Uông Xưởng Công

Chương 153 : Chương 153TỪ CHỐI

Mấy ngày nay, Diệp Cư Tiêu suy nghĩ rất nhiều dù Uông đốc chủ đã gián tiếp chứng minh cho ông ta thấy nên lựa chọn thế nào.

Có điều, sau khi chọn Uông đốc chủ, mây mù trong đầu ông ta như bị quét sạch. Ông ta suýt nữa quên mất một điều, Uông đốc chủ là hoạn quan mới càng có lợi cho nhà họ Diệp.

Uông đốc chủ không cha không mẹ, không vợ không con, những mối quan hệ và quyền thế ngập trời trong Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh đều nằm gọn trong tay hắn. Cứ ngỡ không ai có thể cùng chia sẻ lợi thế trong tay hắn, cũng không ai được nhận sự bảo vệ của hắn. Thế nhưng, nếu hắn cưới Tuy tỷ nhi thì khác.

Một khi điều đó xảy ra, nhà họ Diệp sẽ thành nhà vợ của Uông đốc chủ, ông ta sẽ trở thành ông vợ của Uông đốc chủ. Nhờ mối quan hệ thông gia này, Uông đốc chủ ít nhiều sẽ dành sự quan tâm đến nhà họ Diệp.

Diệp Cư Tiêu từng nghe nói, bởi vì hoạn quan không con cái, không có người nối dõi nên rất coi trọng tình thân gia đình. Trong cung có không ít hoạn quan nhận con nuôi và đều giao cho con nuôi các thế lực bản thân đã gây dựng được, thực tế có thể chứng minh rõ việc này.

Uông đốc chủ đương nhiên khác với những hoạn quan khác, nhưng chung quy vẫn là hoạn quan, nên chắc vẫn có điểm chung này, đúng không?

Đợi sau khi Tuy tỷ nhi gả cho Uông đốc chủ, nhân lúc hắn vẫn nắm quyền thế trong tay, ông ta đưa một con cháu nào đó nhà họ Diệp đến cho bọn họ nhận làm con thừa tự.

Như vậy, Uông đốc chủ và Diệp Tuy sẽ có người lo hương khói, nhà họ Diệp cũng gián tiếp kế nghiệp quyền thế của Uông đốc chủ. Đây chẳng phải lợi cả đôi đường hay sao?

Diệp Cư Tiêu càng nghĩ càng sung sướng, cứ như tận mắt trông thấy bản thân thâu tóm được toàn bộ quyền thế của Uông đốc chủ vào tay vậy.

Sự mê hoặc này lớn hơn nhiều so với con trai trưởng dòng chính nhà họ Cố ở Nam Bình mang lại.

Con gái gả rồi như bát nước đổ đi. Tuy tỷ nhi gả đến nhà họ Cố sẽ trở thành người nhà họ Cố, chắc chắn sẽ lo nghĩ cho nhà chồng trước. Mà con cháu nhà họ Cố đông như vậy, quyền lực sớm đã bị họ phân mỏng. Chờ đến bao giờ mới nhận được hỗ trợ từ nhà đó. Còn Uông đốc chủ thì khác, một thân một mình, không vướng bận, hoạn quan tốt, hoạn quan rất tốt!

Diệp Cư Tiêu đột nhiên nhớ đến chuyện di dời phủ Kinh Triệu đợt trước, cảm giác phiền muộn hoang mang khi bỏ lỡ tiên cơ lúc ấy vẫn rõ mồn một trong lòng. Nếu như sau lưng ông ta có Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh, sao có thể mù mờ tin tức như vậy nữa? Có khi còn nhanh hơn vô số người khác trong Kinh Triệu.

Còn về thanh danh… ánh mắt Diệp Cư Tiêu lóe lên sự nham hiểm.

So với những lợi ích thực tế đạt được, thanh danh có là gì?

Thanh danh Uông đốc chủ bây giờ thế nào? Nhưng hắn nắm Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh trong tay, ai dám nhận xét tọc mạch gì về hắn nào!

Ông ta tin rằng, nhà họ Diệp sẽ có một ngày như vậy, bất luận nhà họ Diệp có làm cái gì, người ngoài cũng không dám bàn tán.

Nhà họ Cố sao? Từ bỏ!

***

Mấy ngày nay trong nhà liên tục xảy ra chuyện, Đào thị quả thật đã quên mất chuyện hồi âm cho nhà họ Cố.

Nghe Diệp An Thế truyền đạt lại, bà liền gửi bái thiếp cho Hạ thị, mời bà ta qua phủ.

Hạ thị nhận sự nhờ vả của nhà họ Cố, vẫn luôn chờ câu trả lời của nhà họ Diệp, nên khi nhận được bái thiếp liền ngay lập tức tới luôn.

Đào thị nghênh đón bà ta vào tiền sảnh viện Ánh Tú như lần trước, áy náy nói: “Lý phu nhân, thật ngại quá, gần đây trong phủ xảy ra một số chuyện nên chậm chạp mãi chưa trả lời lại cho phu nhân, mong phu nhân bỏ qua cho.”

Hạ thị cười tít mắt nói: “Không sao, không sao, kết thông gia là chuyện lớn phải cân nhắc kĩ càng. Không biết ý Diệp phu nhân thế nào?”

Hạ thị cười khanh khách, tuy hỏi như vậy nhưng đã đinh ninh trong lòng rằng nhà họ Diệp nhất định sẽ đồng ý. Dù sao, một đám hỏi tốt như vậy, thật sự có đốt đèn lồng cũng không tìm ra.

Sắc mặt Đào thị khó xử, cuối cùng bà đáp: “Lý phu nhân, mối hôn sự này, nhà họ Diệp không dám nhận. Vẫn mong Lý phu nhân chuyển lời lại giúp cho. Cảm tạ nhà họ Cố đã xem trọng chúng ta, vất vả cho phu nhân đi chuyến này, ta thật sự cảm thấy áy náy.”

Nụ cười của Hạ thị cứng ngắc bên môi, bà ta mở to mắt, có phần hoài nghi bản thân đã nghe nhầm.

Bà ta cất tiếng hỏi: “Diệp phu nhân, bà… ý của bà là từ chối lời cầu thân của nhà họ Cố?”



Bà ta có nghe nhầm không? Nhà họ Diệp từ chối? Sao có thể!

Dù gì cũng đã nói ra rồi, cảm giác thiếu tự nhiên trong lòng Đào thị cũng biến mất. Bà gật đầu, khẳng định: “Đúng vậy, lão thái gia và tướng công ta đều nói, nhà họ Diệp chúng ta quả thật không nên với cao, vất vả cho phu nhân rồi.”

Hạ thị kinh ngạc đến nỗi quên khép cả miệng lại. Điều này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của bà ta. Chuyện chắc như đinh đóng cột vậy rồi mà? Nhà họ Diệp đang nghĩ cái gì vậy? Diệp Cư Tiêu nên hiểu rõ thế lực nhà họ Cố đến đâu mới đúng, vì sao lại từ chối?

Hồi lâu sau, Hạ thị mới hồi phục tinh thần, sắc mặt hơi mất tự nhiên hỏi Đào thị: “Diệp phu nhân khách sáo rồi, bàn chuyện cưới hỏi đương nhiên có lúc thành có lúc không. Chỉ là lão thân đến làm mai, không tránh khỏi muốn hỏi một câu: Vì sao lại từ chối mối hôn sự này?”

Đào thị khéo léo nói ra lý do đã chuẩn bị sẵn: “Thực không dám giấu, nhà họ Cố là vọng tộc mấy đời, nhà họ Diệp chúng ta dù sao cũng có phần thua kém. Tuy tỷ nhi nhà chúng ta còn nhỏ, từ bé tính tình đã không nhã nhặn, thật sự không đảm đương nổi trách nhiệm làm dâu trưởng. Hơn nữa, chúng ta muốn giữ con bé bên cạnh thêm một thời gian, không nỡ gả nó đến Nam Bình xa xôi…”

Hạ thị biết đây chỉ là lấy cớ, nhưng Đào thị đã nói vậy, bà ta cũng chỉ có thể đáp: “Một khi đã vậy, lão thân đành báo lại việc này cho nhà họ Cố. Chỉ tiếc là, lão thân còn tưởng chuyện cưới xin này sẽ thành… haha.”

Đào thị gượng gạo mỉm cười, không tiếp lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status