Uông Xưởng Công

Chương 105 : Chương 105TÂM TƯ CỦA DIỆP AN CỐ

Diệp An Cố như thở phào, cười nói: “Vãn bối đã biết, chuyện hôm nay đến thăm các vị trưởng lão, vãn bối sẽ thưa lại với cha. Xin các vị trưởng lão yên tâm.”

Nghe Diệp An Cố nói vậy, các vị trưởng lão trong tộc càng khẳng định suy đoán lúc trước, cho rằng việc Diệp An Cố tới đây là ý của Diệp Cư Tiêu, là Diệp Cư Tiêu đang chỉnh bọn họ, nên vẻ mặt càng thêm hiền từ.

Không sai, bọn họ là bậc trưởng lão nhà họ Diệp, lớn tuổi, vai vế cao, địa vị quan trọng thật, nhưng khi giải quyết những vấn đề này, bọn họ đâu thể so với trưởng tộc dòng họ - Diệp Cư Tiêu?

Rất nhiều chuyện, bọn họ cần phải dựa vào trưởng tộc Diệp Cư Tiêu, dựa vào chi trưởng nhà họ Diệp, nên ngầm thừa nhận sự chấn chỉnh cũng không phải chuyện to tát gì.

Sau khi rời đi, vẻ tươi cười trên mặt Diệp An Cố phai nhạt dần. Ông nheo con mắt còn lại lại, ánh mắt hiện lên vẻ u tối lạ thường.

Từ lời nói của mấy vị trưởng lão trong tộc, ông có thể chắc chắn rằng cha đã thật sự có tính toán khai trừ Tam đệ ra khỏi dòng tộc.

Không, không chỉ là tính toán, cha đã bàn bạc cả với mấy vị trưởng lão trong tộc và đưa ra quyết định rồi. Có lẽ, ngay cả giấy khai trừ Tam đệ khỏi dòng họ, cha cũng đã viết xong.

Chỉ còn chờ... chỉ còn chờ thời cơ thích hợp nhất.

Nếu không phải chuyện Khúc đại nhân có biến chuyển, có phải Tam đệ của ông sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp?

Tuy ông biết cha không thích Tam đệ, nhưng không ngờ lại đến mức này! Khi Tam đệ gặp chuyện, bề ngoài cha tỏ ra đang tìm cách cứu viện, nhưng kì thực lại âm thầm sắp xếp như vậy.

Cha là trưởng tộc nhà họ Diệp, bản thân gắn liền với sự thịnh suy của nhà họ Diệp, ông có thể hiểu được điều này. Nhưng cha đối xử với Tam đệ như thế, chẳng nhẽ quên mất mối quan hệ cha con giữa hai người rồi sao?

Tam đệ có gì sai? Tam đệ trung hiếu với Đại An, đứng ra bênh vực hiền thần, cho dù nhất thời bị giam vào ngục nhưng cũng đường đường chính chính, không hổ thẹn với danh dự truyền đời của nhà họ Diệp.

Cha làm trưởng tộc, càng nên hiểu rõ những phẩm hạnh đáng quý này của Tam đệ, càng nên hiểu rõ danh dự nhà họ Diệp vang xa cũng chính là nhờ những phẩm hạnh này mới đúng.

Năm đó tổ tiên lập nghiệp ở Tùng Dương, chẳng phải chính là dựa vào sự chính trực và đạo nghĩa hay sao? Ông nhớ rất rõ những câu chuyện cũ này, hiện nay tất cả đều vẫn được trưng bày trong nhà tổ tại Tùng Dương.

Sao cha lại có thể có suy nghĩ muốn đuổi Tam đệ ra khỏi gia tộc? Diệp An Cố cảm thấy thất vọng không lời nào diễn tả được.

Hơn nữa, ông còn mơ hồ có cảm giác lạnh giá. Cha đối xử với Tam đệ như vậy, thì sẽ đối đãi với người khác thế nào?

Ông dừng suy nghĩ của mình lại, cất bước đến Tam phòng của Diệp An Thế.

***

Diệp An Cố đến khiến Diệp An Thế không khỏi mừng rỡ ra mặt, như thể quên mất mình vẫn đang bị thương, vội vàng ngồi dậy, vì thế mà động đến miệng vết thương, miệng lập tức méo xệch.

Vừa cười vừa đau làm khuôn mặt ông hơi nhăn nhó, nhưng niềm vui sướng bất ngờ ngập tràn trong mắt ông khiến sự nhăn nhó ấy trở nên chân thành.

Diệp An Cố khẽ lảng tránh ánh mắt, Tam đệ thế này...

So ra thì, Diệp An Thế thẳng thắn hơn hơn nhiều, ông không ngờ Nhị ca của ông sẽ đến viện Ánh Tú thăm ông, vội cười nói: “Nhị ca, sao huynh lại đến đây?”

“Đến xem thương thế của đệ thế nào, không đáng ngại chứ?” Diệp An Cố lạnh nhạt hỏi thăm.

“Để Nhị ca lo lắng rồi, vết thương vốn dĩ cũng không nặng. Có đồ bổ trong phủ và của Nhị ca đưa tới, đệ đã đỡ hơn nhiều rồi.” Diệp An Thế đáp, sau khi niềm vui qua đi thì nụ cười có phần câu nệ.

Có lẽ bởi sự ân hận trong lòng, nên lúc đối mặt với Diệp An Cố, Diệp An Thế luôn cảm thấy lúng túng, làm sao cũng không được tự nhiên, trong lòng cứ bồn chồn khó tả.

Diệp An Cố nhìn Diệp An Thế từ trên xuống dưới, phát hiện tuy tinh thần em trai ông có chút ủ dột nhưng sắc mặt đúng là tốt hơn so với lúc mới ra khỏi ngục Đề Xưởng, có thể thấy được sức khỏe đang dần dần hồi phục.

Biết những lời Diệp An Thế vừa nói là thật, Diệp An Cố liền gật đầu.

Ông đến thăm Diệp An Thế, ngoại trừ quan tâm thương thế của em trai ra, chủ yếu còn là bởi vì lời đồn đại đang lan truyền trong phủ.

Sau một hồi im lặng, Diệp An Cố lên tiếng: “Có lẽ đệ cũng đã nghe thấy mấy lời đồn đại rồi. Toàn những lời vớ vẩn, đệ không cần phải để ý tới, cứ yên tâm dưỡng thương là được.”

Ánh mắt Diệp An Thế ảm đạm dần đi, nhưng vẫn cười đáp: “Nhị ca nói phải, đệ sẽ không để tâm những chuyện đó đâu.”

Khi mới vừa nghe tin, quả thực ông đã cảm thấy rất đau buồn. Nhưng nhờ lúc trước bị giam cầm và chịu cực hình trong đại lao Đề Xưởng nên tinh thần đã được tôi luyện tốt hơn trước rất nhiều. So với sự sống chết, ông còn chưa ngu ngốc đến mức luẩn quẩn rúc vào sừng trâu vì một lời đồn không biết thật giả.

Hơn nữa, ông còn phải chăm sóc vợ con mình, những lời đồn vô căn cứ này làm sao có thể tổn thương được đến ông? Việc ông vào đại lao đã khiến cho vợ con lo lắng, nếu lại tiếp tục ảo não vì vài lời đồn nhảm nhí này thì thực có lỗi với họ.

Diệp An Cố hài lòng gật đầu, nhưng vẫn dặn dò: “Nên nghĩ như vậy, đệ thế này là tốt rồi. Lên tiếng trượng nghĩa là đúng, đệ không cần phải cảm thấy bản thân mình sai. Nhưng sau này làm việc cần cẩn trọng hơn.”

Diệp An Thế gật đầu tỏ ý đã biết. Ông biết Nhị ca sẽ hiểu cho ông, huynh ấy từng có tâm nguyện trở thành một vị quan tốt. Đáng tiếc...



Cuối cùng Diệp An Thế đã dám nhìn thẳng vào con mắt bị hỏng của Diệp An Cố. Cho dù gian đã trôi qua bao lâu, ông vẫn luôn cảm thấy áy náy trong lòng, giá như lúc đó ông không trèo lên cái cây kia thì tốt biết bao!

Bị nhìn với ánh mắt như vậy, Diệp An Cố không được tự nhiên mà tránh mắt đi. Chuyện quá khứ, bọn họ vẫn không nên nhắc tới nữa.

Dường như nhớ ra điều gì đó, Diệp An Cố hỏi tiếp: “Sau khi đệ ra khỏi Đề Xưởng, cha có nói gì không? Bên viện Diên Quang có tỏ thái độ gì không?”

Diệp An Thế không rõ tại sao Nhị ca mình lại hỏi như vậy, bèn thành thật trả lời: “Sau hôm đó, đệ vẫn chưa gặp cha. Có lẽ cha vẫn còn đang tức giận, đệ đến viện Diên Quang thỉnh an, cha đều tránh mặt không gặp.”

Nghe xong những lời này, Diệp An Cố trầm lặng.

Trước đây, ông chưa từng chú ý đến chuyện nhỏ nhặt thế này, luôn cho rằng cha quan tâm đến Tam đệ, không ngờ cha lại không tỏ thái độ gì, sao lại như vậy?

Dẫu cha không thích Tam đệ đi chăng nữa, nhưng Tam đệ cũng là con trai của cha cơ mà?

Nếu không phải hôm nay đi một chuyến đến chỗ mấy trưởng lão trong tộc, không hỏi tới những chuyện này, ông sẽ không thể biết được tình cảnh thực sự của Tam đệ trong nhà họ Diệp lại như vậy.

Trước kia ông chỉ nán ở lại Kinh Triệu vài ngày lễ Tết, còn cố tình không thèm để ý đến tình hình của Tam phòng, nên càng không biết Tam đệ lại sống gian nan đến vậy...

Tết năm nay, sở dĩ ông mang theo cả gia quyến từ Tùng Dương trở về Kinh Triệu dĩ nhiên là vì lý do đặc biệt. Hiện tại, qua việc Diệp An Thế bị nhốt vào nhà lao, ông lại càng thêm kiên định với dự định của mình…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status