Uông Xưởng Công

Chương 155 : Chương 155CỰC LỰC CỨU VÃN

Thế là, Cố Chương đi tìm thượng thư Công Bộ - Tô Tức Ngôn, để nhờ hẹn gặp Diệp Cư Tiêu.

Trước đây, lúc Tô Tức Ngôn còn giữ chức thị lang Lễ Bộ đã từng nhận xét qua bài thi của Diệp Cư Tiêu, cũng xem như là thầy của ông ta.

Tô Tức Ngôn đồng ý nhận lời thỉnh cầu của Cố Chương, nhưng cũng nói thêm: “Cố công tử, lão phu có thể hẹn Diệp đại nhân, còn những chuyện khác thì không thể giúp được. Việc cưới xin rốt cuộc có thành hay không, còn phải xem tâm ý của Diệp đại nhân.”

Cố Chương khom lưng vái tạ, cảm kích nói: “Đa tạ đại nhân, đại nhân nói phải, chỉ là nếu không cố gắng thử một lần, tiểu nhân thực sự không cam lòng.”

Tô Tức Ngôn gật đầu, nhanh chóng gửi thiếp mời cho Diệp Cư Tiêu, bàn tiệc được đặt ở lầu Vạn Ánh.

Được Tô Tức Ngôn cho mời, Diệp Cư Tiêu đương nhiên sẽ đến.

Tại lầu Vạn Ánh, lần đầu tiên Diệp Cư Tiêu gặp Cố Chương.

Dáng vẻ Cố Chương đường đường chính chính, phong thái nổi bật, chẳng trách lại có danh hiệu là công tử Thanh Yến.

Trông phong thái hơn người của Cố Chương, Diệp Cư Tiêu đương nhiên có thiện cảm, trên mặt bất giác lộ ý cười.

Qua nét mặt của Diệp Cư Tiêu, Cố Chương rất dễ cảm nhận được ánh mắt quen thuộc. Chính là ánh mắt tán thưởng yêu chuộng người tài, giống như ánh mắt của bao bậc bề trên dành cho hắn ta.

Rõ ràng Diệp Cư Tiêu cực kì hài lòng với hắn ta, nhưng vì sao lại từ chối hôn sự? Nhưng lúc này chỉ mới gặp mặt, hắn ta chưa thể hỏi ngay được.

Tô Tức Ngôn hết lòng giúp đỡ Cố Chương, luôn để tâm điều chỉnh bầu không khí trong buổi gặp, cố gắng thể hiện rõ tài năng và phong thái của Cố Chương, còn đề cập đến cả chuyện bản thỉnh cầu cho Khúc Công Độ, ông ta cười nói: “Diệp đại nhân có lẽ không biết, người khởi xướng bản thỉnh cầu của các sĩ tử chính là Cố công tử. Cố công tử còn nhiều lần cầu xin cho Khúc đại nhân, đúng là hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy mà!”

Dĩ nhiên là Diệp Cư Tiêu biết, còn biết việc Cố Chương được Định Quốc Công Tề Thiêm Chúc khen ngợi, không tiếc lời khen ngợi: “Tô đại nhân nói rất đúng, đúng là hậu sinh khả úy, lão phu tự thấy không bằng.”

Cố Chương tỏ vẻ cực kì xấu hổ, ngượng ngùng đáp: “Hai vị đại nhân nói đùa rồi, kì thực tiểu nhân có quyết định đó là do ảnh hưởng của Diệp Tam gia. Có sự dẫn đường của Diệp Tam gia phía trước, tiểu nhân mới tiếp bước theo sau. Thật sự không dám nhận sự khen ngợi của hai vị đại nhân.”

Lúc nói đến đây, hai mắt hắn ta đầy khẩn thiết, nói: “Diệp đại nhân, quả thực không dám giấu, tiểu nhân vô cùng ngưỡng mộ Diệp Tam gia, rung động trước sự trượng nghĩa của Diệp Tam gia. Nếu có cơ hội qua lại thân thiết hơn với Diệp Tam gia, đó là vinh hạnh của tiểu nhân!”

Tuy Diệp Cư Tiêu không thích đứa con trai Diệp An Thế, nhưng ông ta lại rất thích nghe những lời nịnh nọt. Dù sao Diệp An Thế cũng là con trai ông ta, không phải sao?

Tô Tức Ngôn ở bên cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, hổ phụ sinh hổ tử, đây đều nhờ Diệp đại nhân biết cách dạy bảo. Nhà họ Diệp là danh gia vọng tộc, gia phong xưa nay lại thanh liêm chính trực cho nên Diệp Tam gia mới trượng nghĩa đến vậy.”

Cố Chương gật đầu lia lịa nói với vẻ kính nể: “Tiểu nhân đã thụ giáo rồi, nếu được đích thân Diệp đại nhân chỉ dạy, chính là cầu mà không được.”

Thật ra, với địa vị của nhà họ Cố, những lời khiêm tốn này của Cố Chương thực sự quá giả tạo. Nhưng ba người ở đây đều hiểu, sở dĩ Cố Chương hạ thấp tài hoa của mình xuống như vậy, chủ yếu là vì muốn cầu thân với nhà họ Diệp, chỉ là không ai nói thẳng ra.

Tô Tức Ngôn rất nhanh liền lấy cớ có việc phải đi, để lại không gian cho Diệp Cư Tiêu và Cố Chương.

Sau khi Tô Tức Ngôn rời khỏi, sắc mặt Cố Chương dần trở nên nghiêm túc, hắn ta đột nhiên đứng dậy chắp tay với Diệp Cư Tiêu, khẩn thiết nói: “Diệp đại nhân, xin thứ cho tiểu nhân đường đột, tiểu nhân thật sự rất muốn biết, vì sao Diệp đại nhân lại từ chối đề nghị kết thông gia với nhà họ Cố? Tiểu nhân băn khoăn trong lòng đã lâu nhưng cuối cùng vẫn không rõ chân tướng, mong Diệp đại nhân giải thích cho mối nghi hoặc này.”

Cuối cùng cũng nhắc tới - Diệp Cư Tiêu thầm nghĩ.

Lúc nhìn thấy Cố Chương, ông ta đã biết dụng ý của hắn ta, đoán được đối phương chắc chắn sẽ hỏi như vậy. Vì thế, Diệp Cư Tiêu liền đáp: “Cố công tử, lúc trước cháu gái của lão phu bị hoảng sợ, hiện giờ vẫn còn đang tĩnh dưỡng trong phủ, tạm thời vẫn chưa thể đính hôn, mong Cố công tử thông cảm.”

“Diệp đại nhân, tiểu nhân đối với Diệp cô nương vừa gặp đã thương, bất luận thời gian dài bao lâu vẫn có thể đợi được.” Cố Chương lập tức tiếp lời.

Vẻ mặt Diệp Cư Tiêu lộ rõ sự khó xử, ông ta thở dài: “Cố công tử, được nhà họ Cố coi trọng là may mắn của nhà họ Diệp. Nhưng mà, cháu gái lão phu thật sự không có cái phúc này. Từ khi nhà họ Cố đến ngỏ ý kết thông gia, con bé liền liên tục bị ốm, chỉ có thể nói, nó không có duyên với nhà họ Cố. Chuyện đính hôn chắc vẫn còn cần một khoảng thời gian nữa.”

Ông ta bất đắc dĩ nói: “Huống hồ, đối với việc cưới xin của con cháu trong nhà, từ trước đến nay lão phu đều tôn trọng ý kiến của con cháu. Con trai thứ ba của lão phu lại càng có quyền quyết định, lão phu thực sự lấy làm khó xử.”

Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, Diệp Cư Tiêu đổ hết cho Diệp An Thế chuyện từ chối lời cầu thân của nhà họ Cố. Dù sao, Diệp An Thế là cha của Diệp Tuy, còn ông ta là ông nội, nói thế nào cũng cách một bậc.

Cố Chương biết đây chỉ là cái cớ của Diệp Cư Tiêu đưa ra, nên đương nhiên không tin, kiên trì nói: “Diệp đại nhân, ngài là cha của Diệp Tam gia, lại là trưởng tộc nhà họ Diệp. Việc cưới gả này chỉ cần một câu nói của ngài, nhà họ Cố chắc chắn sẽ phối hợp. Thời gian bao lâu tiểu nhân cũng bằng lòng đợi, bao nhiêu sính lễ tiểu nhân cũng có thể chuẩn bị. Khẩn cầu Diệp đại nhân cho tiểu nhân một cơ hội…”

Không phải Diệp Cư Tiêu không cho hắn ta cơ hội, mà là chính ông ta cũng không có quyền quyết định. Ông ta không thể nói với Cố Chương là nhà họ Diệp đã chọn Uông đốc chủ, chọn thế lực của Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh?

Tiếp theo đó, Diệp Cư Tiêu vẫn giữ biểu hiện như vậy, không đồng ý cũng không cự tuyệt, chỉ giả bộ bất lực. Bất luận Cố Chương nói thế nào ông ta cũng không tỏ rõ thái độ, một hồi thì nói chuyện mai mối do Diệp An Thế quyết định, một hồi thì nói Diệp Tuy không thể gánh trách nhiệm dâu trưởng… Nói xa nói gần đều là nhà họ Diệp không thể đồng ý với việc cưới xin này.

Thấy thái độ cố chấp của Diệp Cư Tiêu, Cố Chương biết cho dù hắn ta có nói gì, Diệp Cư Tiêu cũng sẽ không đồng ý. Rơi vào đường cùng, hắn ta đành phải dừng đề tài này ở đây, cũng không còn tâm tư hàn huyên gì với Diệp Cư Tiêu nữa.

Lúc Diệp Cư Tiêu chuẩn bị rời đi, Tô Tức Ngôn đúng lúc xuất hiện, cùng Cố Chương tiễn nhau ra về.

Bọn họ vừa ra khỏi cửa lầu Vạn Ánh liền gặp một nhóm người. Người cầm đầu nhóm người này có vẻ ngoài cực kì nổi bật, đến mức lu mờ tất cả những người xung quanh.

Mặt hắn lạnh băng, không lộ rõ biểu cảm trên mặt nhưng lại khiến cho mọi người sợ hãi cúi đầu không dám đối diện.

Đây là Uông đốc chủ của Đề Xưởng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status