Uông Xưởng Công

Chương 117 : Chương 117TRỞ VỀ

Diệp Tuy gật đầu cười, đáp: “Đúng vậy, ta rất thích con chó Tây Thi vừa rồi...”

Nàng hơi kéo dài âm cuối, mỉm cười đầy ẩn ý.

Nàng thích những con vật nhỏ lông xù, cũng thích con chó Tây Thi đáng yêu ban nãy, lại càng thích... nhìn thấy Cố Chương bị giày vò!

Bởi vì nàng biết, một khi Cố Chương tiếp xúc với lông chó thì cả người hắn ta sẽ nổi đầy mẩn đỏ ngứa ngáy, còn hắt hơi chảy nước mũi nữa, tình trạng này sẽ kéo dài mấy ngày mới giảm bớt.

Quan trọng hơn là, chứng bệnh này đi theo Cố Chương cả đời, không thuốc nào trị dứt điểm.

Đây chính là nguyên nhân vì sao nhà họ Cố không nuôi chó, cũng là điều kiêng kị mà nhà họ Cố muốn che giấu. Kiếp trước, trước khi lấy chồng thì nàng không biết điều này.

Nhớ năm đó, nàng được gả tới Nam Bình liền rời xa Kinh Triệu luôn, cơ hội gặp lại cha mẹ mình là rất hiếm. Anh trai biết nàng nhớ mong cha mẹ, lại biết sở thích của nàng nên trước khi nàng về nhà chồng đã tặng cho nàng một con chó con lông dài, hi vọng rằng nó sẽ bầu bạn với nàng, giúp nàng vơi đi nỗi nhớ người thân.

Lúc nhà họ Cố đến rước dâu, vừa nhìn thấy chú chó con đó, họ không hề nói gì, thậm chí cũng không hề thay đổi sắc mặt.

Có điều, trên đường đưa dâu, chú chó mà anh trai tặng cho nàng đột nhiên ngừng thở.

Lúc đó, nàng vừa đau lòng vừa hoảng loạn, cảm thấy đó là điềm báo chẳng lành, nhưng không dám nói với Cố Chương.

Từ đó về sau, nàng cũng chẳng dám nuôi con vật nhỏ nào nữa, sợ rằng lại có gì sơ sẩy làm chúng mất mạng.

Sau này nàng mới biết, đó không phải là sơ sẩy ngoài ý muốn.

Nguyên nhân là do Cố Chương không thể tiếp xúc với lông chó nên đã chẳng nói chẳng rằng mà cho người giết chú chó của nàng.

Không ngờ sự đời xoay chuyển, kiếp này Cố Chương thế nào lại nhờ một con chó Tây Thi để tiếp cận nàng.

Vậy thì theo ý muốn của hắn ta thôi, để cho hắn ta làm chủ nhân của chó một lần.

Nếu hắn ta không nổi mẩn ngứa khắp cả người, nếu hắn ta không đau đớn khó chịu thì sao xứng đáng với chú chó đã chết ở kiếp trước của nàng?

Về phần chú chó Tây Thi kia, nếu Cố Chương đã muốn dùng nó để làm mồi, nhất định sẽ giữ lại nuôi nó tử tế.

Cố Chương càng khó chịu thì nàng mới càng vui vẻ!

***

Tại nhà họ Diệp ở ngõ Thái Bình lúc bấy giờ, Từ thị cứ chốc chốc lại ngồi xuống rồi lại đứng lên, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, chốc chốc lại bảo: “Mau đi xem xem các cô nương đã về chưa?”

Bởi vì các con gái lần đầu tiên tham gia yến hội ở Kinh Triệu, cũng là lần đầu thể hiện mình tại đất Kinh Triệu, nên tâm trạng của Từ thị có phần căng thẳng, đứng ngồi không yên, luôn lo lắng các con gái xảy ra chuyện gì đó.

Đợi đến giờ Thân ba khắc, cuối cùng nha hoàn mũm mĩm cũng vội vã chạy trở lại, thở hổn hển, nói: “Phu nhân, phu nhân, xe ngựa của phủ đã về, các cô nương đã về!”

Từ thị nghe thấy vậy liền rảo bước tới cửa thùy hoa, mong sớm được thấy các con gái, muốn biết các nàng có thuận lợi hay không.

Khi bà vừa đến cửa thùy hoa thì đúng lúc Diệp Thân bước xuống xe ngựa. Do nóng lòng muốn biết tình hình của hai con gái của mình, bà liền mỉm cười chào hỏi: “Thân tỷ nhi, các con trở về rồi?”

Nhìn lướt ra phía sau Diệp Thân, không thấy bóng dáng của hai con gái của mình và Tuy tỷ nhi, trong lòng Từ thị bỗng có linh cảm chẳng lành.

Sắc mặt Diệp Thân vốn đang không tốt, cực kỳ khó coi, vừa nhìn thấy Từ thị, nàng ta cố tỏ vẻ tươi cười, đáp: “Vâng thưa Nhị thúc mẫu, chúng cháu về rồi đây ạ.”

Nghe giọng điệu chán chường của Diệp Thân, tim Từ thị như thắt lại, nỗi lo lắng bất an trong lòng càng dâng cao. Bà vội hỏi: “Đám Tuy tỷ nhi đâu? Có chuyện gì xảy ra ở yến hội sao? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

Từ thị hỏi vậy làm Diệp Thân nhớ lại chuyện xảy ra ở vườn mai khi nãy. Dù sao nàng ta cũng không phải người sâu sắc, không che giấu được suy nghĩ trong lòng, sắc mặt không kìm được mà thay đổi.

Diệp Thân cũng nhanh chóng nhận ra sắc mặt khác thường của mình, vội cúi đầu trả lời: “Nhị thúc mẫu, các em đang ở phía sau, sẽ về đến nhà ngay thôi. Xin Nhị thúc mẫu cứ yên tâm. Cháu phải đi gặp mẹ, cháu xin phép được đi trước.”

Nghe Diệp Thân nói vậy, Từ thị càng thêm không yên tâm, còn cho rằng nàng ta đang giấu giếm gì đó, trong lòng lại càng bất an.

Từ thị định gặng hỏi, nhưng Diệp Thân đã vội vàng rời đi, chỉ để lại một bóng lưng.

Từ thị đoán chắc chắn đã có chuyện xảy ra trong yến hội, nếu không sắc mặt của Thân tỷ nhi đã không thế kia, càng không tránh né bà như vậy.

Thân tỷ nhi đã tham gia không biết bao nhiêu yến hội ở Kinh Triệu, rất thông thạo, nên không thể gặp chuyện gì được?

Nhưng hai cô con gái của bà thì ngược lại... Có khả năng xảy ra chuyện nhất chính là hai đứa nó.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Khởi nhi, Trản nhi vẫn chưa về?

Từ thị thấp thỏm không yên, càng mong hai cô con gái của mình trở về nhà ngay lập tức.

Bởi vì bị Cố Chương cản đường khi ở nhà họ Thẩm nên xe ngựa của nhóm người Diệp Tuy trở về muộn hơn Diệp Thân.

Về tới nhà, tâm trạng của Diệp Khởi và Diệp Trản càng thả lỏng hơn, mặt mày thư thái khiến khuôn mặt bầu bĩnh càng thêm rạng rỡ, trông có vẻ rất phấn khởi.

Diệp Trản tinh mắt, vừa bước xuống xe ngựa đã thấy mẹ mình đứng chờ ở cửa thùy hoa, liền kinh ngạc hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đứng ở đây? Chúng con về rồi.”

Diệp Khởi nối gót theo sau Diệp Trản, vẻ mặt cũng tươi cười xán lạn.

Thấy mặt các con, lại trông các con rạng rỡ như vậy, bấy giờ Từ thị mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi...”

Vẻ mặt tươi cười với bước chân vui sướng và giọng điệu phấn khởi của Trản nhi và Khởi nhi như thể đã gặp chuyện gì đó rất vui, khác hẳn với sắc mặt vừa rồi của Diệp Thân.

Mấy chị em cùng đi tham gia yến hội, tại sao tâm trạng và dáng vẻ lại khác biệt quá vậy? Rốt cuộc là sao?

Hiện tại Từ thị không có tâm tư suy nghĩ tỉ mỉ để tìm hiểu nguyên nhân sâu xa, chỉ cần các con trở về bình an là bà yên lòng lắm rồi. Thấy các con vui vẻ hưng phấn như vậy bà càng không ngờ tới.

Tất cả những điều này thỏa mãn mong đợi của bà, thậm chí còn vượt ngoài kỳ vọng. Bà rất tò mò, rốt cuộc buổi yến hội của nhà họ Thẩm đã xảy ra chuyện gì...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status