Triệu hoán mộng yểm

Chương 184: Biện pháp (2)

Translator: Nguyetmai

Giữa những âm thanh vỡ vụn nho nhỏ, mặt đất bốn phía tòa nhà công hội cũng xuất hiện chằng chịt những vết nứt màu đỏ nhạt. Nhiệt độ dần tăng lên, quầng sáng màu đỏ nóng rực từ từ chiếu sáng cả bốn phía công hội.

Ầm!!

Giống như một loại cảnh báo, Thánh điện bên cạnh đột nhiên rung chuyển xoay tròn, tỏa ra một thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt. Ánh sáng trắng dịu mắt một lần nữa nhanh chóng khống chế những vết nứt đỏ ngập tràn Công hội Chiến Sĩ.

Trong công hội loáng thoáng truyền đến tiếng gầm gừ đầy bất mãn, nhưng chẳng mấy chốc, cùng với ánh sáng trắng ngày một mạnh mẽ và rực rỡ hơn tỏa ra từ Thánh điện, ngọn lửa bên trong công hội ngày một lụi xuống, tiếng gầm ngày một nhỏ dần. Cho đến tận khi tất cả đều quay về trạng thái tĩnh lặng ban đầu.

...

...

Phù!

Lâm Thịnh giật mình tỉnh lại trên giường, mồ hôi thi nhau chảy xuống.

"Cảm giác bị thiêu chết đúng là không thoải mái chút nào hết. Còn đau hơn nhiều so với những kiểu chết khác nữa..." Hiện giờ cậu vẫn còn cảm giác được lúc mình đang đứng trong Công hội Chiến Sĩ thì cả người đột nhiên tự bốc cháy.

Ngọn lửa đỏ nhạt kia giống như lũ ruồi bu chi chít vào hũ mật, căn bản là không thèm quan tâm khả năng kháng lửa trên người cậu. Cậu vừa lao ra khỏi Công hội chưa đến ba giây thì đã bị ngọn lửa đốt rụi thành một đống tro tàn rồi.

"Sức mạnh linh hồn đã bị tổn thất lớn... Xem ra lại phải nghỉ ngơi hai ngày." Đã rất lâu rồi Lâm Thịnh không bị giết trong giấc mơ.

Lần này đột nhiên bị giết chết, hơn nữa còn bị thiêu đến chết, chuyện này đã khiến Lâm Thịnh khắc cốt ghi tâm mối thù không đội trời chung với người mang giáp kim loại kia.

Loại lửa có màu đỏ nhạt ấy dường như có cả khả năng khiến cảm giác đau đớn trên cơ thể con người tăng lên. Khi toàn thân bị đốt cháy thì ngay cả Lâm Thịnh cũng không nhịn được phải hét lên đầy thống khổ.

"Nhưng mà kẻ đó, thật sự quá mạnh..." Lâm Thịnh nhớ lại người mặc giáp kim loại trấn giữ Công hội Chiến Sĩ. Đây là lần thứ hai cậu còn chưa kịp tiếp cận đối phương thì đã lập tức bị giết chết một cách tàn nhẫn.

Lần đầu tiên là Cardura. Lúc ấy trong hầm giam, cậu chẳng qua chỉ đụng phải cánh tay của Cardura một chút đã bị nó dọa phải rút lui.

"Nhưng lần này không giống thế, mình còn chưa tiếp cận đã bị ông ta thiêu chết rồi..." Lâm Thịnh suy nghĩ phải dùng cách gì mới có thể giết chết con quái vật kia.

Với Cardura, chí ít cậu vẫn có thể đối mặt trực diện, dùng sức mạnh vật lý thông thường chiến đấu với nó. Nhưng cái người mặc giáp kim loại trong Công hội Chiến Sĩ này, ngay cả tiếp cận một chút cậu cũng không thể. Chỉ mới đứng cách đối phương chừng mười mét đã bị thiêu chết tại chỗ rồi. Cậu suy nghĩ một lúc lâu cũng không tìm ra được cách nào phù hợp.

"Được rồi, trước hết phải bố trí ổn thỏa đã. Đánh lạc hướng tầm mắt rồi nói sau."

Muốn đánh bại người mặc giáp kim loại siêu mạnh ở Công hội Chiến Sĩ kia, rõ ràng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Nhưng uy hiếp từ gia tộc Liệt Tinh lại gần trong gang tấc, không xử lý nhanh sẽ dẫn đến tai họa chết người.

Lâm Thịnh điều chỉnh lại tâm trạng sau khi vừa bị thiêu sống, rồi bò dậy khỏi giường.

Bên ngoài ký túc xá, trời còn chưa sáng rõ. Hôm nay là thứ bảy, cậu sớm đã sắp xếp xong xuôi, chuẩn bị vào thành phố mua nguyên liệu cho nghi thức triệu hoán. Ngoài ra cậu còn phải mua các linh kiện cho đàn hạc Huyết Lam mới nữa. Cây đàn hạc lúc trước đã đưa cho Saru, nên Lâm Thịnh cần chế tạo cái mới.

Lâm Thịnh ngồi dậy, mắt nhìn sang những chiếc giường còn lại. Ba bạn cùng phòng có hai người đang nằm ngủ ngon lành, một người đeo kính thì đang ngồi trước màn hình vi tính, lén lén lút lút gọi video cho bạn gái.

Lâm Thịnh nửa nằm nửa ngồi trên giường, đệm gối đặt sau lưng, dựa vào tường, khép hờ hai mắt nghỉ ngơi. Mới vừa chết một lần, đầu cậu còn thấy đau. Nhưng nguyên nhân khiến cậu quyết định nghỉ ngơi ngay lúc này không phải vì điều đó mà thực ra là do cái khác.

Lúc Lâm Thịnh nhắm mắt, dưới sự khống chế của cậu, những sợi khói đen vẫn còn đang lởn vởn quanh khu vực gần ký túc xá nhanh chóng tụ lại, bay lên cao khoảng chục mét giữa không trung, cấp tốc tiến đến khu vực bên ngoài học viện Eagle Deer.

Khói đen bay ra khỏi học viện, vội vã xuyên qua bãi đất trống rộng lớn, vượt ra khỏi thành phố đông đúc, cuối cùng đến được bến tàu Asia - nơi gia đình Lâm Thịnh đã cập bến khi mới tới đây.

Tốc độ bay của đám khói đen này nhanh hơn hẳn những binh lính khác trong tay Lâm Thịnh, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua hơn mười mét, hạ xuống một con tàu biển đang chuẩn bị khởi hành ra khơi.

Trên boong tàu, từng nhóm người đông đúc không ngừng tràn vào các khoang thuyền, bọn họ xách theo đủ loại hành lý to nhỏ. Có người vẫn còn đứng bên mạn tàu vẫy tay với người thân đứng trên bờ. Có người thì bắt đầu đi loanh quanh trên boong, tập làm quen với việc phải ở lại dài ngày trên con thuyền lớn này.

Đám khói đen lẻn vào giữa đoàn người nhộn nhạo, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành một đứa bé trai đáng yêu, xinh xắn với mái tóc bạch kim. Đứa bé trai nhẹ nhàng tiến lên trước, tách ra khỏi đoàn người, tìm một vị trí trống để đứng lại. Nhân lúc không ai để ý tới nó, thằng bé tựa lưng vào mạn tàu, bắt đầu kiểm lại những đầu nhiệm vụ mà mình vừa mới đề ra.

Vì muốn phân tán sự chú ý của người ngoài, ngăn không cho kẻ địch tập trung để ý đến mình và Saru, Lâm Thịnh đã quyết định làm một thử nghiệm.

Đó chính là, đưa Cardura ra ngoài, để nó tự mình hành động, gây ra hỗn loạn ở một nơi xa chỗ này, sau đó thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Đây chính là điểm mấu chốt Lâm Thịnh dùng để giải quyết vấn đề rắc rối của bản thân. Dẫu sao thì khi quái vật triệu hoán chết, cậu vẫn có thể gọi thêm được, nhưng cậu hay Saru chết thì coi như hết.

So với nhân vật phụ như cậu và Saru, sứ giả Cardura của tổng hội Thiết Quyền mới là nhân vật chính thu hút ánh nhìn của kẻ khác. Vậy nên, nếu biết cách lợi dụng, phương pháp này hoàn toàn có thể loại bỏ không ít mối nguy hại. Bởi vì lo lắng sau khi Cardura rời khỏi mình, tính tình sẽ biến đổi và hành động bừa bãi, Lâm Thịnh đã đặc biệt lập ra mười mấy quy tắc buộc nó phải tuân theo. Còn lại thì để nó tự do hành động.

IQ của Cardura cao hơn nhiều so với các sinh vật triệu hoán khác. Nó hoàn toàn không cần sự điều khiển của Lâm Thịnh cũng có thể tự mình quyết định tất cả.

"Hy vọng lần này có tác dụng." Lâm Thịnh kiểm tra lại lần cuối cả người Cardura, đảm bảo những quy tắc thiết lập không có vấn đề gì.

Tu tu...

Một tiếng ngân dài vang lên. Mỏ neo to lớn được kéo lên, toàn bộ con tàu chậm chạp chuyển động, hướng thẳng đến nơi xa.

Kế đến, Cardura sẽ ở trên con tàu này để đi đến nơi cần đến, sau đó bắt đầu gây náo loạn, đánh bóng tên tuổi. Sau khi xác định chắc chắn việc để Cardura đi sẽ không xảy ra vấn đề gì, Lâm Thịnh để nó hóa thành khói đen thêm lần nữa, chờ đợi thuyền cập bến, rồi chậm rãi thu hồi ý thức.

Vốn là linh hồn phân thân, bản chất của những con quái vật triệu hoán này đều xuất phát từ linh hồn cậu, lấy linh hồn cậu làm trụ cột, để rồi sau khi trải qua nghi thức thì khống chế cơ thể chúng. Vậy nên, dù hoàn toàn rời khỏi sự kiểm soát của ý thức chủ là cậu, chúng vẫn có thể độc lập hành động ở nơi xa. Chuyện này, trước khi rời khỏi Tịch Lâm, Lâm Thịnh đã xác nhận rồi.

Ý thức trở lại ký túc xá. Lâm Thịnh xoay người xuống giường, bạn cùng phòng ở dưới cũng đã tắt video, giả bộ giở sách học bài. Ở Tây Luân này, kinh tế phát triển vượt bậc so với Tịch Lâm. Người có điện thoại di động hay máy vi tính cũng không phải chuyện gì quá lạ lẫm.

Lâm Thịnh nhanh chóng rửa mặt, sau đó mặc áo khoác, lập tức chuẩn bị ra cửa.

Lạch cạch.

Cậu kéo ngăn kéo dưới bàn học của mình ra, bên trong để sẵn một ít tiền tiêu vặt mà cậu chuẩn bị mang ra ngoài dùng. Chỗ tiền tiêu vặt ấy ước chừng khoảng hai trăm đồng Tây Luân, có điều khi Lâm Thịnh mở ngăn kéo ra, số tiền đó đã bay biến. Hơn hai trăm đồng Tây Luân giờ chỉ còn lại mấy chục đồng lẻ.

Cậu cau mày, ngẩng đầu, liếc nhìn bạn cùng phòng.

"Ai lấy tiền tiêu vặt của tôi?"

Không chút ngại ngần hay do dự, Lâm Thịnh lên tiếng hỏi thẳng. Hai người còn lại trong ký túc xá vừa mới tỉnh giấc, nghe cậu nói vậy đều hơi sững sờ. Bốn mắt vội vàng nhìn sang.

"Lâm Thịnh, cậu mất tiền sao?" Một người mập mạp lên tiếng hỏi.

"Mất hai trăm." Lâm Thịnh gật đầu.

"Chậc chậc..." Cậu bạn mập chép miệng vài tiếng, không nói thêm gì nữa.

"Cùng phòng ký túc xá với nhau, ai đang cầm thì tốt nhất là tự thú, đừng để đến lúc bị phát hiện lại khó mà nhìn mặt nhau." Cậu bạn đeo kính cùng phòng đang dùng máy tính cất lời.

Không ai lên tiếng.

Lâm Thịnh đảo mắt nhìn cả ba người thêm lần nữa. Biểu cảm của đối phương không có gì thay đổi, cậu cũng không phát hiện ra điểm gì đáng nghi.

"Không ai thừa nhận sao?" Cậu hỏi lại lần nữa.

Mặc dù số tiền này cũng không nhiều, nhưng chuyện như thế xảy ra khiến người ta rất khó chịu trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status