Uông Xưởng Công

Chương 104 : Chương 104CON NGHI NGỜ CHA

Cuối cùng, Hà Thường chốt lại một câu: “Tam gia, chuyện này chắc chắn là bọn họ đồn đại lung tung đấy thôi, nhất định không phải là thật. Tam gia không cần phải để ý đến, dưỡng thương quan trọng hơn.”

Thương tích trên người Tam gia vẫn còn chưa khỏi, bất luận chuyện này là thật hay giả, nếu như Tam gia vì nó mà tâm tình ủ dột rồi sinh bệnh thì không hay chút nào.

Diệp An Thế im lặng không nói gì, vẻ mặt tuy rất trầm tĩnh, thế nhưng những vết thương lại nhói đau.

Tuy ông không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng trong lòng đang không ngừng dậy sóng.

Khai trừ khỏi dòng họ? Đây là lời đồn nhảm hay là dự định thực sự của cha? Ông không biết, cũng không muốn biết.

Ông không thể đi hỏi cha mình thực hư lời đồn này thế nào, càng không thể biết sự thực rốt cuộc ra sao.

Nếu là giả, vậy thì chắc chắn có người muốn ông không vui. Nhưng nếu như là thật…

Không lẽ khi ông gặp nạn trong đại lao của Đề Xưởng, điều mà cha nghĩ tới không phải là làm sao để cứu ông ra mà là định khai trừ ông ra khỏi dòng họ để bảo vệ nhà họ Diệp sao?

Về lí mà nói, ông biết cha mình là trưởng tộc của dòng họ Diệp, làm như vậy cũng không có gì đáng trách. Nhưng… lý trí biết như vậy là một chuyện, còn tâm tình vẫn không khỏi cảm thấy khó chấp nhận.

Cha, ông ấy là cha của ông đấy!

***

Lúc này, trong viện Diên Quang, Diệp Cư Tiêu đang cực kỳ tức giận, lớn tiếng quở trách quản gia Lưu Phương: “Không tra ra được mấy lời đồn này từ đâu ra? Làm việc không ra hồn, quả thực khiến lão phu quá thất vọng!”

Diệp Cư Tiêu xưa nay luôn coi trọng Lưu Phương, rất hiếm khi quát mắng nặng lời thế này. Có thể thấy lúc này ông ta đang khó có thể kìm nén được cơn giận dữ.

Một mặt, ông ta cho rằng quản gia làm việc không hết sức, mặt khác cũng hiểu cô con dâu trưởng - Chu thị trông nom việc nhà không nghiêm, để mặc cho những lời đồn đại này được bàn tán khắp nơi trong lúc Diệp phủ đang cơn rối ren.

Không sai, Diệp Cư Tiêu cũng đã nghe được những lời đồn đại này. Cho dù là đó là chuyện trước đó ông ta suýt nữa thì làm, nhưng hiện tại vật đổi sao dời, ông ta không muốn để cho ai khác biết được.

Diệp An Thế đã bình an trở về, còn nhận được rất nhiều lời tán dương từ các quan viên trong triều. Dù ông ta từng tức giận cho rằng đứa con trai này đã mang tai họa đến cho ông ta, nhưng đó là quan điểm lúc trước, còn bây giờ lại xem như đang rất hài lòng vì biểu hiện của Diệp An Thế.

Chuyện khai trừ khỏi dòng họ này, vốn dĩ không thể để lộ. Nếu không thì ông ta đã chẳng bí mật mời các vị trưởng bối trong tộc đến đây. Nhưng chuyện đã qua rồi, sao lại bị lộ ra đúng thời điểm này?

Làm người ai cũng muốn giữ thể diện, nhất là những người như Diệp Cư Tiêu.

Lúc sự việc vẫn chưa ngã ngũ đã tính toán khai trừ con trai ra khỏi dòng tộc, mà người con này lại vì nói lời bênh vực lẽ phải mà gặp họa… quả thật, quá khó nghe.

Diệp Cư Tiêu hận không thể giấu nhẹm chuyện này đi, sao có thể để cho cả phủ đều biết được? Khó trách ông ta lại tức giận như vậy.

Ngoài tức giận còn có cảm giác chột dạ. Nhưng rồi ông ta vẫn bình tĩnh lại.

Làm như vậy cũng là vì cả nhà họ Diệp, cho dù khó nghe, nhưng nào ai dám chỉ trích? Con trai của ông ta lại càng không thể!

Lúc này, Diệp Cư Tiêu dường như đã quên mất, ông ta không chỉ là trưởng tộc nhà họ Diệp mà còn là cha của Diệp An Thế.

Bất kể là làm trưởng tộc hay làm cha thì lúc con trai gặp nạn lại chỉ nghĩ đến việc vứt bỏ, như vậy làm sao có thể khiến gia tộc thật sự đề huề, hưng thịnh được đây?

Diệp Cư Tiêu chăm chăm mỗi chuyện Diệp An Thế làm liên lụy tới mình, liên lụy đến nhà họ Diệp. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới hành động lần này của Diệp An Thế có thật sự sai hay không và nó mang tai họa hay lợi ích đến cho nhà họ Diệp?

Dòng dõi danh gia vọng tộc như nhà họ Diệp, cốt lõi là sự chân chính, chẳng lẽ các con cháu không nên như Diệp An Thế sao? Gia tộc này sở dĩ hưng thịnh đề huề, chẳng lẽ không phải nhờ vào gia phong “chính trực, lương thiện, dũng cảm”, không sợ cường quyền hay sao?

.

Người đời từng đánh giá Diệp Cư Tiêu là người “Làm quan có đạo, trị nhà có cách” cũng phải chán nản thở dài một tiếng.

Lúc này, Diệp An Cố của Nhị phòng cũng bắt đầu có hành động…

***

Tin đồn này làm xôn xao cả nhà họ Diệp, Diệp An Cố đương nhiên cũng biết. Thoạt đầu, lúc mới hay tin, ông không khỏi khiếp sợ.

Sao lại thế được? Cha ông lại có dự định muốn đuổi Tam đệ ra khỏi dòng họ? Làm sao có thể có chuyện này?

Giống như Diệp An Thế, là một người con, Diệp An Cố không thể vì những lời đồn như vậy mà đi chất vấn cha mình, cũng không thể kết luận thực hư ra sao.

Nhưng từ khi tiếp nhận quản lý những việc lặt vặt trong nhà họ Diệp ở nhà tổ Tùng Dương, phụ trách mọi khoản chi tiêu lớn nhỏ trong họ, Diệp An Cố đã có quan hệ rất tốt với mấy vị trưởng lão nhà họ Diệp ở Kinh Triệu, thậm chí có thể xem như là quan hệ thân thiết.

Chẳng có mấy người không màng tới tiền bạc, bởi vậy các vị trưởng lão nhà họ Diệp rất thích người cháu trai Diệp An Cố thường xuyên biếu tặng tiền bạc này.

Thế nên, khi nghe báo Diệp An Cố đến thăm hỏi, các trưởng lão trong tộc đều cho rằng Diệp An Cố lại đến biếu tặng quà, đón tiếp hết sức nhiệt tình.

Quả nhiên lúc gặp mặt, Diệp An Cố cực kỳ cung kính, sai gã sai vặt dâng tặng những món đồ đã chuẩn bị trước lên, còn tặng thêm một số bạc đáng kể để mừng năm mới.

Trông có vẻ như Diệp An Cố đang đến thăm hỏi chúc mừng năm mới. Sau khi mừng tuổi các trưởng lão trong tộc, ông liền hỏi thăm tình hình gần đây, có thể nói là ân cần tinh tế khiến các vị trưởng lão đều cảm thấy khoan khoái trong lòng.

Mặc dù các vị trưởng lão có địa vị tôn kính khiến đám con cháu trong tộc kính sợ, nhưng bọn họ cũng chỉ là mấy ông già, vẫn muốn nhận được sự quan tâm của con cháu trong tộc.

Sau đó, Diệp An Cố lo âu ra mặt, thở dài nói: “Các vị trưởng lão đều khỏe mạnh, vậy thì vãn bối yên tâm rồi. Có điều… ngõ Thái Bình lại có chút không yên, trong nhà chẳng hiểu sao lại đồn đại là Tam đệ vãn bối bị khai trừ ra khỏi dòng họ. Vì chuyện này mà cha cháu đã nổi giận, trách phạt không ít gia nhân.”

Ông nhìn các vị trưởng lão, vẻ mặt càng thêm buồn rầu nói: “Haizz, đáng tiếc trong nhà đã tra mấy lần, mà vẫn không phát hiện được là do ai tung tin. Nói ra thì, chuyện này chắc các vị trưởng lão cũng hiểu rõ tình hình…”

Diệp An Cố làm như ngập ngừng, tuy không nói thẳng, nhưng ánh mắt ông lại khiến người ta cảm nhận rõ ràng là ông đang nghĩ việc này là do mấy vị trưởng lão trong tộc làm lộ ra.

Có vị trưởng lão chột dạ, chuyện này quả thực không tiện thừa nhận, dù sao Diệp An Thế cũng đã bình an trở về, lại còn được tiếng thơm cho cả họ.

Vì vậy, bọn họ vội vàng phủi sạch: “Chuyện này không phải do bọn ta tung tin. Từ sau lần trước, chúng ta còn chưa đến ngõ Thái Bình thêm lần nào. Chúng ta xưa nay luôn kín miệng, điều này trưởng tộc cũng biết. Mấy lời đồn đó không liên quan gì tới chúng ta đâu.”

Các trưởng lão trong tộc đều biết quan hệ giữa Diệp An Cố và Diệp An Thế không tốt, nhìn biểu hiện của Diệp An Cố lúc này, bọn họ còn tưởng rằng ông thay Diệp Cư Tiêu tới “chỉnh” bọn họ.

Bọn họ liền nhao nhao bày tỏ bọn họ không nói với bất cứ người nào chuyện Diệp Cư Tiêu định khai trừ Diệp An Cố ra khỏi dòng họ.

Với lại, Diệp An Thế đã bình an quay trở về, còn tăng tiếng thơm cho nhà họ Diệp, sao bọn họ có thể cố ý làm khó con cháu, làm loại chuyện tổn hại đến gia tộc này chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status