Uông Xưởng Công

Chương 124 : Chương 124PHIỀN MUỘN

Thời gian này, Đào thị tiếp nhận rất nhiều thiếp mời tham dự yến hội, bà luôn muốn dẫn Diệp Tuy theo.

Mục đích chính là để đôi bên xem mắt, tốt nhất có thể nhanh chóng quyết định chuyện hôn sự.

Vừa biết Đào thị đã nhận thiếp mời, Diệp Tuy liền vắt óc tìm hết mọi cách từ chối tham gia.

Nàng không muốn lấy chồng, mặc kệ là lấy ai, nàng cũng chẳng muốn!

Đúng là không phải tất cả đàn ông đều sẽ phụ tình bạc nghĩa như Cố Chương, nhưng nàng đã sống đến hai kiếp người, từ lâu đã không còn cảm giác rung động, càng không muốn giao nửa đời về sau của mình vào tay kẻ khác.

Nhưng hiện tại nàng vẫn vướng bận đủ điều, nếu không phải vì nhà họ Diệp vẫn còn chưa yên bình, nếu không phải vì lo lắng cho cha mẹ, nàng đã sớm đi tu, lễ Phật nơi cửa chùa.

Nàng từng nửa đùa nửa thật nói với Đào thị rằng: “Mẹ ơi, con gái không muốn lấy chồng, con chỉ muốn ở lại bên mẹ thôi. Nếu mẹ ghét bỏ con, con sẽ xuất gia làm ni cô, cả đời làm bạn nơi cửa Phật, sống cuộc sống yên bình thanh thản.”

Đào thị hiển nhiên cho rằng nàng đang nói đùa, còn cố ý nghiêm mặt, quở trách: “Cô nương mới tí tuổi đầu mà đã toàn nói linh tinh. Không được nói như vậy nữa, nếu con còn nhắc lại, mẹ sẽ nổi giận đấy.”

Chỉ là vài câu thăm dò sơ sơ mà thái độ của mẹ nàng đã kiên quyết như thế, nếu nàng nói nghiêm túc chắc chắn bà sẽ không chịu nổi.

Qua hai kiếp người, lòng dạ nàng đã cứng như thép, không sợ hãi bất cứ chuyện gì, nhưng cha mẹ, người thân lại chính là điểm yếu của nàng.

Nàng không muốn làm phật ý mẹ mình, vì vậy bèn dùng những thái độ tiêu cực để đối diện với những lời mời tham gia yến hội kia.

Với suy nghĩ tránh được thì nên tránh, nàng luôn tỏ vẻ cụt hứng suốt mấy ngày qua, còn lấy cớ quán trà Diệm Khê gần đây có chút phiền phức, cần nàng phải đích thân đến trông coi. Sau đó, nàng sẽ nhân cơ hội lẩn ra khỏi phủ, thường xuyên ở lại quán trà Diệm Khê ngây người cả ngày trời.

Vị trí của quán trà Diệm Khê quả thực quá khuất, dù mở cửa lâu như vậy mà vẫn vắng tanh vắng ngắt, việc buôn bán chẳng có chút khởi sắc nào.

Thỉnh thoảng mới có một hai vị khách đến thưởng trà, đúng là buôn lỗ bán vốn.

Lâm chưởng quầy là một người rất nhiệt tình, thấy quán trà Diệm Khê ế ẩm như vậy càng thêm hổ thẹn với cô chủ nhỏ Diệp Tuy, vì thế càng ra sức nghĩ cách giúp Diệp Tuy cải thiện tình hình.

Có điều, Diệp Tuy mở quán trà Diệm Khê vốn không phải để kiếm tiền.

Bởi vậy, tuy nghiêm túc lắng nghe hết các giải pháp của Lâm chưởng quầy, nhưng nàng lại không đưa ra một chỉ thị cụ thể nào, chỉ nói với ông rằng: “Như bây giờ cũng rất tốt rồi, dần dà sẽ khá hơn”, rồi lại gác sang một bên.

Theo mục đích ban đầu của nàng, quán trà Diệm Khê là nơi để nàng thả lỏng tâm tình, tự do an nhàn.

Cái này gọi là “Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn”*, yên tĩnh mới được thanh nhàn, nếu trong quán trà đầy người, ồn ào náo nhiệt, thì sao được thảnh thơi bình yên đây?

(*) Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn: Câu thơ trong bài Đề Hạc Lâm tự bích (Đề trên tường chùa Hạc Lâm) của nhà thơ Lý Thiệp đời Đường, nghĩa câu thơ là giải thoát bản thân khỏi sự phiền não, buồn chán để bản thân tới một nơi thoát tục, tu dưỡng tâm hồn.

Bởi vì nàng biết nội thị Cầu Ân yêu thích trà Diệm Khê, muốn nhắm vào sở thích đó của y nên mới cố ý mở quán trà này.

Nhưng sau nàng mới phát hiện, tác dụng chủ yếu của quán trà chính là để cho nàng được tự do tự tại, sở thích của Cầu Ân đã trở thành thứ yếu.

Tuy Cầu Ân chưa một lần đến nơi này, nhưng nàng vẫn tìm được đường vòng, đưa trà Diệm Khê tới tay y thông qua chị gái đang ở trong cung.

Nàng nhờ Lâm chưởng quầy chọn ra một số loại trà Diệm Khê hảo hạng, như “Dạ Nhập Hàn Triều” và “Kim Nha Xuân” để gửi vào cho chị gái nàng.

Trong lá thư đính kèm, nàng còn dặn rằng: Những lá trà này đều được chọn lựa kĩ càng, tiếc là chị gái đang mang thai, không thể uống trà, có thể dùng chúng tặng cho các cung nữ nội thị trong điện Lâm Hoa.

Nàng còn viết: Dù sao bọn họ cũng đã hết lòng hết sức hầu hạ chị gái, mong dùng trà ngon để thể hiện tấm lòng, v.v...

Qua lá thư hồi âm từ chị gái, nàng cũng có thể biết được, số trà Diệm Khê kia quả thực đã được thưởng cho các cung nữ nội thị trong điện. Đây cũng xem như đã phát huy chút tác dụng của quán trà Diệm Khê.

Nàng chỉ hi vọng, nếu có một ngày Cần Ân lên thẳng mây xanh, thì nhờ vào món quà nhỏ kia, y có thể sẽ nhớ đến chút tâm ý của nàng.

***

Vào lúc giữa trưa, Diệp Tuy đang ngồi trong góc mà nàng thích nhất ở quán trà Diệm Khê như mọi ngày, ngửi hương trà vương vấn, cảm thấy cuộc sống của thần tiên cũng chỉ đến thế này là cùng.

Nàng nhắm mắt thư giãn, không hề phát hiện có một người đang chậm rãi đi về phía mình.

Người này có làn da trắng như tuyết, vẻ ngoài anh tú vô ngần, nhưng nét mặt quá lạnh lùng, đầy vẻ uy hiếp.

Nhận thấy có luồng hơi thở lạ thường, Diệp Tuy mở bừng mắt ra.

Uông đốc chủ!

Diệp Tuy chớp chớp hàng mi, ánh mắt vẫn còn hơi mơ màng, nhất thời chưa phân biệt được đây có phải là hiện thực không.

Sao Uông đốc chủ lại đột ngột xuất hiện ở đây?



Nếu nàng nhớ không nhầm, đây là lần thứ ba nàng gặp Uông đốc chủ ở quán trà Diệm Khê. Số lần gặp mặt này… hơi nhiều rồi.

Uông đốc chủ tình cờ đi qua nơi này, hay cố tình đến đây thưởng trà?

Diệp Tuy không kịp nghĩ nhiều, đứng lên theo bản năng, kính cẩn nói: “Đại nhân, ngài đến rồi? Mời ngài ngồi.”

Uông Ấn khẽ gật đầu, thuận theo lời mời của Diệp Tuy ngồi xuống trước mặt nàng.

Hắn đúng lúc đi qua đây, nhớ đến mùi hương thanh mát của trà Diệm Khê liền bước vào quán, không ngờ lại gặp cô gái nhỏ ở đây.

Thấy cô gái nhỏ đang nhắm mắt thư giãn, dáng vẻ an nhàn khiến hắn không kiềm chế được mà đi về phía nàng.

Trong cái góc này, khách uống trà có thể ngắm khung cảnh ngõ Bố Châu qua những song cửa sổ, tựa như đang nhìn một thế giới khác.

Nhìn động tác của Uông Ấn, trong lòng Diệp Tuy không khỏi dâng lên cảm giác “quả nhiên là vậy”.

Hồi đó, nàng bố trí góc này là để nhắm vào Cầu Ân.

Trong suy nghĩ của nàng, Cầu Ân sau khi có được quyền thế khuynh đảo đất trời, nếm trải hết mọi phồn hoa, cuối cùng chắc sẽ chỉ cầu mong hai chữ “tự tại”. Cho nên cái bàn, cái ghế, nhánh hoa, ngọn cỏ ở chỗ này, tất cả đều thể hiện hai chữ “tự tại” đó.

Bây giờ nghĩ lại, Uông đốc chủ hiện giờ địa vị cao quý, quyền lực đầy mình còn chẳng phải là đại hoạn quan đệ nhất của triều Đại An hay sao?

Vì vậy, cách bài trí của nơi này thật ra cũng phù hợp với sở thích của Uông đốc chủ.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân Uông đốc chủ năng đến quán trà Diệm Khê tận mấy lần, đúng không nhỉ?

“Cố ý trồng hoa, hoa chẳng nở. Vô tình cắm liễu, liễu xanh rờn”, không ngờ quán trà Diệm Khê không thu hút vị đại hoạn quan của tương lại đến, mà lại đưa đến vị đại hoạn quan của hiện tại.

Nói vậy xem ra, trong lòng Uông đốc chủ thật ra cũng có cảm giác “Cao xử bất thắng hàn”*, điều khao khát nhất là được tự tại thảnh thơi?

(*) Cao xứ bất thắng hàn: xuất từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức, bài có câu Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên ý. Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi (chịu nổi) gió lạnh. Còn nghĩa ẩn dụ là người quyền cao chức trọng sẽ không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người càng tài giỏi thì càng ít bạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status