Uông Xưởng Công

Chương 113 : Chương 113THƯỞNG THỨC

Song, sao những lời này lại dễ nghe thế nhỉ? Nghĩ kĩ thì, chẳng phải rất có lý sao?

Diệp Tuy không ngờ hai chị em Diệp Khởi và Diệp Trản lại dũng cảm như vậy.

Vốn dĩ trong lòng Diệp Tuy luôn nhận định, vì Nhị bá đã chạy vạy khắp nơi để giúp cha nàng, nên nàng sẽ gắng hết sức bảo vệ hai cô em này.

Thế nhưng, lần này nàng có thể kịp thời lên tiếng bảo vệ, cũng không có nghĩa lần sau vẫn có thể như vậy. Nàng không thể bảo vệ họ mãi được.

Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, hiện tại họ dám bước lên trước, dám phản kích những lời nhục mạ đó, điều này quả thực quá tốt!

Có lẽ Diệp Tuy không biết, chính bởi vừa rồi nàng đứng lên che chắn cho họ, gắng hết sức bảo vệ họ, nên mới có hành động kia xảy ra.

Bấy giờ trong lòng Diệp Khởi rất kích động, khó mà bình tĩnh lại được. Nàng nhìn sang Diệp Tuy với ánh mắt vừa cảm kích vừa khâm phục, không ngôn từ nào diễn tả hết được.

Bị ảnh hưởng từ cha mẹ mình nên nàng vốn rất xa lánh người của Tam phòng. Cho dù mấy ngày nay, hai chị em nàng được Diệp Tuy tận tình chỉ bảo, chăm sóc khiến hai chị em vô thức sinh cảm giác tín nhiệm và dựa dẫm vào Diệp Tuy, nhưng vẫn chưa thực sự được coi là gần gũi.

Mãi đến khi tham gia buổi yến hội này, mãi đến tận lúc vừa rồi, hai chị em nàng mới biết, thì ra Tuy tỷ lại tốt như vậy.

Khi họ gặp chuyện, Tuy tỷ không hề do dự mà đứng ra che chắn, bảo vệ họ. Quan trọng hơn là, Tuy tỷ giúp họ tăng thêm dũng khí và tự tin vào bản thân.

Trước đó, Tuy tỷ thỉnh thoảng có nhắc dáng vẻ đầy đặn tròn trịa rất tốt, nói đó là một vẻ đẹp, đáng để tự hào.

Diệp Khởi vốn chỉ coi đây là lời an ủi, chứ trong lòng vốn chẳng hề nghĩ như vậy.

Tuy bản thân Diệp Khởi không thể hiện ra, nhưng kì thực rất ghét vẻ ngoài của mình. Nàng luôn nghĩ, nếu có thể mảnh mai yếu đuối như những cô nương khác thì thật tốt, như vậy mới đẹp…

Còn hiện tại, Diệp Khởi đã nhận ra nét đẹp của các cô nương đâu chỉ dừng lại ở mảnh mai yếu đuối? Đầy đặn cũng là một nét đẹp!

Diệp Khởi dường như tháo bỏ được xiềng xích vô hình, nhoẻn miệng cười với Diệp Tuy, trong lòng cũng nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều.

Diệp Tuy tiến lên, nhặt bông mai trắng rơi trên đầu Diệp Khởi xuống, nói: “Khởi muội, trăm hoa khoe sắc mới có cảnh đẹp mùa xuân, cái đẹp không bó hẹp một tiêu chuẩn, mỗi người có một vẻ khác biệt. Muội chỉ cần nhớ kĩ, người đẹp là đẹp ở tấm lòng lương thiện. Còn người nói lời ác độc, cho dù có trang điểm đẹp đẽ đến đâu cũng như quỷ Dạ xoa mà thôi.”

Vừa nói, nàng vừa quay lại mỉm cười với Tống Châu và Cung Nhã Âm. Mọi người xung quanh đều ngầm hiểu ý.

Bấy giờ tất cả đều đã rõ đầu đuôi sự việc, trong lòng cũng có suy nghĩ của riêng bản thân.

Khó trách các cô nương nhà họ Diệp lại không nhẫn nhịn nổi, đổi lại là bọn họ, chắc chắn cũng sẽ chẳng dễ dàng cho qua.

Kẻ gây sự trước thật sự đáng khinh!

Vẻ mặt Tống Châu và Cung Nhã Âm biến xanh biến đỏ, sự coi thường trong mắt các cô nương khác khiến hai người họ không khỏi lúng túng, chỉ mong sao có thể biến mất ngay lập tức.

Tống Châu vô cùng hối hận, biết trước như vậy nàng ta không nên cố ý nhắm vào cô nương nhà họ Diệp để nịnh nọt Thiệu Chân. Hiện giờ chẳng những không được lợi lộc gì, còn dẫn lửa thiêu thân.

Về phần Cung Nhã Âm, nàng ta lại đang oán trách người cô ở viện Cầm của mình. Nếu không phải cô của nàng ta xúi giục thì sao nàng ta lại đến làm khó dễ hai cô nương trước giờ chưa từng gặp mặt này?

Tiếc thay, bây giờ hối hận gì cũng vô dụng.

Hai người họ lấy quạt lụa che mặt, đang định chuồn đi thì nghe thấy mấy tiếng vỗ tay “bộp bộp bộp”.

Tiếng vỗ tay vừa dứt, một giọng nói vang lên: “Không sai, chính vì trăm hoa khoe sắc, mới có cảnh đẹp mùa xuân. Chính bởi mỗi cô nương có phong thái và vẻ đẹp riêng, mới tạo nên cảnh đẹp ý vui. Già đây cảm thấy những lời này rất đúng!”

Khi nhìn thấy rõ người vừa lên tiếng, các cô nương liền khom người hành lễ, ngay cả Tống Châu và Cung Nhã Âm đang muốn chuồn đi cũng phải dừng bước cúi đầu, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân.

Người đến chính là lão phu nhân nhà họ Thẩm.

Lão phu nhân nhà họ Thẩm là Cáo mệnh phu nhân tam phẩm*, là người luôn luôn được kính trọng.

(*) Danh vị “Cáo mệnh phu nhân” hay “Mệnh phụ” là cách gọi có từ thời nhà Tống, dùng để phong cho người vợ cả chính thức hoặc mẹ đẻ của các quan lại trong triều. Do việc phong tặng đều phải thông qua “Cáo thư” do hoàng đế phê chuẩn và phải có sắc phong chính thức nên các vị phu nhân này đều được gọi là “Cáo mệnh phu nhân” hay “Mệnh phụ” để biểu thị tính trịnh trọng và sự chính danh của mình.

Theo sau bà lúc này còn có mấy vị phu nhân trung tuổi ăn vận cao quý, phong thái hơn người. Trong số họ còn có cả phu nhân thị lang Hộ Bộ - Hứa thị.

Lão phu nhân nhà họ Thẩm vừa nói xong, Hứa thị liền tiếp lời: “Lão phu nhân nói phải, còn một điểm nữa đó là người có tấm lòng lương thiện ắt sẽ xinh đẹp, đây mới chính là đạo lý.”

Nghe vậy, sắc mặt của Tống Châu và Cung Nhã Văn lập tức xám xịt lại, giống như bị ăn mấy cái bạt tai trước mặt mọi người, trong lòng đầy sợ hãi.

Cáo mệnh phu nhân tam phẩm và phu nhân nhà thị lang Hộ Bộ đều đã nói như vậy, vậy thì... vậy thì danh tiếng của hai người bọn họ…

Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng hết rồi!

Đôi lông mày lá liễu của Hứa thị cong cong, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Khởi, nói tiếp: “Nhưng, ta còn thích những gì cô nương này đã nói hơn, hiếm khi thấy có vị tiểu cô nương nào thích vẻ đẹp tròn trịa đầy đặn, quả thực thú vị! Tiểu cô nương, tiểu cô nương tên là gì vậy?”

Đột nhiên thấy nhiều vị phu nhân sang trọng đi tới, còn hỏi đến nàng, nên Diệp Khởi nhất thời ngây ra. Những dũng khí và tự tin xuất hiện khi nãy không biết đã chạy đi đâu, nàng lí nhí trả lời: “Cháu... cháu tên là Diệp Khởi, là cô nương của Nhị phòng nhà họ Diệp...”

Chuyện này là sao, sao những vị phu nhân này lại xuất hiện ở đây?

Bấy giờ, Thẩm Văn Huệ đang đỡ lão phu nhân nhà họ Thẩm nháy mắt với Diệp Tuy.

Hành động bày trò của Diệp Thân quá rõ ràng, Diệp Tuy đương nhiên không rời đi mà âm thầm sai Bội Thanh tìm Thẩm Văn Huệ nhờ nàng ấy đưa các vị phu nhân tới.

Việc này chủ yếu là để đề phòng, nhưng nào ngờ Thẩm Văn Huệ lại mời cả lão phu nhân nhà họ Thẩm và rất nhiều phu nhân khác đến đây như vậy, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Diệp Tuy đương nhiên nhận ra Hứa thị. Đến năm Thái Ninh thứ năm, Hứa thị đã là thị trung phu nhân.

Sau nhiều phen thăng trầm lên xuống trong chốn quan trường, thị lang Hộ Bộ - Trần Tựu Đạo bấy giờ đã trở thành thị trung Môn Hạ vào năm Thái Ninh thứ năm, trở thành cánh tay đắc lực của Thái Ninh Đế.

Nàng còn nhớ rõ, vào lễ mừng thọ bốn mươi tuổi của nàng, Hứa thị đã cử con dâu cả của mình đến Nam Bình chúc thọ nàng.

Hứa thị trẻ hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của nàng, nhưng tính cách không thay đổi, vẫn thẳng thắn như vậy.

Không ngờ, nàng lại gặp Hứa thị trong tình huống này, càng chẳng ngờ Hứa thị lại nhìn Diệp Khởi với con mắt khác, thế sự quả nhiên khó lường!

Hứa thị nheo mắt cười với Diệp Khởi, khen ngợi: “Diệp Khởi, cô nương của Nhị phòng nhà họ Diệp. Tốt, rất tốt! Đúng là phải như vậy, vẻ ngoài là được cha mẹ ban cho, không thể coi thường. Cha mẹ cháu có được cô con gái như thế này, quả là có phúc! Điều này nên được tán thưởng mới đúng...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status