Uông Xưởng Công

Chương 125 : Chương 125KHÔNG THÍCH CHO LẮM

Diệp Tuy cảm thấy dường như mình đã vô tình biết được điều gì đó rất ghê gớm, không khỏi có chút mừng thầm.

Thì ra, Uông đốc chủ là người như vậy...

Nhìn khóe môi Diệp Tuy khẽ cong lên, ánh mắt lạnh lùng của Uông Ấn hơi thay đổi: Khóe môi, khóe mắt của tiểu cô nương khẽ nhếch lên, chẳng lẽ tâm trạng của nàng lúc này đang rất tốt? Vì cái gì vậy?

Nhưng hắn không hỏi thành tiếng.

Bấy giờ, Lâm chưởng quầy đã đi đến đón tiếp, niềm nở nói: “Khách quan, xin hỏi ngài muốn uống trà gì ạ? Dạ Nhập Hàn Triều hay Quan Đông Nam? Hay là loại khác?”

Lâm chưởng quầy có ấn tượng rất sâu sắc với vị khách vừa tuấn tú vừa lạnh lùng này.

Ông nhớ rõ, lần đầu tiên vị khách này đến đây đã chọn loại trà Dạ Nhập Hàn Triều, lần thứ hai lại chọn loại trà Quan Đông Nam. Lần này ngài ấy sẽ chọn loại gì đây?

Bất luận loại nào, ông cũng hạ quyết tâm sẽ dùng hết khả năng của mình để pha ra thứ nước trà khiến vị khách này cảm nhận dư vị đọng lại vô cùng tận.

Ông nhất định phải giữ chân vị khách đã đến đây ba lần cho quán trà!

Lâm chưởng quầy vốn là người từ Diệm Khê đến, không quen thuộc với tình hình ở Kinh Triệu, hơn nữa ngõ Bố Châu lại ở chỗ vắng vẻ, ông cũng không tiếp xúc với quá nhiều người. Cho đến tận bây giờ, ông vẫn chưa nhận ra vị khách đặc biệt này là Uông đốc chủ trong truyền thuyết.

Làm sao ông có thể ngờ được, vị Uông đốc chủ có quyền thế khuynh đảo triều chính lại đến uống trà ở quán trà Diệm Khê giống như một người khách bình thường được?

Diệp Tuy lẳng lặng nghe từng lời của Lâm chưởng quầy, nụ cười trong ánh mắt càng thêm rõ nét.

Nàng thấy không nên nói cho Lâm chưởng quầy biết về thân thế của Uông đốc chủ là một chuyện tốt, bằng không ông ấy đâu thể bình tĩnh và tự nhiên thế này.

Nàng liếc nhìn Uông đốc chủ ngồi đối diện, bỗng nhận ra vị Uông đốc chủ khiến người khác biến sắc khi nghe thấy tên, thật ra không phải là người quá khó gần.

À... Không nên nói là khó gần.

Uông đốc chủ quá lạnh lùng, chẳng khác gì người đứng trên tầng mây cao vút, không nhìn thấy được con kiến ở dưới mặt đất.

Ai lại so đo với con kiến nào? Đối với Uông đốc chủ, chẳng có khái niệm dễ gần hay khó gần gì cả.

Nàng không khỏi thắc mắc: Sự tồn tại của nàng trong lòng Uông đốc chủ, có phải cũng như con kiến không? Cho nên Uông đốc chủ mới chẳng kiêng dè gì?

Tức thì, nàng liền cảm thấy thoải mái. Cho dù là con kiến hay là thứ khác cũng được, nàng và Uông đốc chủ có thân phận cách biệt quá lớn, chẳng có chút điểm chung nào.

Nếu không nhờ quán trà Diệm Khê này, nếu không nhờ “Xuân Đình Đồ Lục”, có lẽ nàng và Uông đốc chủ vĩnh viễn chẳng có mối liên hệ nào.

Nghĩ đến quyển trận đồ, Diệp Tuy bèn khẽ hỏi: “Đại nhân, xin hỏi Khúc đại nhân hiện giờ thế nào? Tình hình của nhà họ Khúc đều ổn cả chứ ạ?”

Lần trước nàng gặp Uông đốc chủ chính là lúc đem quyển “Xuân Đình Đồ Lục” đến Uông phủ.

Nếu cha nàng được ra khỏi đại lao của Đề Xưởng, cũng có nghĩa là Khúc đại nhân bình an vô sự.

Nàng nhớ, kiếp trước Uông Ấn đã bảo vệ cả nhà họ Khúc, vậy kiếp này thì sao? Tình hình của nhà họ Khúc bây giờ thế nào?

“Khúc đại nhân đã từ quan, người nhà họ Khúc rời khỏi Kinh Triệu rồi.” Uông Ấn lạnh nhạt đáp, không nói gì thêm.

Lúc ở trước mặt hoàng thượng, hắn nói sẽ khiến Khúc Công Độ chết trong thầm lặng, nhưng không phải là ở đây.

Tóm lại, hắn đã sắp xếp xong xuôi, nhưng bây giờ vẫn phải giữ kín. Cô gái nhỏ chưa cần thiết phải biết những chuyện đó.

Nghe Uông Ấn đáp lời ngắn gọn như vậy, Diệp Tuy không hỏi thêm nữa.

Chuyện nhà họ Khúc cuối cùng ra sao, kì thực không hề liên quan đến nàng. Cha nàng đã bình an vô sự, thế là đủ rồi.

Hai người nhất thời rơi vào yên lặng. Lâm chưởng quầy nhanh chóng pha xong trà Diệm Khê, mùi thơm của trà bay lên khiến tinh thần người ngửi càng thêm thư thái.

Uông Ấn ngửi mùi hương trà thơm mát, đôi lông mày dài dường như dãn ra, vẻ mặt lãnh đạm thoáng thay đổi, như thể có thêm mấy phần sức sống, khuôn mặt càng đẹp đến rung động lòng người.

Nhìn Uông đốc chủ như vậy, Diệp Tuy không nhịn được liền hỏi: “Đại nhân, ngài cũng thích trà Diệm Khê?”

Tuy đây là câu hỏi, nhưng thật ra nàng đã có đáp án trong lòng.

Thích hay không thích, kì thực chẳng thể giấu được. Dáng vẻ thư thái của Uông đốc chủ lúc thưởng trà đã nói lên tất cả.

Uông đốc chủ chắc chắn rất thích trà Diệm Khê!



Diệp Tuy đâu biết rằng, chỉ khi ở trước mặt cô gái nhỏ là nàng, Uông Ấn mới không che giấu điều gì, mới lộ ra dáng vẻ thả lỏng. Còn khi ở trước mặt người khác, Uông Ấn chỉ có vẻ lạnh lùng.

Chỉ là, nếu nhìn dáng vẻ mà biết được sở thích yêu ghét của hắn, vậy thì sẽ không có chuyện cho đến tận bây giờ vẫn không có ai biết hắn thích trà Diệm Khê.

Uông Ấn không trả lời thẳng câu hỏi của Diệp Tuy, chỉ hờ hững hỏi lại: “Cũng? Còn ai thích sao?”

Diệp Tuy nghĩ đến đại hoạn quan Cầu Ân về sau được hoàng thượng coi trọng. Cầu Ân tất nhiên cũng thích trà Diệm Khê, nhưng nàng không thể nói ra điều này được.

Một cô nương trong hậu viện sao lại biết được sở thích của nội thị trong cung?

Nàng nhớ rõ, Uông đốc chủ là thủ lĩnh nội thị, thống lĩnh toàn bộ nội thị, hiển nhiên cũng quản lý cả Cầu Ân.

Nàng sợ sau khi nói ra, với sự nhạy bén của Uông đốc chủ, nhất định sẽ phát hiện ra chỗ lạ thường trong đó, khiến hắn nghi kị thì không hay.

Thế là, nàng cười đáp: “Bẩm đại nhân, tiểu nữ cũng thích trà Diệm Khê.”

Uông Ấn gật đầu không trả lời, người mà tiểu cô nương nói “cũng” thích trà Diệm Khê, chắc chắn không phải là nàng mà là một người khác.

Cô gái nhỏ vì một người khác, nên mới mở quán trà Diệm Khê này?

Vừa nghĩ như vậy, chẳng biết tại sao mà tâm tình của Uông Ấn đột nhiên có chút không vui.

Cô gái nhỏ mở quán trà là vì một người khác... Hắn không thích điều này cho lắm.

Diệp Tuy rất nhạy cảm nên nhanh chóng nhận ra bầu không khí có sự thay đổi, cảm thấy bỗng có luồng sát khí lạnh thấu xương lan đến.

Nàng lập tức ý thức được là câu trả lời của mình khiến Uông đốc chủ không vui.

Nàng nghĩ một lát rồi giải thích: “Đốc chủ đại nhân, thật ra tiểu nữ mở quán trà này chủ yếu là vì chị gái ở trong cung. Chị gái của tiểu nữ là Thuần tần nương nương, chắc hẳn đại nhân cũng biết? Tỷ ấy...”

Diệp Tuy thoáng ngừng lời, trong lòng nghĩ xem nên dùng từ như thế nào, không nhịn được lại nhìn về phía Uông Ấn.

Đề Xưởng có tai mắt khắp nơi, xưởng công hiển nhiên biết rõ tình hình trong cung như lòng bàn tay, chắc hẳn phải biết chị gái của nàng là ai.

Uông Ấn đương nhiên biết chị gái của Diệp Tuy. Cô gái nhỏ bỗng nhiên nhắc đến chị của nàng, chẳng lẽ nàng mở quán trà Diệm Khê là vì người chị ấy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status