Uông Xưởng Công

Chương 160 : Chương 160MỤC ĐÍCH BAN ĐẦU CỦA ĐỀ XƯỞNG

Uông Ấn tiếp tục: “Hoàng thượng, vi thần nhớ rõ, lúc Đề Xưởng được thành lập, hoàng thượng từng nói, hy vọng Đề Xưởng sẽ trở thành đao kiếm trong tay hoàng thượng. Hoàng thượng, vi thần cảm thấy người ta sợ hãi đao kiếm không chỉ vì nó sắc bén, mà còn ở người dùng nó.”

Hắn thoáng dừng lại rồi lại tiếp tục: “Hoàng thượng, một thanh kiếm cho dù có sắc bén đến đâu, nhưng nếu chỉ nằm im một chỗ thì cũng không có bất cứ lực sát thương nào cả.”

Dứt lời, Uông Ấn đột nhiên quỳ xuống, đanh giọng: “Hoàng thượng, thần bằng lòng trở thành thanh kiếm của hoàng thượng, thay hoàng thượng ngăn cản mọi chuyện, xin hoàng thượng đồng ý!”

Vĩnh Chiêu Đế không nói gì, cũng không cho phép Uông Ấn đứng lên. Nghe những lời này, ông ta liền nhớ đến mục đích ban đầu khi thành lập Đề Xưởng. Khi ấy, ông ta lên ngôi đã nhiều năm nhưng đất nước vẫn loạn trong giặc ngoài, trong triều hoàng thân quốc thích lộng hành, bên ngoài Đại Ung như hồ rình mồi. Để giữ vững ngôi vị và tạo dựng uy phong cho bản thân, ông ta không thể không ngự giá thân chinh.

Trong khoảng thời gian đó, ông ta trúng bẫy phục kích của Đại Ung, suýt chút nữa trở thành tù binh. Lúc ấy, Uông Ấn còn là một đô úy nhỏ của Nhạn Tây Vệ, đã quả cảm dẫn ba trăm binh lính cứu ông ta ra khỏi vòng phục kích dày đặc.

Cũng vì lần đó mà Uông Ấn trúng độc bị thương, từ đó về sau không thể làm một người đàn ông bình thường được nữa...

Nhớ lại chuyện này, Vĩnh Chiêu Đế bất giác nhìn vào màu da ngày càng trắng của Uông Ấn, còn nhìn thẳng vào phần thân dưới của người đối diện.

Sau đó một năm, ông ta lập ra Đề Xưởng và đề bạt Uông Ấn - lúc đó mới mười tám tuổi lên làm đốc chủ.

Nguyên nhân ông ta để Uông Ấn làm đốc chủ của Đề Xưởng một phần vì tin tưởng hắn, biết hắn sẽ không phản bội lại ông ta. Thứ hai là muốn bù đắp cho hắn. Bởi vì cứu ông ta, nên hắn không thể trở thành một người đàn ông bình thường.

Quan trọng hơn cả, Uông Ấn cuối cùng cũng cứu được ông ta. Chỉ như vậy đã đủ hiểu bản lĩnh và tiềm lực của hắn, gan dạ, tàn nhẫn, có thể làm những việc người bình thường không làm được, mà lại còn là hoạn quan.

Vĩnh Chiêu Đế tin, có người như Uông Ấn chấp chưởng Đề Xưởng, nhất định sẽ giải quyết được ưu lo của ông ta.

Quả nhiên, việc Uông Ấn chấp chưởng Đề Xưởng hoàn toàn đáp ứng được kỳ vọng của ông ta một cách hoàn hảo.

Nhờ có uy nghiêm của Đề Xưởng, đám huynh đệ của ông ta đều lập tức câm như hến. Đại Ung lui về biên giới, không dám xâm phạm Đại An nữa. Đề Xưởng trở thành vũ khí sắc bén, từng bước hóa giải tình cảnh loạn trong giặc ngoài của đất nước – đồng thời cũng giúp ông ta ngồi yên trên ngai vị hoàng đế.

Uông Ấn hoàn toàn xứng đáng với chức vị xưởng công. Nhờ có hắn mà Đề Xưởng mới trở thành thế lực khiến mọi người khiếp sợ. Còn hắn, nhờ việc nắm giữ Đề Xưởng, cũng trở thành con người không ai dám dây vào. Đôi bên bổ trợ nhau, hắn chính là người thích hợp nhất để sử dụng thanh kiếm Đề Xưởng, giữ cho nó luôn được sắc bén.

Vĩnh Chiêu Đế rất hài lòng với kết quả trên, vô số lần cảm khái về việc năm đó mình thành lập Đề Xưởng, chọn Uông Ấn làm đốc chủ.

Tiếc rằng...

Nhiều năm trôi qua, tiếng tăm của Uông Ấn càng lúc càng lớn, nỗi khiếp sợ hắn mang lại càng ngày càng tăng.

Lúc mới bắt đầu, Vĩnh Chiêu Đế còn thường xuyên nhận được lời hạch tội từ Ngự Sử Đài, rất nhiều quan viên nói quyền hạn của Uông Ấn quá lớn, lòng dạ và thủ đoạn quá ác độc, cần phải nghiêm khắc trừng trị hắn.

Nhưng dần dần số lời buộc tội càng ngày càng giảm, mấy năm gần đây thì đám quan viên không còn dám ý kiến gì nữa. Đối diện với Uông Ấn, phần lớn đều sẽ kinh hồn bạt vía, sợ sẽ chọc giận hắn, sợ chọc giận Đề Xưởng ở sau lưng hắn.

Ông ta lên ngôi đã được mười chín năm, Đề Xưởng thành lập được mười hai năm. Triều đình hiện giờ đã không còn tình trạng loạn trong giặc ngoài như trước, còn Uông Ấn thì sao? Uông Ấn có còn là Uông Ấn của lúc trước?

Ông ta nhìn Uông Ấn vẫn đang quỳ, im lặng không nói gì.

Dường như, sau khi Uông Ấn nhậm chức xưởng công chưa từng yêu cầu bất cứ điều gì, nếu ông ta không lầm thì đây là lần đầu tiên. Vị cô nương nhà họ Diệp kia, thực sự khiến Uông Ấn yêu thích đến vậy?

Thật ra, ông ta cũng không quá để tâm đến thanh danh, bằng không thì lúc trước đã chẳng xem nhẹ sự phản đối kịch liệt của quan viên trong triều mà kiên quyết lập nên Đề Xưởng. Ông ta cũng không mấy để tâm đến quyền hạn của Uông Ấn có lớn quá mức hay không, bởi vì ông ta biết, toàn bộ quyền thế của Đề Xưởng và Uông Ấn đều là do ông ta ban cho.

Một người có thủ đoạn tàn nhẫn, quyền lực khuynh đảo chưa phải là mối bận tâm lớn. Đáng sợ nhất phải là, một người không mưu cầu, chẳng để ý cũng không vướng bận điều gì, chẳng khác nào tường đồng vách sắt không có nhược điểm.

Hiện tại, Uông Ấn kiên quyết muốn cầu hôn cô nương nhà họ Diệp, chủ động giao nhược điểm cho ông ta.

Hoạn quan xin cưới con gái nhà quan, có thể nói là hoang đường. Bất luận là ai nhìn vào đều thấy hành động của Uông Ấn là ỷ vào quyền thế của Đề Xưởng.

Một khi chuyện thành, đây sẽ trở thành vết nhơ của Uông Ấn, thậm chí có thể trở thành tội trạng cho hắn.

Mà tội danh này có chút đặc biệt, nếu xem như không quan trọng thì sẽ không có gì. Nếu thật sự xem xét tường tận lại có thể lôi ra rất nhiều điểm thiếu minh bạch.

Là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, có thể bỏ qua hay xử lý hoàn toàn tùy vào tâm trạng của đế vương.

Vĩnh Chiêu Đế nhìn xoáy sâu vào Uông Ấn, sau đó nở nụ cười, nói: “Hiếm khi thấy ái khanh muốn có người bầu bạn, đương nhiên trẫm không có ý kiến. Chuyện cưới xin này có thực hiện được hay không, tùy vào sự cố gắng của ái khanh.”

Uông Ấn muốn tự vấy bẩn thanh danh bản thân thì ông ta cứ khoanh tay đứng nhìn thôi.

Đề Xưởng là một thanh kiếm sắc bén, Uông Ấn là người thích hợp nắm thanh kiếm này nhất, nhưng thanh kiếm này sắc bén đến đâu, là do ông ta quyết định.

Xem ra, Uông Ấn cũng hiểu rất rõ điều này.

Được lắm, được lắm, ông ta chính là cần một vị xưởng công như vậy. Chuyện cưới xin này, ông ta sẽ không can thiệp. Về phần phản ứng của quan viên cùng giới nho sĩ...

Không phải có câu “Không mù không điếc, khó làm cha ông”* sao? Ông ta trông coi cả một đại gia đình lớn như Đại An, cứ coi như không nhìn không nghe thấy thôi.

(*) Bậc bề trên giả vờ không hiểu rõ về lỗi lầm của con cháu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status