Uông Xưởng Công

Chương 112 : Chương 112ĐỐI CHỌI GAY GẮT

Chết tiệt, Diệp Tuy đột nhiên xuất hiện làm kế hoạch của mẹ xảy ra sai sót mất rồi, phải làm sao bây giờ?

Diệp Thân vô thức ngăn Diệp Tuy cất tiếng, rõ ràng đang ngầm chỉ trích như thể Diệp Tuy cố ý khơi mào vụ việc này.

Không đợi Diệp Tuy đáp lại, Diệp Thân liền nhìn về phía cô nương áo lam, cười nói: “Tống cô nương, Cung cô nương, đều đang tham dự yến hội nhà họ Thẩm, có tranh chấp vặt gì thì cũng bỏ qua thôi, tránh làm mọi người mất hứng.”

Nhóm cô nương áo lam mấp máy môi không nói gì, nhưng Diệp Tuy lại bật cười thành tiếng.

Nàng hoàn toàn không biết Tống cô nương, Cung cô nương là ai! Chuyện này cứ cho qua nhẹ nhàng như vậy sao? Sao dễ thế được! Nàng còn chưa đòi lại sự xúc phạm mà hai cô em của nàng vừa phải chịu đâu.

Nàng nói với Diệp Thân: “Thân tỷ, tỷ đến đúng lúc lắm. Họ vừa mới nhục mạ bậc cha chú trong nhà họ Diệp chúng ta đấy! Là con cháu trong nhà, chúng ta tuyệt đối không thể chịu nhục, nhất định phải đòi lại công bằng mới phải! Thân tỷ, tỷ nói có đúng không?”

Vì thể diện của hai cô em, Diệp Tuy không nhắc lại mấy từ “béo như lợn” mà nhằm vào hành động sỉ nhục bề trên trong nhà của hai cô nương kia.

So với việc công kích vẻ bề ngoài thì việc nhục mạ bề trên trong nhà mới khiến người ta không thể chấp nhận được.

Diệp Khởi và Diệp Trản nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, liền nhìn Diệp Thân với ánh mắt mong đợi, hi vọng nàng ta sẽ đòi lại công bằng giống như Tuy tỷ đã làm.

Diệp Thân thầm kêu khổ trong lòng. Hai cô nương này, một là Tống Châu - con gái của ngoại lang Binh Bộ - Tống Bổ Học, một người là Cung Nhã Âm – cháu gái của Cung cầm sư. Nguyên nhân họ tới gây chuyện với Diệp Khởi và Diệp Trản là vì mẹ nàng ta âm thầm xúi giục. Sao nàng ta có thể đối đầu với hai cô nương này được?

Theo kế hoạch, thời điểm Diệp Tuy đi khỏi, hai cô nương này sẽ đến sỉ nhục Diệp Khởi và Diệp Trản rồi nghênh ngang rời đi.

Đến lúc đó, không nhắc đến việc Diệp Khởi và Diệp Trản chịu nhục trong yến hội, mà Diệp Tuy dẫn họ đến yến hội cũng bị vạ lây.

Như vậy là có thể nhẹ nhàng ly gián Nhị phòng và Tam phòng. Bất luận trước đây hai phòng có hòa thuận thật hay không thì sẽ vì việc này mà xa cách.

Có thể giật dây hai cô nương nhà họ Tống và nhà họ Cung tham gia, Diệp Thân thấy mẹ mình rất giỏi. Nàng ta không biết mẹ mình đã làm thế nào, chỉ biết việc duy nhất nàng ta cần làm là nghĩ cách để Diệp Tuy rời đi.

Mọi chuyện vốn đang tốt đẹp, vẫn đang tiến triển theo sự sắp xếp của mẹ cơ mà, nhưng sao Diệp Tuy lại xuất hiện bảo vệ Diệp Khởi và Diệp Trản vào đúng lúc này?

Diệp Thân khẽ rũ mắt, che giấu đi sự không cam lòng trong mắt, lúc này nàng ta chẳng biết nên nói gì cho phải.

Sự im lặng của Diệp Thân khiến Diệp Khởi và Diệp Trản sửng sốt. Vì sao Thân tỷ không nói gì? Sao có thể?

Trong ánh mắt họ đầy vẻ khó tin, xen lẫn sự thất vọng khó tả.

Hóa ra... chỉ có Tuy tỷ đứng ra bảo vệ bọn họ mà thôi.

Thái độ của Diệp Thân nằm trong dự liệu của Diệp Tuy, cũng chứng thực cho suy đoán của nàng: Đại phòng chắc chắn có liên quan đến hai cô nương Tống, Cung này!

Còn về phần lý do tại sao hai nàng ta nhắm tới Diệp Khởi và Diệp Trản, lại càng khiến người ta khó hiểu.

Nhị phòng trước đây luôn ở Tùng Dương, chắc chắn chẳng thể có hiềm khích với hai cô nương này được.

Không phải là vì hiềm khích cá nhân thì chính là là vì lợi ích!

Vậy, các cô nương này sẽ được gì khi làm khó hai cô em họ của nàng đây?

Diệp Tuy hạ tầm mắt, nhìn lướt qua hai cô nương Tống, Cung, rồi chán ghét nói: “Chuyện này, chúng ta sẽ thưa lại với bề trên trong nhà. Nhà họ Diệp ở ngõ Thái Bình không thể để mặc người ta muốn sỉ nhục thế nào cũng được! Hai vị cô nương đây phải biết rằng, lời ăn tiếng nói vốn thể hiện phẩm hạnh giáo dưỡng của một người, nhà họ Tống và nhà họ Cung đã dạy hai vị cư xử thế này sao?”

Chuyện lớn rồi!

Đây vốn chỉ là tranh chấp, bất hòa giữa các cô nương, giờ trực tiếp thăng lên chuyện liên quan giữa các gia tộc, chuyện này không phải là chuyện có thể lôi ra đùa giỡn được.

Mặt Tống Châu khẽ biến sắc, không che nổi nỗi lo sợ và tức giận trong lòng, buột miệng nói: “Ta nói sai sao? Chẳng lẽ hai người kia không phải là kẻ béo à? Chẳng lẽ nhà họ Diệp không có người bị mù sao? Đúng như những gì Diệp cô nương đã nói, ta chỉ nói sự thật mà thôi. Lòng mình bỉ ổi lại trách người khác, thật quá nực cười!”

Diệp Tuy quay phắt nhìn về phía Tống Châu với ánh mắt không hề che giấu sự tàn nhẫn, khiến nàng ta theo bản năng lùi lại một bước.

Diệp Tuy đang định đáp trả lại thì cảm thấy có người phía sau tóm lấy tay mình.

Diệp Tuy quay lại nhìn, phát hiện người giữ tay nàng là Diệp Khởi thì liền dừng lại.

Diệp Khởi buông tay Diệp Tuy ra và bước ra từ sau lưng nàng, nhìn thẳng vào Tống Châu, lên tiếng: “Tống cô nương không sai, ta béo, cha ta đúng là chột mắt. Thế nhưng… ta thích vẻ ngoài của mình, không hề cảm thấy nó xấu xí khó coi. Và, ta càng không cảm thấy cha mình là người vô dụng. Thực tế cha ta rất giỏi, cực kỳ giỏi, ta rất tự hào về ông! Thế nên... cô nương đã nói sai rồi!”

Khuôn mặt tròn trịa phúng phính của Diệp Khởi trở nên lạnh băng, ánh mắt nghiêm nghị khó tả.

Rõ ràng mặt mày hiền lành chất phác làm người ta yêu thích, nhưng khi gương mặt ấy mang theo sự kiên định và nghiêm nghị lại khiến người ta hết sức nể phục.

Diệp Trản cũng bước ra từ phía sau Diệp Tuy, đứng ngang hàng với Diệp Khởi, gật đầu bày tỏ sự đồng ý với lời nói vừa rồi của chị ruột mình.

Tống Châu đâu ngờ được, người rụt rè nhút nhát như Diệp Khởi lại có thể đáp lời được như thế này?

Bị đôi mắt đen láy kia nhìn chằm chằm, nàng ta nhất thời không phản bác được gì.

Dẫu vậy, Diệp Khởi vẫn chưa nói xong: “Thân thể là do cha mẹ ban tặng cho. Vẻ ngoài này của ta là ơn của cha mẹ ban cho, ngàn lần không dám chán ghét, vứt bỏ. Cha ta có tật, thân làm con gái lại lấy đó đó làm hổ thẹn vậy thì khác gì với bất hiếu?”

Diệp Khởi nhìn một lượt tất cả các cô nương đang đứng xung quanh, không hề kiêng dè cao giọng nói: “Cha ta quả thực chỉ có một con mắt, nhưng ông vẫn tận tụy xử lý công việc trong dòng họ, cung kính hiếu thuận với cha mẹ, đối với anh em thì kính trên nhường dưới. Có người cha như vậy, ta vô cùng kiêu hãnh. Việc béo, có tật đâu có gì đáng phải hổ thẹn đâu? Người thật sự phải hổ thẹn là những người nói lời độc ác, sỉ nhục bề trên...”

Diệp Khởi ngân dài giọng, nhìn sang Tống Châu và Cung Nhã Âm, nói to: “Không sai, ta đang nói các cô đấy! Chúng ta nhận được lời mời của nhà họ Thẩm tới yến hội, không biết ảnh hưởng gì đến các cô. Đả kích bề ngoài của chúng ta cũng thôi, lại còn sỉ nhục cha ta. Ta khinh!”

Tiếng “khinh” cuối cùng cất lên rất mạnh mẽ vang dội, khiến các cô nương xung quanh đều trợn tròn mắt.

Cô... cô nương này nhà họ Diệp, dũng cảm thật đấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status