Uông Xưởng Công

Chương 161 : Chương 161ĐÍCH THÂN XIN CƯỚI

Nghe Vĩnh Chiêu Đế nói vậy, ánh mắt Uông Ấn bỗng lóe sáng lên, gương mặt xưa nay vẫn lạnh lùng tỏ vẻ vui mừng rõ rệt, hắn cảm kích nói: “Thần tạ ơn long ân của bệ hạ!”

Xem ra, Uông Ấn thật sự yêu thích vị Diệp cô nương này chứ không phải giả tạo. Người được Uông Ấn yêu thích như vậy chắc hẳn không tầm thường.

Vĩnh Chiêu Đế không khỏi lấy làm tò mò với vị Diệp cô nương này. Thuần tần khá xinh đẹp, nhưng tính cách không thú vị, không biết em gái ruột của nàng ấy là người như thế nào?

Nỗi tò mò này làm Vĩnh Chiêu Đế muốn đến điện Lâm Hoa ngay vào đêm nay. Nhưng ông ta lập tức nhớ ra Thuần tần đang mang thai, ý nghĩ này liền bị dập tắt.

Ông ta không can thiệp vào chuyện này nữa, tạm thời nhìn xem Uông Ấn làm sao cầu hôn vị cô nương họ Diệp kia.

***

Lại nói, sau khi Diệp Cư Tiêu trở về từ lầu Vạn Ánh, ông ta lo Uông đốc chủ sẽ nghĩ ông ta do dự không quyết, nên viết ngay một bức thư gửi đến phủ của Uông Ấn.

Trong thư, ông ta tỏ ý bản thân hết sức bằng lòng gả cháu gái mình cho Đốc chủ đại nhân, còn nói để xứng với địa vị của đốc chủ, cả gan cầu xin một phần tôn vinh cho cháu gái, xin hoàng thượng ban hôn, v.v...

Sau khi gửi thư đi, ông ta thấp thỏm chờ hồi âm của Uông Ấn, không biết lời đề xuất ở trong thư có được chấp thuận hay không.

Tuy nhiên, thư đã gửi đi được hai ngày mà vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, lặng yên như đá chìm dưới đáy biển. Diệp Cư Tiêu vừa lo lắng vừa nóng ruột, suy đoán đủ điều, không biết rốt cuộc Uông Ấn dự tính thế nào.

Ông ta đang đi dạo trong cơn phiền não thì quản gia lảo đảo chạy đến, giọng nói ngắt quãng không thành lời: “Lão thái gia... Lão thái gia... Đốc chủ đại nhân... Đốc chủ đại nhân đã tới ngoài cửa phủ!”

Diệp Cư Tiêu còn đang nghĩ Uông Ấn sẽ ngỏ lời thế nào, hoàn toàn không nghĩ Uông Ấn sẽ đích thân tới.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Lần trước đề kỵ đến đây đã làm cả nhà họ Diệp náo động. Bây giờ, đốc chủ của Đề Xưởng đích thân đến, phản ứng nhà họ Diệp thế nào khỏi cần phải nói.

Đám gia nhân trong nhà co rúm ró lại, khom lưng đón Uông đốc chủ đi vào, không dám ngẩng đầu nhìn.

Khí thế của Uông đốc chủ khiến bọn họ sợ hãi đã đành, vẻ ngoài còn khiến bọn họ á khẩu cả loạt. Giống như thần tiên từ trên trời xuống trần, thế gian này lại thật sự có một người tuấn tú đến như vậy!

Bên trong tiền sảnh, Diệp Cư Tiêu tươi cười, nịnh nọt nói: “Khánh quý đến nhà, không tiếp đón từ xa, xin Đốc chủ đại nhân thứ lỗi! Đốc chủ đại nhân đến đây thật vinh hạnh cho gia tộc của lão già này...”

Mấy lời nịnh nọt này không che giấu được tâm trạng đang hoảng loạn của Diệp Cư Tiêu. Trong lòng ông ta có một dự cảm không lành.

Uông Ấn không nâng chén trà lên, hờ hững nói: “Bổn tọa nghe nói Diệp đại nhân hưu mộc* nghỉ ở nhà, cho nên đặc biệt đến đây để cầu thân. Bổn tọa muốn cưới cháu gái của Diệp đại nhân, mong Diệp đại nhân đồng ý.”

(*) Hưu mộc: Nghỉ phép. Theo lệ ngày xưa, làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc”.

Mấy lời này như tiếng sấm nổ trong đầu Diệp Cư Tiêu, quả nhiên dự cảm không lành của ông ta là sự thật!

Uông Ấn không đồng ý với lời đề xuất của ông ta, chẳng những không xin hoàng thượng ban hôn cũng không nhờ bà mối đến mà lại còn đích thân đến cửa hỏi cưới.

Đâu có ai đích thân đến cửa cầu thân bao giờ?

Diệp Cư Tiêu cảm thấy mặt như bị tát mấy phát bỏng rát, mà khó khăn nhất là ông ta không biết nên trả lời thế nào.

Mọi việc đều nằm ngoài dự liệu. Ông ta có thể đồng ý sao? Ông ta có thể từ chối sao?

Trong tình cảnh không biết nên ứng đối thế nào, Diệp Cư Tiêu đành lấy lý do như với Cố Chương: “Đốc chủ đại nhân, ngài cũng biết, chuyện này thật sự bản quan không thể làm chủ được, còn phải hỏi ý con trai thứ ba của bản quan. Tam nhi là người làm cha, mới là người có quyền quyết định cuối cùng...”

Hiện tại Diệp Cư Tiêu không thể đồng ý, lại càng không thể từ chối, chỉ có thể đổ mọi chuyện lên đầu Diệp An Thế.

Nhưng Uông Ấn không phải là Cố Chương, hắn hoàn toàn xem nhẹ vẻ khó xử của Diệp Cư Tiêu, gật đầu đáp: “Bổn tọa hiểu rõ chuyện này, vậy bổn tọa chờ Diệp Tam gia trở về rồi nói tiếp vậy.”

Hắn liếc nhìn Diệp Cư Tiêu, lạnh nhạt bổ sung: “Bổn tọa đã lệnh cho đề kỵ đi Thiếu Phủ Giám mời Diệp Tam gia về, chuyện này bổn tọa sẽ đối mặt với Diệp Tam gia để nói.”

Diệp Cư Tiêu nhất thời không còn gì để nói, Uông Ấn như đã đoán trước được phản ứng của ông ta, nếu không sao lại đi đón Diệp An Thế từ sớm như vậy?

Người mà Uông Ấn muốn gặp Thiếu Phủ Giám đương nhiên không dám giữ, còn đốc thúc Diệp An Thế lập tức rời đi.

Diệp An Thế bèn nhanh chóng trở về, ông gần như là chạy vội về phủ.

Vừa thấy Uông đốc chủ ngồi chỉnh tề tại tiền sảnh nhà mình, ông thoáng sửng sốt.

Diệp An Thế đương nhiên có nghe danh Đốc chủ đại nhân danh tiếng lấy lừng, nhưng ông chỉ là một giám thừa nho nhỏ, trước giờ chẳng có mối liên hệ nào với Uông Ấn. Giờ Uông đốc chủ thực sự tới đây, lại còn cố ý mời ông về, Uông đốc chủ muốn nói gì với ông sao?

Diệp An Thế cố gắng ổn định hơi thở của mình, sau khi hành lễ với Uông Ấn liền nín thở chờ hắn lên tiếng.

Uông Ấn thản nhiên gật đầu, không che giấu mà lặp lại câu hỏi của mình:

“Lần này bổn tọa đến là muốn xin cưới hòn ngọc quý trên tay Diệp Tam gia, cho nên muốn gặp mặt Diệp Tam gia để hỏi chuyện, mong Diệp Tam gia có thể đồng ý.”

Vẻ mặt bình thản như thể đang nói một chuyện hết sức bình thường chứ không phải cầu thân.

Diệp An Thế trợn trừng hai mắt, sững sờ nhìn Uông Ấn, tỏ vẻ không tin nổi vào tai mình.

Uông đốc chủ vừa nói gì? Xin cưới hòn ngọc quý của Diệp Tam gia, ông nghe lầm rồi, chắc chắn là nghe lầm rồi...



Uông Ấn ngẫm nghĩ, điều chỉnh lại nét mặt, thành khẩn nói: “Lần trước, sau khi bổn tọa gặp Diệp cô nương ở ngõ Bố Châu, vẫn luôn nhớ mãi không quên. Diệp cô nương vẫn chưa hứa hôn, bổn tọa cũng chưa có gia quyến, nên cố ý đến cửa cầu thân. Bổn tọa nhất định sẽ đối tốt với Diệp cô nương, xin Diệp Tam gia yên tâm.”

Lúc này, Diệp An Thế đã hồi phục lại tinh thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status