Triệu hoán mộng yểm

Chương 176: Rời đi (4)



Editor: Nguyetmai

Gió biển ngày một lạnh hơn, đám đông hành khách mới nãy còn tụ tập nói chuyện huyên náo giờ cũng đã dần tản đi. Tất cả lại trở về cảnh an bình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Đây chính là chiến tranh." Lâm Thịnh thở dài một hơi, trong lòng ngột ngạt vô cùng.

Cậu rất mạnh, cả Cardura cũng thế, nhưng như vậy thì đã sao? Tịch Lâm bị xâm lược là hệ quả của một quá trình lâu dài. Bản thân Tịch Lâm cũng đã mục nát từ tận gốc rễ, cho dù không bị quân đội nước ngoài đánh chiếm thì sớm muộn cũng hoàn toàn lụi bại, khởi nghĩa liên miên. Cả nước mấy trăm triệu người rồi cũng rơi vào cảnh lầm than.

Một vết mục trên cây đại thụ không khiến nó sụp đổ hoàn toàn, nhưng sẽ trở thành mầm mống cho sự thối rữa, sau đó sẽ không thể tiếp tục sản sinh ra những chồi non nữa.

Trên đường trở về phòng, cậu lại gặp cô gái với cái váy đuôi cá tím đen kia, cô hẳn là cũng trông thấy chuyện vừa xảy ra khi nãy. Lúc này, sắc mặt cô đã trở nên ngơ ngẩn.

"Tại sao bọn họ lại không cứu người chứ?" Lúc Lâm Thịnh đi ngang qua cô gái, cô đột nhiên cất giọng hỏi.

"Bởi vì không liên quan đến bọn họ." Lâm Thịnh hờ hững đáp, tiếp tục rảo bước trở về phòng của chính mình.

Bóng đêm ngày một dày thêm.

Lâm Thịnh ngồi trong phòng cẩn thận cảm nhận tình hình ở thành phố Hoài Sa.

Ba binh sĩ hầm giam mà cậu để lại đó đã mất đi tín hiệu, chắc là do khoảng cách quá xa, đã vượt ra khỏi giới hạn kiểm soát của cậu. Lúc này, cậu chỉ có thể lờ mờ cảm nhận được một chút phương hướng, biết được nơi quái vật triệu hoán của mình đang đứng. Khoảng cách này cậu không thể dám quá chắc chắn, nhưng có thể thông qua việc đo đạc, đại khái tính ra.

Cha cậu đi vào phòng vệ sinh hút một điếu thuốc, sau đó yên lặng trở ra, ngồi trên ghế không nói câu gì.

Lâm Thịnh cũng không lên tiếng.

Hai cha con đều lặng thinh như vậy, một ngồi trên giường, một ngồi ở ghế.

Hơn mười phút đồng hồ lặng lẽ trôi đi.

"Trầm Trầm, con nói thật với cha đi, có phải con tham gia vào đảng Phục Hưng rồi hay không?" Lâm Chu Niên đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Đảng Phục Hưng?" Lâm Thịnh khá ngạc nhiên.

"Cha và mẹ của con không phải kẻ ngốc, con thường xuyên đi sớm về khuya, dù là kỳ nghỉ cũng bận rộn đến nỗi không thấy mặt mũi đâu cả. Lúc đi đường, cha mẹ đã thấy rất nhiều tờ truyền đơn của đảng Phục Hưng." Lâm Chu Niên hạ giọng nói.

"Không ạ." Lâm Thịnh lắc đầu: "Con không phải người của đảng Phục Hưng."

Thật ra cậu cũng không muốn lừa gạt cha mẹ mình thêm nữa, dù sao cũng là người ngày ngày ở chung, cứ giấu giấu giếm giếm thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.

"Vậy thì con..."

"Chỉ là, khoảng thời gian trước con có gia nhập vào trung tâm nơi luyện võ đặc biệt, mỗi ngày đều tốn rất nhiều thời gian để rèn luyện thôi." Lâm Thịnh nói ra sự thật: "Cha đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi."

"..." Lâm Chu Niên im lặng không nói gì.

Ban đêm.

Lâm Thịnh vẫn ở tại cung điện đá trong hầm giam để tu luyện Thánh lực, không hề bị chuyển sang giấc mơ mới.

Sáng sớm hôm sau, tàu đã đến được bến cảng gần đó, chuẩn bị tiến hành tiếp tế. Bến tàu này là cảng biển cách biên giới Tịch Lâm gần nhất, tên là Francisco. Trong ngôn ngữ của Tịch Lâm, ý nghĩa của cái tên này là "Viên minh châu vĩnh cửu".

Khi đi qua bến tàu này cũng đồng nghĩa với việc rời khỏi địa phận Tịch Lâm, di chuyển vào vùng biển quốc tế rồi.

Lúc đến bến tàu là chín giờ sáng. Đối với bến Francisco này, tàu Hải Dương Ngân Thạch được xem như loại tàu thuyền lớn nhất ở đây.

Có lẽ bởi vì cuộc đình công mới xảy ra gần đây, nên nơi này xuất hiện tình trạng thiếu hụt nhân viên, thời gian tiếp tế cũng vì thế mà kéo dài ra hơn.

Lâm Thịnh đứng trên boong tàu, vừa lúc thấy được cuộc diễu hành thị uy diễn ra trên bến tàu. Ít nhất có mấy nghìn người Tịch Lâm tụ tập thành một đám đông, giơ cao biểu ngữ, cầm loa phóng thanh, lớn giọng hô khẩu hiệu, tiến bước chậm rãi trên con phố.

Sau đó, một nhóm quân đội và cảnh sát đã chạy đến kịp thời, vội vàng dùng đạn cao su và vòi cứu hỏa để trấn áp đội diễu hành này. Đội hình bị tách ra, trong lúc chen lấn và tức giận phản kháng đã có không ít người chết.

Lâm Thịnh đứng trên mạn tàu, lần này không chỉ cậu mà cả Lâm Chu Niên và Cố Uyển Thu, còn có Lâm Hiểu cũng đều đứng trên mạn tàu chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc. Số ít những người Tịch Lâm còn lại trên thuyền cũng thấy được cảnh này, trên mặt đều là vẻ ngỡ ngàng xen lẫn những cảm xúc phức tạp.

Những binh lính kia đều là lực lượng trấn áp của các quan trên của Tịch Lâm. Đối với việc trấn áp, giải tán các đội diễu hành này, họ cũng có kinh nghiệm đầy mình.

Chẳng mấy chốc họ đã dọn dẹp xong, trên bến tàu ngoại trừ hơi bẩn thỉu và bừa bộn ra thì không còn sót lại bất cứ dấu vết nào cả.

Từ đầu đến cuối Lâm Thịnh vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng chứng kiến mọi việc.

Điều Tịch Lâm cần bây giờ chính là một trận thảm sát, như vậy mới có thể khiến nhân dân từ bỏ mọi thứ mà nổi dậy. Đây là cơn đau xé lòng mà bất cứ cuộc cải cách nào cũng phải trải qua, không ai có thể tránh khỏi.

Lúc hoàn thành quá trình tiếp tế, trời đã chạng vạng tối. Hải Dương Ngân Thạch lại tiếp tục khởi hành, hướng về đất nước Tây Luân đầy hứa hẹn.

Trong mấy ngày kế tiếp cũng không xảy ra bất cứ chuyện nào khác. Mọi thứ đều bình thường, yên ổn cho tới khi đến được bến tàu Asia.

Còn một điểm hơi quái lạ là giấc mơ của Lâm Thịnh vẫn cứ tiếp tục duy trì trạng thái ở cung điện đá như trước. Từ sâu trong linh hồn, Lâm Thịnh cảm nhận được dường như không có được môi trường và trạng thái ổn định thì giấc mơ không thay đổi được.

Sau khi đến bến, cả nhà Lâm Thịnh xuống tàu, mang theo những vali hành lý lớn nhỏ mà bắt xe đi đến học viện Eagle Deer tại Tree Minton do Trần Mẫn Giai đã sắp xếp trước. Học viện nằm ở thành phố Tree Minton của miền Trung nước Tây Luân, là một thành phố mang đầy không khí nghệ thuật, lịch sử.

Đó cũng là nơi tập trung nhiều trường đại học nhất tại Tây Luân, trong đó chủ yếu là thiên về các loại hình nghệ thuật như: hội họa, âm nhạc, vũ đạo, nhạc cụ...

Nhờ mối quan hệ hợp tác và tài trợ từ công ty của Trần Mẫn Giai đến học viện tư Eagle Deer, nên hằng năm, cô vẫn giành được một số suất cho học sinh theo học dưới dạng học bổng.

Bởi vì nhận được đãi ngộ đặc biệt đó nên Lâm Hiểu và Lâm Thịnh cũng được trực tiếp vào học ở học viện. Lâm Hiểu vào năm hai đại học, Lâm Thịnh vào năm nhất đại học.

Còn vợ chồng Lâm Chu Niên thì ở cạnh học viện, sau khi khảo sát một thời gian thì quyết định mở một cửa tiệm nhỏ của riêng mình.

Hệ thống ngôn ngữ ở Tây Luân và Tịch Lâm cũng giống nhau, đều là chữ Tịch Lâm. Trừ một số từ địa phương khác nhau ra thì họ đều có thể nghe hiểu tiếng Tịch Lâm ở nơi này. Rào cản ngôn ngữ cũng không lớn.

Lâm Thịnh và Lâm Hiểu cùng nhau đến học viện để điểm danh. Học viện chủ yếu đào tạo về mảng vũ đạo, lấy không khí vui vẻ, hòa thuận giữa các sinh viên làm chủ, còn về chuyên ngành thì phần lớn chỉ là mẽ bề ngoài. Bởi vậy, trường Eagle Deer chỉ xếp ở hạng thứ ba mươi chín trong Tree Minton, có thể coi là đứng chót.

Lâm Hiểu không còn cách nào khác nên đành lựa chọn chuyên ngành điêu khắc, một ngành khiến cô cảm thấy có hứng thú nhất trong cả ngôi trường này. Lâm Thịnh thì chọn ngành quản trị kinh doanh vì có tính chất đa năng hơn.

Việc đầu tiên là cả nhà cậu thuê một căn nhà, cuộc sống coi như đã tạm thời ổn định trở lại. Dù sao Lâm Thịnh vẫn còn dư lại mấy triệu tiền vốn trên người, đem quy đổi thành tiền của Tây Luân cũng được hơn một triệu, trong thời gian ngắn có lẽ cũng không cần phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.

Điều duy nhất cần phải suy nghĩ chính là, phải làm thế nào để hợp thức hóa khoản tiền này mà không làm kinh động đến cha mẹ cậu.

...

Tại thành phố Hắc Lan, Lydum.

"Chết rồi??? Người chết rồi??!"

Ở một ngôi nhà riêng, một ông lão đeo trang sức bạc khắp người bỗng đập bàn rồi đứng bật dậy.

"Một người có tà năng ăn mòn cấp Tam Dực! Thế mà lại chết ở cái đất Tịch Lâm không danh không tiếng đấy? Hơn nữa còn là ở nơi chịu sự quản lý của quân đội Tứ Dực nữa!!! Mấy cô cậu đang đùa với tôi đấy hả!?"

Gương mặt ông lão đỏ phừng phừng, tà năng cuộn trào từng đợt quanh người, ngưng tụ thành những viên đá nhỏ bé màu lục không ngừng chuyển động lên xuống.

Hai người một nam một nữ đứng đối diện ông ta đều mặc quần áo công sở, đội mũ, đeo khăn quàng dài. Lúc này cả hai đều hạ mũ xuống, cúi đầu bày tỏ sự áy náy.

Bởi vì bọn họ đều là đại diện của tháp Thiên Đường, mang tin tức hy sinh của cháu trai đến nói với ông.

"Xin lỗi ngài."

Ông lão là người của gia tộc Liệt Tinh, đồng thời cũng là một trong những người có quyền hạn cao nhất ở tháp Thiên Đường. Lúc này, ông lão đứng cạnh bàn nắm chặt cây gậy trong tay, nét mặt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác.

"Tôi muốn có được thông tin chính xác, cụ thể và rõ ràng hơn. Hai người cấp Tứ Dực trấn giữ Anduin kia là ai?!"

"Là Thương Bạch Xà và Tuyết Yêu Hồn." Người nam vội vã đáp: "Người phát hiện ra cháu trai của ngài bị giết đầu tiên là Thương Bạch Xà, bản thân người đó cũng bị thương nặng."

"Tôi không cần quan tâm cô ta có bị thương hay không, bây giờ tôi chỉ muốn biết hung thủ giết cháu trai tôi! Là ai!?" Ánh sáng đỏ rực ẩn hiện trong đáy mắt ông lão.

Hai nhân viên tình báo liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thanh trả lời:

"Là hội Thiết Quyền."

"Hội Thiết Quyền?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status