Uông Xưởng Công

Chương 152 : Chương 152PHÁ HỎNG

Đáng ra Phật đường vốn dĩ là nơi ông vẫn luôn tránh né, không muốn bước vào. Nhưng khi nghe người hầu bẩm báo lại, biết được sự việc này quá nghiêm trọng, ông không thể không chạy đến.

Nào ngờ vừa đến nơi, đã nghe thấy Diệp Hướng Chinh nói năng xằng bậy.

“Nhị thúc...” Diệp Hướng Chinh kêu lên, giọng nói dần nhỏ đi, nhưng y vẫn nhìn chằm chặp vào Đào thị với ánh mắt hằn học.

Một vãn bối lại dám chỉ thẳng vào thúc mẫu của mình lớn giọng chất vấn như vậy, còn ra thể thống gì? Diệp An Cố còn định nói thêm, nhưng vừa trông thấy tình trạng Chu thị thì liền im bặt.

Sao Đại tẩu lại thành ra thế này... Xem ra Chinh nhi cũng chỉ vì lo lắng cho mẹ, nên mới nhất thời nói năng hồ đồ, ông cũng không tiếp tục truy cứu nữa.

Đào thị cảm kích nhìn Diệp An Cố, những cũng không biện bạch gì cho mình. Cây ngay không sợ chết đứng, chuyện này không do Tam phòng làm, bà chẳng cần phải vội vã biện minh, nhất là với một vãn bối như Diệp Hướng Chinh. Nếu trong lòng Đại phòng nghĩ như vậy, cho dù bọn họ có giải thích thế nào, người ta cũng chẳng tin. Dù bà hận Chu thị thật, nhưng chưa từng nghĩ đến việc trả thù, càng không nghĩ đến việc hủy dung mạo Chu thị.

Có điều, chuyện này cũng thật quá trùng hợp, đến ngay cả Đào thị còn thầm đoán rằng: Có phải có người trút giận thay cho Tuy nhi hay không?

Sau khi Diệp Cư Tiêu hay tin, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng. Sức lực cả người ông ta như bị rút đi, nhìn kĩ còn thấy bàn tay ông ta đang phát run.

Theo như lời của Trần Diệu Thủ, loại thuốc màu đen dính trên vết dao đã theo miệng vết thương thấm vào trong máu thịt, loại thuốc màu này vốn không thể tẩy sạch.

Hơn nữa, những vết chém này lại quá sâu, cho dù sau này vết thương lành vẫn sẽ để lại sẹo thâm đen, gương mặt này về sau sẽ không thể đi gặp người khác được.

Trần Diệu Thủ lắc đầu thở dài: “Mặt của Đại phu nhân hoàn toàn bị phá hủy rồi, ngay đến cả lão phu cũng không có cách nào khác, ôi... Ai lại ra tay ác độc như vậy chứ? Thật khiến người ta sợ hãi!”

Đúng vậy, là ai ác độc đến thế? - Diệp Cư Tiêu biết đó là ai.

Chắc chắn không phải do Tam phòng gây ra, người của Tam phòng không to gan lớn mật đến vậy, mà cũng chẳng đủ khả năng thực hiện điều này. Nửa đêm lẳng lặng không chút tiếng động lẻn vào nhà họ Diệp, không ai hay biết, chỉ có thể là đề kỵ, là Uông đốc chủ!

Chu thị muốn hủy dung mạo Tuy tỷ nhi, Uông đốc chủ liền hủy dung mạo Chu thị.

Thủ đoạn tàn nhẫn, có thù tất báo này khiến Diệp Cư Tiêu rợn hết tóc gáy. Đắc tội với người này sẽ có kết cục như vậy.

Nhưng, dù ông ta đoán được thủ phạm là ai thì vẫn không thể nói ra, bởi vì ông ta biết rõ, Uông đốc chủ làm thế này nhằm mục đích gì.

Là để vừa trừng trị Chu thị, vừa đe dọa ông ta!

Diệp Cư Tiêu lại thêm một lần được lĩnh giáo sự đáng sợ của Uông đốc chủ. Ông ta biết Uông đốc chủ đã không còn kiên nhẫn được nữa, ông ta phải nhanh xử lý chuyện cầu thân của nhà họ Cố.



Tối đến, ông ta gọi Diệp An Thế đến viện Diên Quang.

Sau khi Diệp An Thế đến, Diệp Cư Tiêu liền nói: “Gần đây trong phủ xảy ra không ít chuyện, nhà họ Cố là danh gia vọng tộc, có lẽ nhà ta không nên với cao. Hơn nữa, lúc này Thuần tần nương nương đang mang thai, Thân nhi lại được gả đến phủ Lâm Xuyên Hầu, hai chuyện này tạm thời đã là quá đủ với nhà họ Diệp rồi.”

Ông ta chậm rãi tiếp: “Nếu thế lực quá lớn, sợ sẽ đi vào vết xe đổ của nhà họ Khúc. Nhà họ Diệp cũng không thể chiếm hết toàn bộ ưu thế, chuyện nhà họ Cố cầu thân nên từ chối thôi.”

Diệp An Thế không ngờ cha gọi mình đến để bàn chuyện này, bèn vui mừng đáp lại: “Cha nói phải, cha suy nghĩ thật chu đáo, con trai xin cảm tạ.”

Lúc trước, hai người họ bất đồng quan điểm về chuyện cầu thân này. Ông còn tưởng, sau khi chuyện của Chu thị được làm rõ, cha sẽ giục ông nhận lời kết thông gia. Không ngờ, cha ông lại thay đổi ý định, vì sao vậy nhỉ?

Diệp An Thế đoán, sau chuyện xảy ra với Tuy nhi, có lẽ do cha ông ít nhiều cảm thấy áy náy với Tam phòng nên muốn bù đắp tinh thần. Nhưng với tình trạng của Chu thị bây giờ, cơn tức giận trong lòng ông đã lắng xuống từ lâu rồi, chẳng còn cần đến sự bù đắp này nữa. Nhưng thế này cũng tốt, ông đỡ phải khó xử.

Diệp Cư Tiêu gật đầu, không để ý đến lời cảm tạ và vẻ vui mừng của Diệp An Thế. Bởi vì ngay lúc này, tâm trạng của ông ta chẳng hề bình tĩnh như ngoài mặt. Ông ta đang nghĩ, bỏ qua lời cầu thân của nhà họ Cố, chuyện kế tiếp cần nhắc đến chính là gả Tuy nhi cho Uông đốc chủ. Chuyện này, nên mở lời thế nào mới ổn?

Dù sao nhà họ Diệp cũng là dòng dõi trâm anh, lại gả cháu gái cho một hoạn quan, có dùng lý do gì cũng không thỏa đáng.

Uông đốc chủ là bạn đời tốt sao? Mối hôn sự này thật sự rất thích hợp sao? Dù ông ta đã quen “Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy”, nhưng những lời không thích hợp này, ông ta cũng thấy khó mở lời.

Bất luận Uông đốc chủ có bao nhiêu quyền thế trong tay, bất luận Uông đốc chủ có dung mạo tuấn tú thế nào đi chăng nữa, chỉ với việc hắn là hoạn quan, việc cưới hỏi này đã là là một trò cười hoang đường rồi.

Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không thể cất lời.

Nhìn thấy vẻ mặt chần chừ của Diệp Cư Tiêu, Diệp An Thế liền hỏi: “Cha, cha sao vậy? Cha còn có gì căn dặn sao ạ?”

“Ta thấy...” Diệp Cư Tiêu mở miệng, nhưng lời vừa nói được một nửa đã ngưng lại. Ông ta hiểu phần nào tính tình của người con trai Diệp An Thế này - tính tình ngay thẳng chính trực, hơn nữa còn rất thương yêu con gái, ngay đến gia tộc như nhà họ Cố còn chẳng mảy may động lòng, sao có thể đồng ý gả con cho một hoạn quan?

Nói ra, không biết nó sẽ có phản ứng thế nào...

Ông ta không sợ Diệp An Thế tức giận hay oán trách, mà ông ta thật sự không thể mở miệng bảo gả cháu gái cho hoạn quan được.

Không được, không được, chuyện này không thể do chính miệng ông ta nói ra. Xem ra, phải gửi một bức thư cho Uông đốc chủ, nhắc khéo Uông đốc chủ.

Chuyện này tốt nhất nên để Uông đốc chủ tự mình nói. Có điều, liệu hắn có đồng ý không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status