục đề án một, nhưng những đề án có vẻ rất khả dụng này lại không thể qua nổi vòng bỏ phiếu đầu tiên, từng cái một đều bị bác bỏ.  
 
 Cần thông qua tổng cộng ba vòng bỏ phiếu quyết định nhưng bây giờ, ngay cả vòng bỏ phiếu đầu tiên ông cũng không thể vượt qua được.  
 
 Vickeren cố gắng muốn thay đổi tình thế, muốn thuyết phục đại biểu các nước tán thành đề án của mình, nhưng cuối cùng, tập bản thảo đề án dày cộp trong tay ông lại không được thông qua dù chỉ một cái.  
 
 Tan họp, những đại biểu từ nước khác đến đều rời đi cả.  
 
 Ông cô đơn ngồi lại tại chỗ, cúi đầu nhìn đống đề án đã tự tay khổ cực sửa tới sửa lui rất lâu, mãi cũng không có phản ứng gì.  
 
 "Đây là lần thứ tư Vickeren lên tiếng phát biểu tại hội nghị đa quốc gia. Khi đại biểu các nước khác phát biểu, dù ít hay nhiều cũng đều sẽ có một hoặc hai hạng mục có thể tiến vào vòng thứ hai, thứ ba, nhưng ông ấy..."  
 
 Giọng nam đứng cạnh bày tỏ sự tiếc nuối.  
 
 Lâm Thịnh yên lặng, quay đầu nhìn sang người đang nói chuyện bên cạnh mình.  
 
 Người nọ là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, mới nãy ông còn đứng ngoài mạn thuyền cùng một vài người khác. Những người kia dường như cũng đang lắng nghe rất kĩ những lời ông nói.  
 
 Trong số đó, cô gái mặc váy trắng khoe ngực cũng có mặt, cô quay đầu nhìn sang người bạn bên cạnh. Người bạn của cô, bất ngờ thay chính là cô gái ngây ngô mặc váy tím đen đuôi cá vừa rồi.  
 
 Cô gái ngây ngô này tên là Cindy, cũng là người Tịch Lâm. Cô sở hữu một mái tóc đen tuyền và đôi mắt đen láy đặc trưng của quê hương mình.  
 
 Người Tịch Lâm có màu da rất đa dạng, trắng có, vàng có, thậm chí cả da đỏ hay đen cũng có cả, duy chỉ có một nét giống nhau mà ai ai cũng đều có. Chính là mái tóc và đôi mắt đen tuyền.  
 
 Những người còn lại không có hai thứ này thì phần lớn là con lai hoặc người nước ngoài.  
 
 Những người xung quanh có lẽ cũng để ý đến màu tóc và màu mắt của Cindy. Mặc dù họ không có phản ứng rõ ràng, vẫn tiếp tục trò chuyện, nhưng ít nhiều gì họ cũng giữ khoảng cách nhất định với cô, thể hiện sự khinh thường với Cindy.  
 
 Trong mắt những người khác, người Tịch Lâm trên con tàu này, chắc chắn phần lớn đều đi chạy nạn.  
 
 Là dân tị nạn. Người Tịch Lâm bây giờ đều bị gắn cái danh này lên người.  
 
 Bọn họ tốn thời gian, công sức nói chuyện với nhau không thực sự là vì muốn tán gẫu, mà là hy vọng có thể phát triển các mối quan hệ, giao thiệp. Cindy cúi đầu không nói gì. Lâm Thịnh lẳng lặng đi đến, dùng tay vỗ nhẹ lên bả vai cô gái.  
 
 Sau đó, nhanh chóng lặng lẽ đi vào phía cuối khoang tàu, trở về phòng của mình.  
 
 Cindy ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thịnh, chỉ thấy được bóng lưng cao lớn cường tráng của cậu.  
 
 Buổi chiều, ở trong phòng ăn, Lâm Chu Niên và Cố Uyển Thu luôn thấy khung cảnh xung quanh quá đỗi xa lạ, ở bên ngoài không được tự nhiên nên đã sớm trở về phòng đọc sách rồi.  
 
 Ngược lại, Lâm Hiểu đi dạo bên ngoài một lúc với Lâm Thịnh, sau đó nhờ cậu dìu về phòng mình.  
 
 Sau khi đưa Lâm Hiểu về phòng, cậu quay lại boong tàu. Trước khi lên đến vị trí ngắm cảnh ở tầng hai thì cậu nghe thấy tiếng ai đó hét lên ở mạn thuyền gần đó.  
 
 Cậu cũng đi qua bên đấy.  
 
 Trên mặt biển cách đó không xa, có một con thuyền nhỏ màu xám đen nổi lơ lửng, trên thuyền có mấy chục người đang chen chúc nhau đứng. Tất cả họ đều có mái tóc đen và đôi mắt cũng mắt đen.  
 
 Có lẽ con thuyền đã bị thủng nên đang từ từ nghiêng qua một bên, chìm dần xuống.  
 
 Những người đứng trên thuyền đều vô cùng hoảng loạn, không biết phải làm gì. Những bà mẹ kéo đứa nhỏ nép vào người mình. Một đứa bé trai trong đó đang cất tiếng hát vang, giống như nếu dũng cảm hát lên thì sẽ không phải sợ hãi khi đối diện với cái chết đang cận kề nữa.  
 
 "Mau cứu họ đi!!" Một người đàn ông Tịch Lâm với bộ râu quai nón đứng bên mạn tàu hét lên.  
 
 "Không được! Những người đó đều là dân tị nạn, tất cả bọn họ đều là người vượt biên trái phép, chúng ta không thể cho bọn họ lên tàu được, đây là phạm pháp! Là sự sỉ nhục với Hải Dương Ngân Thạch!"  
 
 Một người quản lý trên thuyền phản đối không chút nhân nhượng.  
 
 "Nhưng bọn họ cũng là con người!!" Người râu quai nón hét lên, sắc mặt ửng đỏ, cơn giận dữ lên đến đỉnh điểm. Bất luận ông nói ra sao, những thủy thủ và người quản lý trên thuyền trên thuyền vẫn kiên quyết giữ vững quan điểm.  
 
 Đáp lại ông chỉ có "Không được!", "Không thể!", "Không giúp nổi!".  
 
 Lâm Thịnh không di chuyển, chỉ yên lặng đứng trên boong, nhìn con thuyền nhỏ kia chầm chậm lật rồi chìm xuống. Trong lòng cậu bỗng xuất hiện cảm giác nghẹn ngào không nên lời.  
 
 "Sao các ông lại lạnh lùng như thế!! Tàn nhẫn như vậy!!"  
 
 Thuyền chìm rồi, người đàn ông râu quai sững sờ bật khóc. Thuyền phó nghe thông báo chạy đến hờ hững xua tay, ra hiệu cho tất cả mọi người trở lại vị trí của mình.  
 
 "Tại sao lại có dân tị nạn vậy? Không phải lúc này ở Tịch Lâm vẫn có nơi an ổn đó sao?" Một hành khách không dám nhìn cảnh tượng trước mắt, thấp giọng hỏi.  
 
 "Một số địa phương vẫn an ổn, nhưng có một vài tỉnh lúc trước đã bị Mida tập kích, ở rất nhiều thành phố đều bị tấn công bởi khí độc và đạn pháo, khiến cho số người chết đều tăng lên rất nhiều..." Có người trả lời.  
 
 "Tin tức đều bị phong tỏa hay sao?"  
 
 "Đúng, ngoại trừ đường dây quân dụng của Lydum và một số kênh vệ tinh cố định, những mạng lưới còn lại đều bị cắt đứt. Báo chí cũng không được phép để lộ thông tin ra bên ngoài."  
 
 "Lúc này còn đỡ, lần trước khi tôi đến Tịch Lâm, ở phía Bắc gần Ika không chỉ gặp một chiếc thuyền dân tị nạn đâu. Những con thuyền đó bị tàu tuần tra của Mida bắt được, ngay lập tức bị súng máy bắn một loạt từ trên xuống dưới. Bây giờ mỗi khi đi qua khu vực biển đấy, tôi đều cảm thấy như khắp nơi toàn là thi thể vậy."  
 
 Từng nhóm hành khách tụ tập lại, bàn tán về những thông tin mình nắm được. Người đàn ông râu quai nón nhanh chóng bị kéo đi, giọng nói xa dần rồi mất hẳn.  
 
 Lâm Thịnh đứng cạnh mạn tàu, không nói dược lời nào. Thật ra, từ xưa tới nay, cậu vẫn không xem bản thân như một người Tịch Lâm. Thế nhưng vào giờ phút này, không biết tại sao trong lòng cậu lại xuất hiện một cơn giận khó tả, nó cứ nghẹn ứ ở ngực không tài nào nuốt trôi được. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status