Uông Xưởng Công

Chương 156 : Chương 156NGHIỀN NÁT

Uông Ấn hiển nhiên đang chuẩn bị bước vào lầu Vạn Ánh, vừa vặn gặp mấy người Cố Chương ngay cửa.

Theo sau hắn là hơn chục đề kỵ, vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng, đứng nghiêm chỉnh theo hàng như một mũi giáo dài thẳng tắp có thể đâm vào quân địch bất cứ lúc nào.

Đề Xưởng chuyên ngầm điều tra việc riêng tư, truy bắt tội phạm, theo lý mà nói, đề kỵ phải là kiểu người gian trá xảo quyệt mới đúng, nhưng kì thực không phải như vậy. Bọn họ đều tỏa ra khí chất độc đáo, vừa có sự uy nghiêm của quân ngũ, lại vừa có sự linh hoạt đầu óc của người có học.

Có người nói, cách huấn luyện đề kỵ của Uông Ấn được hình thành từ phương pháp rèn luyện của binh lính trong quân ngũ.

Nghe đâu gần đây, sau khi hoàng thượng có được quyển trận đồ quý giá liền cho đề kỵ huấn luyện theo, hòng tăng uy thế và sức chiến đấu của ba ngàn đề kỵ lên cao hơn.

Nghĩ đến quyển trận đồ quý giá, lòng Cố Chương lại nhức nhối. Nhà họ Cố tìm kiếm nó suốt bao năm qua, vốn dĩ nó phải thuộc về nhà họ Cố mới đúng, nhưng lại không được như ý nguyện mà rơi vào tay hoàng thượng và Đề Xưởng.

Không hiểu vì nguyên nhân gì, Cố Chương luôn có cảm giác đồ của bản thân bị cướp mất. Nhưng đối diện với Uông đốc chủ, hắn ta phải cố gắng đè nén lại cảm giác ấy.

Hắn ta lui ra sau vài bước, cúi người, không dám đối mặt với Uông đốc chủ. Cố Chương đã nghe nói rất nhiều về vị đốc chủ vang danh Đại An này. Trước đây, hắn ta cũng đã từng nhìn thấy Uông đốc chủ từ xa mấy lần, có điều nhìn ở khoảng cách gần thế này thì đây là lần đầu tiên.

Khoảng cách này khiến cho Cố Chương càng cảm nhận được khí thế bức người, giống như một ngọn núi đè nặng xuống, ép người ta phải khom lưng.

Cố Chương cố gắng gượng không để bản thân thất thố, là người từng trải qua nhiều hoàn cảnh nhưng trên trán hắn ta vẫn lấm tấm mồ hôi.

Mới chỉ đối mặt thôi mà uy thế của Uông đốc chủ đã mạnh mẽ đến vậy! Khó trách nhiều người mới chỉ nghe tên Uông đốc chủ đã biến sắc, chưa cần động tay chân, chỉ riêng khí chất đã thắng hơn vô số người.

Dẫu bình thường Cố Chương không thua kém ai, nhưng hiện giờ lại đột nhiên cảm thấy bản thân nhỏ bé. Uông đốc chủ quá mạnh mẽ, đủ để trấn áp hắn ta, không, phải là nghiền nát hắn ta.

Bấy giờ, Tô Tức Ngôn tiến lên chào hỏi Uông Ấn: “Bái kiến Đốc chủ đại nhân.”

Uông Ấn lạnh nhạt gật đầu, thuận thế dừng bước nhìn mấy người bọn họ. Người hắn nhìn đầu tiên không phải là Cố Chương mà là Diệp Cư Tiêu đang đứng cạnh.

Diệp Cư Tiêu đi cùng Cố Chương, thật thú vị…

Hẳn là Cố Chương đã chủ động tìm ông ta? Hành động này của Cố Chương không nằm ngoài dự đoán. Xem ra Cố Chương rất kiên trì với nhà họ Diệp. Vì sao danh gia vọng tộc như nhà họ Cố lại muốn kết thân với nhà họ Diệp đang sa sút cho bằng được? Chuyện này khiến hắn tò mò…

Diệp Cư Tiêu hết sức bất ngờ khi vô tình gặp Uông Ấn ở đây, nhất là khi bên cạnh ông ta còn có Cố Chương.

Lần này hỏng rồi, Uông đốc chủ sẽ nghĩ thế nào?

Theo bản năng, ông ta liền cố cách xa Cố Chương, lùi về phía sau Tô Tức Ngôn, bình tĩnh chào hỏi Uông Ấn.

Biểu hiện của Diệp Cư Tiêu làm Cố Chương ngạc nhiên. Hắn ta không biết nhà họ Diệp và Uông đốc chủ có nội tình gì lại khiến Diệp Cư Tiêu mất tự nhiên và gượng gạo như thể rất sợ hãi Uông đốc chủ.

Uông đốc chủ không phải là người đã cứu cô nương nhà họ Diệp sao? Sao Diệp Cư Tiêu lại có thái độ này với ân nhân cứu mạng?

Nhưng hắn ta cũng chẳng có thời gian để nghĩ ngợi đến sự kỳ lạ của Diệp Cư Tiêu.

Cố Chương bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng, cơn lạnh buốt toát ra từ nội tâm, lan ra khắp người.

Uông đốc chủ đang quan sát hắn ta!

Cố Chương không biết diễn tả cảm giác này thế nào, quá kinh khủng, quá kinh khủng rồi!

Dù sao Cố Chương cũng còn trẻ người non dạ, rất nhanh đã không chịu nổi áp lực từ Uông Ấn, hắn ta khẽ xoay đầu nghiêng người, sắc mặt dần trở nên khó coi.

Nhìn thấy động tác của hắn, Uông Ấn bèn dời mắt, khóe môi khẽ nhếch lên.

Con trai trưởng dòng chính nhà họ Cố ở Nam Bình, công tử Thanh Yến, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi! Còn không tĩnh tâm được như cô gái nhỏ nhà họ Diệp, có bản lĩnh gì mà hỏi cưới nàng?



Thầm đánh giá xong, Uông Ấn cất bước vượt qua bọn họ đi vào trong lầu Vạn Ánh. Lần này hắn đến lầu Vạn Ánh là vì muốn gặp một người khác. Người này chính là tả bộc xạ Thượng Thư - Tạ Giới.

Nhà họ Tạ không tránh tai mắt, hẹn hắn đến lầu Vạn Ánh, trọng thần nhị phẩm đã mời, Uông Ấn hắn đương nhiên phải nể mặt rồi.

Còn về việc vì sao Tạ Giới lại hẹn hắn, trong lòng hắn đã có đáp án. Dù sao hắn cũng rảnh rỗi, đi một chuyến có ngại gì?

Uông Ấn vừa ngồi xuống, Tạ Giới liền vào trực tiếp vấn đề: “Uông đốc chủ, xin hỏi Đề Xưởng có biết tung tích của Khúc đại nhân không?”

Giọng điệu của ông ta không có gì đặc biệt, sự lo lắng được giấu rất kĩ.

Uông Ấn nhướng mày tỏ vẻ hơi kinh ngạc, chỉ đáp: “Khúc đại nhân đã từ quan rời kinh thành, thiết nghĩ hiện giờ chắc đang trên đường về nhà tổ.”

“Khúc đại nhân đã mất tích trên đường quay về nhà tổ, bây giờ vẫn không có tin tức gì. Cho nên bản quan muốn hỏi Đốc chủ đại nhân một câu: Khúc đại nhân đang ở đâu?” Tạ Giới nhìn chằm chằm Uông Ấn không chớp mắt, như muốn nhìn ra điều gì đó từ người đối diện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status