Uông Xưởng Công

Chương 164 : Chương 164NGƯỜI CHA SÁNG SUỐT

Diệp An Thế gác đầu lên bàn sách, day huyệt thái dương, tình cảnh ở tiền sảnh lại tái hiện trong đầu ông.

Tuy lúc đó ông đã thể hiện thái độ cứng rắn, không chút nể nang thẳng thừng từ chối lời cầu hôn của Uông Ấn. Nhưng trong lòng ông hiểu rõ: Ông từ chối, nhưng không có nghĩa là chuyện này đã xong.

Đến cha ông – trưởng tộc nhà họ Diệp còn phải giả vờ ngất đi vì không biết đối phó với tình huống đó ra sao. Cha còn như thế, bản thân ông còn làm được gì hơn?

Sau khi cơn giận dữ trôi qua, Diệp An Thế dần tỉnh táo lại, bắt đầu nghĩ cách để khiến Uông Ấn hết hy vọng.

Uông Ấn có quyền thế ngất trời, không ai ở trong triều có gan công kích trực tiếp thế lực đó, ngay cả các quan chủ quản của Tam Tỉnh còn sợ Uông Ấn, người duy nhất có thể ngăn cản Uông Ấn chỉ có mỗi hoàng thượng.

Diệp An Thế thầm nghĩ không biết có nên cầu xin lên hoàng thượng hay không, nhưng sao hoàng thượng có thể quan tâm đến chuyện cưới xin của con gái ông đây?

Mà quan trọng là, Uông Ấn rất được hoàng thượng coi trọng và tin cậy, hắn dám lấy danh nghĩa hoạn quan để cầu thân, chắc hẳn đã đánh tiếng trước với Hoàng thượng.

Diệp An Thế có cảm giác trên đầu mình như có một thanh đao khổng lồ, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Ông nghe nói Uông Ấn là người có thù tất báo, nếu hắn cầu hôn không thành nhất định sẽ nghĩ cách cản trở chuyện cưới xin của Tuy nhi, mà ai dám chống đối lại Uông Ấn chứ?

Hôn sự của Tuy nhi sau này chắc chắn sẽ gặp trở ngại cực kì lớn.

Lúc này, quản sự của Diệp Cư Tiêu đến báo, lão thái gia muốn bàn chuyện quan trọng với Diệp Tam gia, mời Diệp Tam gia nhanh chóng đến viện Diên Quang.

Diệp An Thế nghĩ cha mình đã có cách ứng phó, bèn lập tức đi ngay. Nào ngờ đến nơi cha ông lại bảo: “Chuyện Uông Ấn đến cầu hôn, ta nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy có thể đồng ý, con chấp nhận đi!”

Diệp An Thế ngẩn người, giống như bị một chậu nước đá giội thẳng từ trên đầu xuống vào giữa tiết trời lạnh giá.

Cha vừa nói cái gì? Đồng ý lời với cầu hôn của Uông Ấn? Cha đang nói đùa phải không?

Mất một lúc, Diệp An Thế mới lấy lại tinh thần, níu kéo chút hi vọng cuối cùng, hỏi: “Cha, cha nói vậy là vì đã tìm được đường lui đúng không?”

“Nhà họ Diệp không có đường lui, chỉ có thể đồng ý.” Diệp Cư Tiêu lắc đầu đáp.

Trông thấy sắc mặt nghiêm túc nặng nề của cha mình, Diệp An Thế có cảm giác như có một luồng hơi lạnh từ sâu thẳm bên trong lan tỏa khắp người, khiến toàn thân ông lạnh lẽo.

Cha ông thế mà lại muốn gả cháu gái cho một tên hoạn quan!

Diệp An Thế giật lùi về sau vài bước: “Cha, Uông Ấn là một hoạn quan! Nhà họ Diệp của chúng ta là danh gia vọng tộc, sao có thể gả Tuy nhi cho người như vậy? Thế thì còn gì là mặt mũi nữa? Sự nhục nhã to lớn như vậy, cha, sao cha có thể đồng ý được?”

Diệp An Thế biết cha mình coi trọng danh dự của gia tộc thế nào, vì thế bèn mang ra thuyết phục.

Đã nói ra được rồi thì những lời tiếp theo cũng theo đà dễ dàng hơn, Diệp Cư Tiêu cười lạnh đáp: “Danh dự? Đúng vậy, nếu gả Tuy nhi cho Uông Ấn, danh dự của nhà họ Diệp sẽ bị tổn hại, nhưng nếu không gả sẽ chọc giận Uông Ấn và Đề Xưởng. Con nghĩ nhà họ Diệp sẽ có kết cục thế nào?”

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp An Thế, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Ngay đến nhà họ Khúc danh tiếng lẫy lừng còn phải suy tàn, chẳng lẽ nhà họ Diệp mạnh hơn được nhà họ Khúc? Đừng nói đến chuyện thanh danh có còn hay không, e là gốc rễ của nhà họ Diệp cũng sẽ bị lung lay, thậm chí còn bị nhổ bật gốc, con có hiểu không?”

Tiếp đó, ông ta đập mạnh lên bàn, gằn giọng nói: “Ngoại trừ việc gả Tuy nhi, chẳng lẽ con còn nghĩ ra cách nào khác?”



Sau khi biết chức quan của người con cả - Diệp An Khang đang được xem xét điều động, Diệp Cư Tiêu nhận ra rằng, hy sinh một đứa cháu gái để tạo được mối quan hệ với Uông Ấn, nhận được hỗ trợ từ Đề Xưởng chính là một việc rất tốt.

Còn thanh danh? Chỉ cần giành được quyền thế, ai dám nói gì?

Ông ta cả gan nói một câu đại nghịch bất đạo: Ví như thánh thượng hiện giờ, ai còn nhớ rõ năm xưa ngài ấy đã đăng cơ thế nào? Ví như Uông đốc chủ bây giờ, ai dám bàn tán về hắn? Đằng sau công trạng lưu trong sử sách che giấu biết bao chuyện máu me dơ bẩn? Chỉ cần có quyền thế, danh dự của nhà họ Diệp sẽ được bảo vệ. Được kẻ có quyền thế như Uông Ấn cầu thân sao lại nhục nhã được? Nỗi nhục kiểu này, nhà bình thường muốn cũng chẳng có được.

Suy cho cùng, bất kể là Tuy nhi lấy người nào, đều phải mang lại lợi ích cho nhà họ Diệp.

Diệp An Thế chợt hiểu ra: Cha ông định hy sinh Tuy nhi để giúp nhà họ Diệp vượt qua cửa ải khó khăn này, nói cách khác là vì giành lấy thế lực của Đề Xưởng cho nhà họ Diệp.

Cũng phải, cha ông vẫn luôn không ưa Tam phòng, không thích ông, cũng không thích con cháu Tam phòng, có quyết định như vậy cũng không có gì là lạ.

Đối với cha của ông, việc gả Tuy nhi cho một hoạn quan như Uông Ấn, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch thôi đúng không? Hơn nữa còn là một giao dịch có lợi!

Sao cha lại không nghĩ, sau này con bé làm sao sống qua nổi những ngày gian khổ bên một hoạn quan chứ?

Diệp An Thế vừa oán giận vừa đau đớn, ông biết cha mình hám lợi, nhưng chưa từng cảm nhận một cách sâu sắc như bây giờ.

Ông siết chặt nắm tay, cao giọng nói: “Cha, trước đây Tự nhi đã hy sinh cho gia tộc, chẳng lẽ lúc này cha còn muốn hy sinh cả Tuy nhi? Bọn nhỏ đều là con cháu của cha...”

“Hỗn láo!” Diệp Cư Tiêu giận dữ cắt ngang lời của Diệp An Thế.

Ông ta nghiêm mặt, to tiếng quát: “Cái gì gọi là hy sinh? Thuần tần nương nương tiến cung được hưởng vinh hoa phú quý, đây là may mắn cỡ nào! Nếu Tuy nhi được gả cho Uông Ấn, với địa vị và quyền thế của Đốc chủ đại nhân, nhất định sẽ giúp đỡ rất nhiều cho Thuần tần nương nương, còn có thể trợ giúp cho Ngu nhi ở Nghi Loan Vệ, những điều này mà con cũng không thấy được?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status