Uông Xưởng Công

Chương 163 : Chương 163BÁO ỨNG?

Diệp Tuy hiểu rõ mình muốn gì. Vì cha mẹ, anh trai và chị gái ở trong cung, và cũng vì chính mình, nàng muốn được gả cho Uông đốc chủ.

Nàng thật lòng không thể từ chối được ý tốt của Uông đốc chủ, không thể từ chối tấm lòng của hắn. Chẳng sợ kiếp trước Uông đốc chủ phải chịu số phận thế nào! Việc nàng sống lại đã thay đổi nhiều chuyện, vậy thì số mệnh chắc cũng không giống như trước nữa.

Diệp Tuy đan hai tay vào nhau, dũng khí trong lòng không ngừng dâng lên, tràn ngập hy vọng với tương lai phía trước.

Bội Thanh đứng hầu bên cạnh Diệp Tuy, sắc mặt lại trắng bệch, trong lòng rất hoảng loạn.

Hóa ra ngày ở ngõ Bố Châu, nàng ta không nằm mơ, Uông đốc chủ đúng là đã nói những lời đó với cô nương, bây giờ còn thật sự đến cầu thân cô nương, phải làm sao đây?

Dù lo lắng nhưng Bội Thanh biết cô nương tự có tính toán, vì vậy bèn yên lặng ở bên hầu hạ, chờ đợi sự tình phát triển.

Khi Diệp Thân biết tin Uông Ấn đến cầu thân Diệp Tuy, sắc mặt tiều tụy của nàng ta nháy mắt bừng sáng, cười to: “Ha ha, Diệp Tuy phải gả cho một kẻ vô dụng, ha ha! Báo ứng đến, báo ứng của Diệp Tuy đến rồi!”

Nàng ta cười chảy cả nước mắt, trong lòng vui sướng không thôi, những khiếp sợ phải trải qua trước đây đều đáng giá. Cứ ngỡ Diệp Tuy may mắn thế nào, sẽ đến nhà họ Cố ở Nam Bình trở thành dâu trưởng, sau này đè đầu cưỡi cổ nàng ta, ai dè chuyện với nhà họ Cố không thành lại còn bị hoạn quan đến cửa cầu thân. Không ngờ, Diệp Tuy sẽ có kết cục này. Chuyện này có nằm mơ cũng phải bật dậy ngồi cười.

Nàng ta muốn chờ xem, chờ đến ngày Diệp Tuy lấy hoạn quan, chờ xem sau khi Diệp Tuy một mình phòng không gối chiếc có vẻ vang, tự hào nổi không!

Không được, nàng ta phải lập tức đến Phật đường để báo tin tốt này cho mẹ biết cùng vui.

Diệp Thân thật sự rất vui vẻ, vội vàng tới Phật đường, hoàn toàn quên mất rằng sau khi Chu thị bị rạch mặt, nàng ta đã không còn muốn bước vào đây nữa.

Vết thương ở trên mặt Chu thị quá nặng, hiện tại vẫn còn nằm trên giường. Mặc dù đã được Trần Diệu Thủ thăm khám chữa trị, nhưng vết thương thỉnh thoảng sẽ vẫn rỉ ra vài giọt máu sẫm màu, tình trạng vô cùng khủng khiếp. Đến Diệp Thân là con gái ruột mà còn không muốn nhìn thấy gương mặt đáng sợ ấy.

Chu thị vừa nghe chuyện, mặc kệ cơn đau trên mặt cố gắng ngồi dậy, cất cao giọng hỏi: “Thân nhi, con nói thật chứ? Uông Ấn đến cửa cầu thân? Cầu thân Diệp Tuy?”

Sau khi tỉnh lại, bà ta có thể chắc chắn một điều, bà ta thành ra nông nỗi này có liên quan đến Diệp Tuy. Có người thay nó ra tay tàn độc với bà ta.

Mà khả năng cao nhất chính là Uông đốc chủ! Tuy nhiên, Uông đốc chủ chỉ đúng lúc cứu được Diệp Tuy, tại sao lại còn cố tình báo thù cho nó?

Còn nếu không phải là Uông đốc chủ thì là ai? Chu thị càng nghĩ càng không ra.

Thời gian này bà ta không thể làm được gì, mỗi ngày chỉ biết không ngừng oán hận Uông đốc chủ và Diệp Tuy, nhằm xoa dịu nỗi đau cả trên mặt lẫn trong lòng.

Tin tức Diệp Thân mang tới chứng minh suy đoán của bà ta là chính xác, vì coi trọng Diệp Tuy nên Uông đốc chủ mới báo thù thay cho nó!

“Mẹ, đúng vậy, Uông đốc chủ đích thân đến, ai dám từ chối Uông đốc chủ chứ? Lần này Diệp Tuy chắc chắn phải lấy một hoạn quan. Diệp Tuy đây là thành thân hay là phải đối thực đây?” Diệp Thân cười đáp, giọng điệu cay nghiệt đến cùng cực.

Chu thị bật cười thật to, bộ dạng như điên khùng: “Đúng vậy, đây là một tin tốt, thật hả lòng hả dạ!”

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Diệp Tuy là một hoàng hoa khuê nữ lại đi lấy hoạn quan, Chu thị liền thấy sảng khoái cả người, đau đớn trên mặt cũng giảm đi phần nào.

Báo ứng, đây là báo ứng của Tam phòng! Gương mặt bà ta bị hủy, nhưng kết cục của Diệp Tuy cũng chẳng khá hơn là bao! Diệp Tuy sẽ phải chịu đựng mùi vị đau khổ, cả đời cô độc phòng không gối chiếc!

Diệp An Thế và Đào thị nhất định sẽ rất khổ sở, có muốn khóc cũng không có chỗ để khóc. Chỉ cần Tam phòng gặp biến cố, bà ta sẽ cảm thấy khoan khoái.



“Mẹ, cuộc đời Diệp Tuy coi như bị hủy hoại rồi. Cho dù Uông đốc chủ có quyền lực khuynh đảo thì đã sao? Cũng chỉ là kẻ vô dụng!” Diệp Thân giữ nguyên nụ cười, ba chữ “kẻ vô dụng” được cao giọng nhấn mạnh.

Chu thị gật đầu, nhưng nỗi vui mừng lại nhanh chóng bớt đi. Bà ta chợt nhớ đến quyền lực của Uông đốc chủ, nếu có hắn nâng đỡ, chẳng phải Tam phòng một bước lên mây sao?

Rốt cuộc việc này đối với Đại phòng là tốt hay xấu? Chu thị đột nhiên không mấy chắc chắn.

***

Trong viện Ánh Tú, nước mắt Đào thị lã chã tuôn rơi. Tin Uông đốc chủ đích thân đến hỏi cưới như sét đánh giữ trời quang, khiến bà càng thêm oán hận Chu thị.

Nếu không phải do Chu thị động tay động chân, Uông Ấn sẽ không cứu Tuy nhi, sẽ không để ý tới Tuy nhi, chuyện này sẽ không xảy ra. Phải làm sao bây giờ? Bị Đề Xưởng và Uông đốc chủ coi trọng tuyệt đối không phải chuyện tốt!

Cảm giác hoảng sợ không thể chống đỡ y hệt như lúc chồng bà phải vào nhà lao khi trước lại một lần nữa bao trùm lấy Đào thị.

Nhưng ngay sau đó, bà lau sạch nước mắt, lần này dù có phải chịu cơn tức giận từ Đề Xưởng, dù lão thái gia và chồng bà quyết định ra sao, bà cũng phải bảo vệ Tuy nhị, không để con bé phải chịu uất ức như vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status