Triệu hoán mộng yểm

Chương 194: Trái tim (3)



Editor: Nguyetmai

"Hả?"

Lâm Thịnh đang kiểm tra năng lực của Vua Thép mà mình vừa triệu hoán trong cao ốc tồi tàn. Bỗng nhiên cậu cảm giác mối liên kết giữa mình và Cardura bắt đầu trở nên yếu dần, dường như có thứ gì đó đang cản trở sự liên kết linh hồn giữa hai người họ.

"Cao thủ của Lydum?" Lâm Thịnh nhắm mắt, tập trung tinh thần. Cậu thoáng cảm giác được hình như bên phía Cardura đã xảy ra chuyện.

"Lần trước Lydum chịu thua, lần này còn dám ra tay, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Cardura... không thể chết được..." Lâm Thịnh suy nghĩ.

Cuộc chiến với cấp bậc như thế này khiến cậu hơi lo lắng. Một khi nó chết, lỡ như không thể triệu hoán lần nữa thì lỗ nặng rồi. Vì vậy, nếu có thể tránh được cái chết thì phải cố gắng tránh đi.

"Đúng lúc để Vua Thép đi xử lý thử xem." Cậu suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn về phía ông già đang đứng yên chờ đợi ở bên cạnh.

Ý nghĩ hình thành trong lòng Lâm Thịnh, cậu liền ra lệnh từ trong ý thức. Vốn dĩ Vua Thép được cậu khống chế bằng một phần ý thức của bản thân. Sau khi nhận được mệnh lệnh, ông ta cúi chào rồi xoay người. Thân thể của ông ta nhanh chóng tan đi, hóa thành khói đen bay khỏi đây.

"Mong rằng có thể thuận lợi cứu người về." Nếu đã triệu hồi Vua Thép ra rồi, vậy thì phương pháp để Cardura đi thu hút sự chú ý cũng không cần thiết phải dùng đến nữa.

Lâm Thịnh định gọi Cardura về, đổi thành Vua Thép đứng ra làm việc. Vì độ trung thành và khả năng phục tùng mệnh lệnh của Vua Thép cao hơn Cardura rất nhiều. Dù sao Vua Thép cũng có xuất thân là kỵ sĩ chính thống. Hơn nữa Lâm Thịnh rất tò mò, thân là cao thủ cấp nghị viên của thành Hắc Vũ, thực lực thật sự của Vua Thép mạnh đến nhường nào? Cậu thoáng khựng lại rồi bắt đầu dọn dẹp số rác rưởi mà nghi thức triệu hoán để lại.

Ò e ò e...

Tiếng còi xe cảnh sát réo vang ầm ĩ, từng chiếc xe phanh gấp lại, đậu ngổn ngang ở ngay giữa đường.

Đội cảnh sát dồn dập bước xuống xe, rút súng lao vào trong một biệt thự màu vàng nằm bên trái cao ốc tồi tàn chưa được xây xong. Lâm Thịnh vừa mới dọn dẹp xong mấy đồ vật quan trọng của nghi thức, lúc này cậu đi tới trước cửa sổ rồi nhìn xuống dưới.

Xung quanh ngôi biệt thự kia đã bị phong tỏa bằng dây cảnh giới màu vàng. Ông cảnh sát trưởng tướng tá phốp pháp cầm bộ đàm, dường như đang nói chuyện với cảnh sát ở bên trong.

Không lâu sau, trong biệt thự truyền ra dao động mơ hồ của tà năng, sau đó nhanh chóng biến mất. Mấy cảnh sát kéo từng cái xác ra khỏi biệt thự.

"Xem ra Tây Luân cũng không hề bình yên như trong tưởng tượng của mình." Trong lòng Lâm Thịnh thoảng qua một ý nghĩ, rồi cậu lại nhanh chóng trở về phòng khách.

Cậu giấu kỹ các món đồ như bột bạc linh tinh, sau đó chậm rãi xuống tầng. Lần này không còn xảy ra hiện tượng quái dị nào nữa.

Cậu đi dọc theo con đường về nhà, ven đường có rất nhiều quán nướng. Trên mỗi tấm bảng hiệu hoặc treo hoặc dựng là mấy hàng chữ viết quảng cáo các món ăn như hải sản nướng, rau củ nướng...

Lâm Thịnh cảm thấy hơi đói bụng, lâu rồi cậu cũng không ăn một bữa ra trò ở ngoài. Thế là cậu tùy ý chọn một quán không có nhiều khách lắm, sau đó bước vào trong rồi ngồi xuống.

"Ông chủ, cho một đĩa xiên nướng. Mười lăm xiên bạch tuộc, hai xiên cà tím, một phần cơm mực nữa." Lâm Thịnh thích mùi vị xiên nướng ở đây. Xét về tổng thể thì Tây Luân thiên về ăn cay, họ bỏ thêm rất nhiều gia vị để át đi mùi tanh của hải sản. Suy nghĩ một lát, cậu bổ sung:

"Cay nhiều nhé."

"Khá đấy thanh niên." Chủ quán cười giơ ngón tay cái lên: "Cay nhiều ở chỗ tôi không phải là cay bình thường đâu."

"Không sao, tôi quen rồi. Ớt bình thường hoàn toàn không có vị gì với tôi." Lâm Thịnh ăn ngay nói thật. Huyết mạch Nham Long trên người cậu đã làm chai lì mọi kích thích với sự nóng bỏng, dẫn đến việc bây giờ cậu chẳng có cảm giác gì với vị cay nữa.

"Được." Ông chủ cầm một vài xiên bạch tuộc, đổ lên đó một lớp tương ớt đỏ au rồi đặt trên than nướng.

Cậu ngồi được một lúc thì người trong quán càng lúc càng nhiều. Người gọi món nhiều nên ông chủ vô cùng bận rộn.

Vốn dĩ Lâm Thịnh ngồi một mình một bàn, nhưng vì sau đó chẳng còn chỗ trống nào nữa nên cuối cùng chỉ đành ngồi hai người một bàn.

"Cậu không phiền khi tôi ngồi ở đây chứ?" Một người đàn ông mặc âu phục màu đen như dân văn phòng ngồi vào bàn, đối diện với Lâm Thịnh.

"Không sao." Lâm Thịnh gật đầu.

"Cảm ơn." Người đàn ông nói lời cảm ơn. Anh ta tùy ý gọi một ly bia, đĩa hàu sống rồi tự mình bóc mấy tép tỏi sống bỏ vào trong miệng từ từ nhai.

Lâm Thịnh không thể không liếc nhìn anh ta. Người bình thường ăn hàu sống có ai ăn chung với tỏi sống đâu. Hơn nữa đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy có người ăn món nướng như đang ăn tiệc. Cẩn thận tỉ mỉ, nhai kỹ nuốt chậm. Ăn được một nửa, Lâm Thịnh bỏ bạch tuộc trong tay xuống, vươn tay lấy nước trà miễn phí.

"Cậu trai trẻ, lúc nãy cậu vừa ra khỏi cái cao ốc xây dở đó à?" Câu nói bất ngờ của người đàn ông khiến bàn tay đang vươn ra của cậu dừng lại.

"Đúng vậy. Tôi thuê nhà ở đó." Lâm Thịnh trả lời rất bình tĩnh, không có gì phải giấu giếm cả.

"Nghe nói trong đó có ma đấy." Người đàn ông thở dài: "Ban nãy tôi còn ở gần đó, nhìn thấy cậu bước ra từ chỗ đó là biết ngay cậu bị người ta gài rồi."

"Gài à? Chắc vậy." Lâm Thịnh vẫn bình thản tự rót một ly nước cho mình, sau đó uống cạn một hơi.

"Rót cho tôi với." Người đàn ông cười đưa ly qua.

Lâm Thịnh rót cho anh ta, đối phương nói cảm ơn.

"Nhớ trước kia khi tôi còn trẻ cũng từng ở trong cao ốc đó. Thật ra lý do rất đơn giản, là do tiền thuê rất rẻ." Người đàn ông cười, thuận miệng nói: "Đáng tiếc..."

"Đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc sau này xảy ra chuyện. Đời người khó có thể lường trước được..." Ánh mắt của người đàn ông trở nên buồn bã: "Lúc đó tôi quyết định phải trở nên nổi bật hơn người, trở thành một người thành công. Đây xem như là ước mơ của tôi..."

"Ước mơ sao?" Ánh mắt của Lâm Thịnh lấp loé.

"Cậu trai trẻ, ước mơ của cậu là gì?" Người đàn ông thuận miệng hỏi lại cậu.

"Ước mơ của tôi... là sống tự do hơn..." Lâm Thịnh thản nhiên trả lời.

"Tự do hơn? Nói rất hay." Người đàn ông cười to: "Đây không phải là mục tiêu đơn giản. Cậu phải trả giá rất nhiều mới có thể nhìn thấy được hy vọng thành công."

"Không sao, tôi còn trẻ." Lâm Thịnh bổ sung thêm.

"Tuổi trẻ thật là tốt. Đến đây, cụng ly nào."

Hai người cầm ly trà lên cụng một cái, sau đó mỗi người uống một hớp.

"Cậu thấy cái biệt thự đã xảy ra chuyện kia không?" Người đàn ông đặt ly xuống, lại nói tiếp: "Có người quá tham lam, được nhiều rồi nhưng lại muốn nhiều hơn nữa, sau đó thì xảy ra chuyện. Còn có một số người, dù có cho không, tặng không cũng có thể bị nghi ngờ. Lại có một số người, cho họ mà họ còn nghĩ rằng mình đang bị hãm hại."

Lâm Thịnh không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.

"Cho nên mới nói, con người thực sự là loại sinh vật rất phức tạp..." Người đàn ông cảm thán.

Lâm Thịnh nhìn theo tầm mắt của người đàn ông, nhận ra người mà anh ta đang nhìn lại là một cảnh sát trẻ ở ngoài biệt thự. Người cảnh sát này có vẻ rất chính trực, mày rậm mắt to, hai mắt sáng ngời, rất có tinh thần, dường như có sức lực dùng mãi không hết.

"Thật ra con người không hề phức tạp." Lâm Thịnh mở miệng nói.

"Ồ?" Tầm mắt của người đàn ông chuyển qua Lâm Thịnh, chờ cậu nói tiếp.

"Mỗi người đều có thứ mà mình muốn. Anh ta không nhận chỉ vì thứ mà anh cho không phải là thứ mà anh ta muốn. Lý lẽ này rất đơn giản." Lâm Thịnh bình tĩnh giải thích.

"Có lý..." Người đàn ông nghĩ ngợi một lúc. Dường như lý lẽ đơn giản và dễ hiểu như vậy mà anh ta vẫn chưa hiểu rõ.

"Nói chuyện với cậu rất thoải mái." Anh ta cười: "Vậy phải làm sao để một người đang ghét bỏ cậu lại chấp nhận cậu?"

Lâm Thịnh suy nghĩ một lát.

"Vì sao lại ghét bỏ anh?"

"Bởi vì thân phận trời sinh..." Người đàn ông cười khổ.

"Đánh ngất anh ta rồi kéo đi?" Lâm Thịnh nghĩ một lúc rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status