Uông Xưởng Công

Chương 172 : Chương 172XEM THỜI CƠ

Lúc ra khỏi cổng cung, Uông Ấn trông thấy phó tướng quân của Nghi Loan Vệ - Dư Cảnh Hoài - đang đứng thẳng tắp như đang chờ ai đó.

Vừa thấy Uông Ấn, hai mắt Dư Cảnh Hoài sáng lên, nhanh chóng đi về phía hắn.

Theo chuyển động của Dư Cảnh Hoài, Uông Ấn lập tức trông thấy người đi sau hắn - một người thanh niên trẻ tuổi.

Đôi mắt hẹp dài của Uông Ấn hơi nheo lại, thầm hiểu ra: Thì ra Dư Cảnh Hoài chờ hắn ở ngoài cổng cung chính là vì việc này.

Hình như hôm nay hắn rất có duyên với người nhà họ Diệp. Đầu tiên là vào cung gặp Thuần tần nương nương, bây giờ lại đang gặp con cháu nhà họ Diệp ngoài cổng cung.

Không sai, người trẻ tuổi này chính là anh trai của cô gái nhỏ - Diệp Hướng Ngu, gia nhập Nghi Loan Vệ năm trước.

Diệp Hướng Ngu đi theo Dư Cảnh Hoài, hiển nhiên là cố ý nhờ vả, thiết nghĩ tới đây cũng là vì chuyện cưới xin của cô gái nhỏ.

Uông Ấn là xưởng công của Đề Xưởng, tin tức nhanh nhạy, đương nhiên rất “tinh tường” Dư Cảnh Hoài.

Dư Cảnh Hoài tuy là võ tướng nhưng lại vô cùng thức thời, trước giờ luôn tuân quy tắc “không để phiền phức dính vào người”, tại sao lại ra mặt vì Diệp Hướng Ngu?

Uông Ấn không hề biết rằng, Dư Cảnh Hoài rất quý trọng tài hoa của Diệp Hướng Ngu. Lúc trước, vì không thể giúp gì trong vụ Diệp An Thế nên hắn rất áy náy. Bây giờ Diệp Hướng Ngu nhờ vả, Dư Cảnh Hoài vừa thương lại vừa hổ thẹn, lập tức đồng ý dẫn hắn tới gặp Uông Ấn.

Nhưng trong thâm tâm Dư Cảnh Hoài hoàn toàn không nghĩ, cũng không dám có ý nghĩ chống lại Uông Ấn!

Bởi vậy, sau khi giới thiệu Diệp Hướng Ngu với Uông Ấn xong, hắn lập tức chắp tay, cười gượng nói: “Đốc chủ, mạt tướng còn có chuyện quan trọng, xin được cáo lui trước. Hai người cứ từ từ nói chuyện.”

Vừa nói, hắn vừa đánh mắt ra hiệu cho Diệp Hướng Ngu rồi lập tức vội vã rời đi.

Dư Cảnh Hoài có thể làm đến nước này vì thuộc hạ yêu quý đã là tận lòng tận sức lắm rồi.

Sau đó, Uông Ấn cũng đi, hắn làm như không nhìn thấy Diệp Hướng Ngu, đi thẳng về phía xe ngựa của mình.

Mấy đề kỵ theo sau dàn thành hình quạt để bảo vệ hắn, khí thế uy nghiêm không thể xâm phạm.

Diệp Hướng Ngu cũng đi theo, hắn giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của đám đề kỵ, nén chặt sự sợ hãi trong lòng.

Diệp Hướng Ngu rất rõ, dù hắn có nói muốn gì với Uông đốc chủ cũng không thể nói ở trước cửa cung.

Điều vượt ngoài dự đoán của hắn chính là đám đề kỵ, mặc dù lộ ra sát khí nhưng Uông đốc chủ lại không hề nói, tựa như đang ngầm đồng ý để hắn đi theo.

Lúc tới gần xe ngựa, Uông Ấn dừng bước, xoay người nhìn Diệp Hướng Ngu với đôi mắt đầy vẻ dò xét.

Diệp Hướng Ngu thầm rùng mình: Đối diện với ánh mắt như vậy, hắn có cảm giác bản thân như không có chỗ nào che chắn. Ánh mắt đó cứ như thể nhìn xuyên qua lớp ngụy trang trên mặt hắn, nhìn vào sâu trong tâm hồn.

Hắn khom người, cố trấn an bản thân, nói: “Tiểu nhân bái kiến Đốc chủ đại nhân, thỉnh an Đốc chủ đại nhân.”

Uông Ấn khẽ gật đầu, không nói gì. Vừa nãy, Thuần tần cũng bắt đầu câu chuyện bằng lời chào hỏi đúng nghi lễ, bây giờ, hắn thật muốn nghe xem Diệp Hướng Ngu sẽ nói những gì.

Không, phải nói là Diệp Hướng Ngu sẽ làm như thế nào để hủy bỏ mối hôn sự này cho em gái.

Xem ra, người của Tam phòng nhà họ Diệp rất không chào đón hắn. Nghĩ vậy, Uông Ấn thấy hơi buồn cười, không dưng lại kéo về cho mình không ít thù oán.

Cũng đúng thôi, hắn là hoạn quan nhưng lại đi xin cưới con gái nhà vọng tộc. Những người thân thực sự yêu quý cô gái nhỏ đều sẽ xem hắn là kẻ thù.

Kẻ thù của Uông Ấn nhiều không đếm xuể, thêm một người cũng chẳng nhiều hơn bao nhiêu. Thuần tần và Diệp Hướng Ngu có thái độ thế nào không quan trọng.

Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là Diệp Hướng Ngu không trực tiếp tỏ rõ ý đồ giống như Thuần tần mà lại cung kính, khiêm tốn nói: “Đại nhân, từ sau khi vào Nghi Loan Vệ, tiểu nhân cũng có chút cảm giác về chiến lược trong quân. Đây là một vài kiến giải của tiểu nhân, mời Đốc chủ đại nhân xem qua.”

Nói xong, hắn lôi từ trong ngực ra một quyển trục, cung kính đưa cho Uông Ấn.

Tình hình này nhìn không giống như tới cầu xin cho em gái mà giống tới tìm tọa sư* để tự tiến cử tài năng trước cuộc thi hơn.

(*) Tọa sư là cách gọi tôn kính dành cho quan chủ khảo thời Minh, Thanh.

Uông Ấn khẽ gật đầu, đề kỵ ở bên cạnh tiến lên tiếp nhận quyển trục trong tay Diệp Hướng Ngu, nhanh chóng mở ra, sau đó trình lên cho Uông Ấn.

Uông Ấn lướt qua, vẻ mặt bỗng lộ ra chút cảm xúc. Hai mắt hắn hơi lóe lên, nhìn Diệp Hướng Ngu hỏi: “Đây đều là những kiến giải của ngươi?”

Quyển trục này ghi chép một vài lời nghị luận về mưu lược quân sự, trong đó có câu “Dùng binh phải xem thời cơ, không cố sức đánh”.

Điều khiến Uông Ấn chú ý là một đoạn như sau: “Cho nên tranh thắng nơi trận mạc không phải là tướng giỏi. Phòng bị khi đã mất không phải là bậc thánh. Suy nghĩ như mọi người không phải là bậc quốc sư. Tài nghệ như mọi người không phải là bậc quốc công.”

Mặc dù vẫn có không ít câu đọc có vẻ non nớt, nhưng ý nghĩa vẫn được triển khai vô cùng sâu sắc.

Những lời luận về đạo dùng binh này được viết bởi bàn tay, bởi trái tim của người trẻ tuổi trước mắt này sao? Nếu vậy thì thật sự không hề đơn giản.

Diệp Hướng Ngu gật đầu, gương mặt hơi lộ sự ngượng ngùng. Hắn nói: “Chỉ là chút suy nghĩ trong lòng tiểu nhân mà thôi. Sau khi tiểu nhân được nghe kể về trận đồ quân sự của quốc triều, trong lòng đột nhiên nảy ra ý tưởng, cũng thử viết lại kiến giải của mình. Những lời vụng về này khiến Đốc chủ đại nhân chê cười rồi.”

Đương nhiên Diệp Hướng Ngu cũng biết quyển trận đồ ấy được chuyển giao cho Đề Xưởng, những kiến giải này của hắn không khác gì múa rìu qua mắt thợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status