Triệu hoán mộng yểm

Chương 248: Vô tình gặp (3)



Editor: Nguyetmai

"Bốn nghìn người…"

"Nhưng mà phân ra nhiều người như vậy thì thực lực bản thể của cậu sẽ giảm xuống rất nhiều đúng không?" Mặc dù Lâm Thịnh đã cạn lời nhưng vẫn phát hiện ra điều phiền toái.

"Đúng vậy… Bây giờ sức mạnh chỉ còn một phần ba." Cardura gật đầu.

"Vậy thì cứ ở trong Thánh điện đi, chỗ này là an toàn nhất." Lâm Thịnh xoa đầu Cardura.

"Em biết rồi." Cardura ngoan ngoãn trả lời.

Lâm Thịnh gật đầu, sau đó quay lại nhìn Vua Bóng Đêm đang đọc sách và quái vật sấm sét đang đứng thẫn thờ trên cỏ.

Mặc dù là một lúc làm ba việc nhưng khi một phân hồn của cậu có chuyện gì thì hai bên còn lại sẽ lập tức chuyển sự chú ý qua phân hồn đó.

"Bây giờ trong Thánh điện có Vua Bóng Đêm canh giữ, Cardura cũng đang ở đây, mình và quái vật sấm sét hợp lại cũng có được năng lực cấp Tứ Dực. Hơn nữa nhờ có hệ thống Thánh điện nên độ an toàn tăng lên rất nhiều."

Lâm Thịnh cảm thấy khá tự tin, đặc biệt là khi có Vua Bóng Đêm. Mặc dù cậu không có cách điều khiển hoàn toàn nhưng vẫn có thể hạ lệnh để anh ta tự tấn công được.

Anh ta được gọi là Nghị viên mạnh nhất, khi không có cá tính thì thực lực không những không giảm mà còn tăng. Khi mà bùng nổ hết thì…

Lâm Thịnh không khỏi sợ hãi khi nhớ đến việc bị giết liên tục mười mấy lần trong giấc mơ.

...

...

"Chỉ là một Thánh Điện giẻ rách mà thôi, vừa lúc có thể làm tế phẩm cho trận chiến đầu tiên, tuyên bố rằng Kuisa ta đã trở lại!"

Dưới chân núi Thánh Điện, một bóng người cao lớn đang đứng lẫn trong đám đông, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chăm chú vào cổng chính đông nghịt người dưới núi.

Trong khu vực chiến tranh thì một cường giả Tứ Dực cũng thuộc dạng đứng đầu, huống chi gã là Tứ Dực siêu phàm.

Mà một người đã đạt tới cực hạn Tứ Dực, có thể tiến vào Ngũ Dực bất kỳ lúc nào như gã chính là một loại tồn tại mà người thường không thể tưởng tượng được.

Đối với đám người thường kia, gã như là một vị thần linh cao quý, chỉ cần giơ tay lên là có thể giết chết một đám. Cứ như là giẫm chết một đàn kiến vậy.

"Hãy run rẩy đi, run rẩy khi nghe tên của ta – Kuisa – vua của biển cả!" Kuisa hơi ngẩng đầu, sải bước đi lên cổng vào của núi Thánh Điện.

Đám người thường xung quanh lại không có lấy một ai chú ý đến gã, như thể gã chỉ là một du khách bình thường mà thôi.

Đây là năng lực của gã, là siêu năng lực thực sự ngoài tà năng, có tên là Nịch Hành.

Đây là át chủ bài giúp gã năm xưa có thể chạy thoát khỏi tay của Huyết Nhãn. Cho dù là cường giả mạnh hơn gã mấy cấp cũng đừng hòng phát hiện vị trí của gã.

Dọc theo bậc thang lên núi, Kuisa mỗi bước có thể vượt qua mười mấy bậc.

Ánh nắng chan hòa, không khí trên núi tươi mát, trong lành, loáng thoáng có một loại trường lực bao phủ, làm thể xác và tinh thần có cảm giác thoải mái và thả lỏng.

Kuisa cũng là một người biết phân biệt tốt xấu.

Khi phát hiện ra điều đặc biệt của núi Thánh Điện, trong lòng gã lập tức cảm thán.

"Hai mươi năm… Bây giờ tà năng đã phát triển mạnh đến vậy rồi à?"

Từ hai mươi năm trước, sau khi gã bị Huyết Nhãn đâm một nhát trọng thương và chìm vào đáy biển, gã gần như đã bị cách ly với thế giới, chỉ dựa vào các thuyền viên đi ra ngoài để thu thập tin tức. Mà bây giờ, cuối cùng gã đã có cơ hội thoát khỏi đó và quay trở lại đất liền.

Sau khi đi thẳng một mạch, Kuisa nhanh chóng trông thấy Thánh điện ở xa xa.

"Tới rồi, kẻ nắm giữ bảo vật Thiên Mệnh đang ở trong đó!" Gã tập trung tinh thần nhìn về mảnh đất vắng vẻ kia.

Trùng hợp là Adolf cũng đang đi ra từ trong Thánh điện, trong tay đang ôm một quyển sách dày như từ điển.

"Là cậu ta!" Kuisa ngoài năng lực ẩn nấp trốn chạy còn có linh cảm trời sinh cực mạnh.

Rất nhiều năm trước, gã đã từng thấy một người có bảo vật Thiên Mệnh từ phía xa, cho nên bây giờ gã lập tức cảm nhận được mùi vị giống hệt từ trên người Adolf.

"Đúng là cái mùi này… Bảo vật Thiên Mệnh… Quả nhiên là chỉ có ta mới chiếm được nó trước… quả nhiên…"

Kuisa nheo mắt lại, lúc này gã cảm thấy có vẻ như không khí xung quanh cũng càng thêm tươi mát, ánh mặt trời càng thêm ấm áp, cỏ trên đất càng xanh, mây trên trời càng trắng.

Ngoài việc sau lưng hơi đau thì mọi thứ thật là hoàn mỹ!

Gì? Lưng hơi đau??

Kuisa đưa tay sờ ngực của mình.

Chỗ đó có một cái lỗ.

Cái lỗ to vừa đủ để nhét một nắm tay vào.

"Cái gì!!! Lỗ!!!????"

Giờ gã mới kịp phản ứng lại.

Xòe tay ra thì thấy toàn là máu!

Lúc này, phía bên phải có một người đàn ông tóc vàng mặc áo giáp đen đeo mặt nạ đang chầm chậm đi ngang qua người gã.

Hai mắt của người đàn ông ấy rất bình tĩnh, hoàn toàn không phát hiện ra gã, từ từ đi ngang qua người gã và tiếp tục hướng lên trên.

"Đúng vậy! Ngẫu nhiên! Đây là chỉ ngẫu nhiên thôi! Hắn hoàn toàn không nhìn thấy ta!" Kuisa tạm thời bình ổn lại trái tim đang bàng hoàng của mình.

"Người này không hề ra tay, ở một chỗ như vậy sao có thể có người làm ta bị thương được? Vậy thì vấn đề ở đây là vết thương trên người của ta ở đâu ra?" Kuisa trầm ngâm suy nghĩ.

"Xem ra là vết thương cũ của ta tái phát?"

Gã nhanh chóng xác định nguyên nhân, lại cảm thấy tự tin như cũ.

"Huyết Nhãn… Chờ coi, tao chắc chắn sẽ quay về! Quay về để lấy mạng chó của mày!!" Gã nghiến răng nghiến lợi, đi về phía Adolf.

"Khi chiếm được bảo vật Thiên Mệnh, vết thương của ta sẽ khôi phục hoàn toàn! Tới lúc đó thực lực của ta sẽ tăng thêm một bậc! Ta sẽ trở thành vua biển cả thực thụ, điều đó sẽ không còn là giấc mơ nữa! Ha ha ha ha!!!"

Trong mắt gã lửa rực bốc lên cuồn cuộn, không ngừng điên cuồng cười thầm.

Phụt!

Bỗng nhiên ngực Kuisa vọt ra một dòng máu, bắn xuống mặt đất rồi biến mất sau mặt cỏ.

"Lại là vết thương cũ? Huyết Nhãn mày tàn nhẫn lắm! Chờ coi, tao chắc chắn sẽ quay về!!"

Gã cắn răng chịu đựng, ngẩng đầu nhìn thì thấy người đàn ông tóc vàng vừa đi ngang qua người gã đang đứng ở ven đường. Nếu muốn bắt người đang nắm giữ bảo vật Thiên Mệnh thì phải đi qua người đàn ông tóc vàng đeo mặt nạ kia.

"Sắp, sắp rồi!" Kuisa cố chịu đựng vết thương, vết thương nhỏ này chẳng là gì đối với một người có năng lực tái sinh mạnh mẽ như gã.

Cho dù tay chân gã bị đứt thì cũng sẽ mọc ra như cũ trong vài chục giây. Gã sải bước về phía trước, giơ tay chụp về phía Adolf đang đứng ở đằng xa.

"Ha ha ha, bảo vật Thiên Mệnh là của ta!!"

Tuy bụng có hơi đau nhưng không sao, chỉ cần lấy được bảo vật Thiên Mệnh rồi tinh luyện nó sau đó hấp thu thì tất cả những vết thương này chẳng là gì cả.

Kuisa đau đớn, khó nhọc tha tấm thân tàn tạ của mình đi từng bước về phía Adolf, cứ mỗi bước lại có máu thịt be bét rơi xuống.

Ngay cả Lâm Thịnh đang đứng bên cạnh cũng thấy kinh sợ.

Gã này có ý chí mạnh cỡ nào vậy!

Ý chí của gã không thể dùng hai chữ "khâm phục" là có thể mô tả hết được.

Gã đàn ông râu quai nón này đã chịu đựng năng lực bị động của Vua Bóng Đêm hơn mười giây, bị thương rất nặng, mất máu quá nhiều và rơi vào trạng thái hấp hối.

Ấy thế mà gã vẫn cứ đi về phía trước như cũ.

Sau lưng gã có một lỗ hổng to như nắm tay, phần eo gần như bị cắt đôi, thịt trên tứ chi bị Ảnh Long Tu róc ra chỉ còn xương trắng hếu, thậm chí trên cổ còn thấy được khí quản.

Nhưng gã vẫn còn đang kiên trì!!

Lâm Thịnh vừa điều khiển Vua Bóng Đêm vừa nhìn thấy ánh sáng bất khuất trong mắt gã đàn ông này.

Cho dù thịt trên người gã bị róc gần hết, cho dù máu trên người của gã đã chảy hết chín phần, cho dù hơn một nửa nội tạng trong bụng gã đã bị rớt ra ngoài, nét mặt gã cũng không hề thay đổi.

Thật ra từ đầu Lâm Thịnh không có phát hiện ra gã. Mặc dù Vua Bóng Đêm mạnh nhưng khả năng cảm nhận của anh ta rất yếu.

Hơn nữa lúc này tất cả những năng lực bị động của anh ta đều đang ở trạng thái đóng, vì sợ nếu dùng quá nhiều thì sẽ tiêu hao hết lực lượng linh hồn.

Sau đó, mặc dù thấy Kuisa hiện hình nhưng cậu vẫn khá dửng dưng.

Từ khi núi Thánh Điện nổi tiếng, rất nhiều người tà năng đã tới đây điều tra. Thêm một người có năng lực ẩn hình thì cũng chẳng có gì ghê gớm. Mãi tới khi Lâm Thịnh thấy được ý chí kiên định bất khuất của gã đàn ông này, cậu mới bị linh hồn mạnh mẽ này làm chấn động.

Lúc này, Cardura cũng đã nghe tin tức chạy tới, đứng ở xa nhìn chăm chú vào Kuisa. Trên mặt nó cũng đầy chấn động và khâm phục.

Adolf lại càng hăng máu hơn nữa, hai mắt đỏ lên, tuy rằng không biết gã đàn ông này chống đỡ bằng cách nào, nhưng ý chí như vậy… Chắc chắn là một tấm gương đáng giá học tập!

"Ta…ta…" Kuisa lại gắng gượng đi thêm một bước nữa.

Còn bốn bước nữa là gã sẽ vượt qua được người đàn ông tóc vàng kia.

Nhưng bốn bước này gã không thể nào đi hết được. Bởi vì hai chân của gã đã rớt ra khỏi cơ thể.

Gã nói không ra lời, môi mấp máy muốn phát ra tiếng. Nhưng khí quản và yết hầu đã sớm bị Ảnh Long Tu cắt đứt, không thể phát ra được một âm thanh nào.

Nhưng gã vẫn không từ bỏ, nằm rạp xuống đất, dùng hai tay lết về phía trước!

Lâm Thịnh yên lặng đứng ở một bên nhìn chăm chú vào Kuisa đang bò thành một đường. Cậu tự nhiên điều khiển Vua Bóng Đêm lùi ra sau xa hơn một chút.

Chỉ một thoáng, Kuisa tiếp tục giãy giụa bò về phía trước thêm một đoạn ngắn.

Cuối cùng, gã hoàn toàn dừng lại ở một chỗ cách Adolf năm mét, yên tĩnh như một đứa trẻ, vĩnh viễn nằm trên mặt cỏ trước Thánh điện.

Lâm Thịnh im lặng.

Mọi người xung quanh cũng im lặng.

Ngay cả Cardura thích nói giỡn nhất cũng không muốn đùa nữa.

"Chôn đi." Lâm Thịnh thở dài, thấp giọng nói.

"Vâng." Hai đệ tử tu luyện Thánh lực nhanh chóng đi lên, cẩn thận nâng thi thể của Kuisa lên đặt ở trên một cái cáng, sau đó từ từ khiêng đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status