Uông Xưởng Công

Chương 175 : Chương 175TỰ XIN KHAI TRỪ KHỎI DÒNG HỌ

Diệp An Thế đứng lên, tiến lên một bước, nói: “Cha, xin thứ cho con bất hiếu, chuyện này con không thể đồng ý.”

Diệp Cư Tiêu sầm mặt lại: “Ta chỉ thông báo cho con thôi. Ta đã dùng danh nghĩa trưởng tộc để quyết định chuyện này rồi, không đến lượt con phản đối!”

Quả nhiên như dự liệu trước, gánh nặng trong lòng Diệp Cư Tiêu lập tức được buông lỏng, giọng điệu bất giác trở nên cương quyết. Thân là trưởng tộc của nhà họ Diệp, chuyện lớn liên quan đến cả dòng họ, đâu chờ đến lượt con trai ông ta phản đối?

Cuộc hôn nhân này đã được quyết định, không thể thay đổi!

Diệp An Thế nhìn người cha vẫn uy nghiêm lạnh lùng cứng rắn như xưa, lòng lại càng bình tĩnh hơn: “Nếu đã vậy thì con tự xin khai trừ khỏi dòng họ, thà rằng không làm người của nhà họ Diệp! Như vậy cha không còn quyền quyết định việc hôn nhân của Tuy nhi nữa.”

Đầu tiên, Diệp Cư Tiêu hết sức kinh ngạc, ngay sau đó lập tức phẫn nộ đáp: “Ngươi nói cái gì? Tự xin khai trừ khỏi dòng họ? Ngươi có biết mình đang nói gì không?”

“Cha, con biết rất rõ, rõ đến không thể rõ hơn được nữa. Con bất hiếu, chỉ muốn rời khỏi nhà họ Diệp, xin cha đồng ý!” Diệp An Thế đáp với giọng điệu hết sức bình tĩnh.

Diệp Cư Tiêu đứng phắt dậy, tức giận chỉ tay vào Diệp An Thế quát: “Ngươi, ngươi, đồ bất hiếu! Láo xược! Láo xược!”

Khai trừ khỏi dòng họ, thế mà lại dám tự xin khai trừ khỏi dòng họ!

Diệp Cư Tiêu ngàn lần không nghĩ tới việc Diệp An Thế có suy nghĩ này.

Khai trừ khỏi dòng họ có ý nghĩa gì, nó thật sự biết rõ sao?

Dòng họ chính là nơi để cho con cháu yên thân gửi phận, là chỗ dựa lớn nhất của con cháu. Người bị khai trừ khỏi dòng họ đều sẽ phải nhận sự thù ghét của mọi người; không được hưởng thụ vinh quang, danh tiếng của dòng họ; gặp khó khăn cũng không nhận được giúp đỡ, chở che, không khác gì phận lục bình trôi nổi khắp nơi.

Hơn nữa, phần lớn bị khai trừ đều vì phẩm hạnh có vấn đề.

Bây giờ, Diệp An Thế lại chủ động xin khai trừ khỏi dòng họ? Điên rồi sao?

Diệp An Thế nở nụ cười, lạnh lùng đáp: “Không phải cha định khai trừ con khỏi dòng họ từ lâu rồi sao? Bây giờ, như mong muốn của cha, con tự mình xin rời khỏi nhà họ Diệp! Từ nay về sau, sống chết và vinh dự của con sẽ không liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa. Cha, dù con có chết cũng không thể đồng ý, con tuyệt đối không thể để con gái mình gả cho một tên hoạn quan! Mong cha tha thứ cho con trai bất hiếu!”

Sống lưng Diệp An Thế thẳng tắp, ông hiểu rất rõ sự lựa chọn của mình, thái độ không hề nhượng bộ chút nào.

Ông là con cháu của nhà họ Diệp, vô cùng yêu thương tôn kính dòng họ, nếu không phải vì không còn cách nào khác, ông đã chẳng nghĩ tới hạ sách này.

Hơn ba mươi năm qua, ông luôn ghi nhớ lời dạy của tổ tiên Tùng Dương, cảm nhận sâu sắc sự che chở của dòng họ nhiều năm nên luôn cố gắng hết sức đền đáp dòng họ, luôn luôn nhắc nhở bản thân không thể đánh mất thanh danh của nhà họ Diệp. Nhưng có lẽ, cây đại thụ nhà họ Diệp đã đâm rễ sâu, dày rậm lá nên cũng không thèm để ý đến một nhánh cây nhỏ là ông.

Lúc trước, chuyện cha định khai trừ ông ra khỏi dòng họ đã làm tổn thương trái tim ông. Bây giờ, vì dòng họ, cha ông lại muốn gả Tuy nhi cho một tên hoạn quan!

Ông bất tài, đã không thể bảo vệ được Tự nhi. Nhưng, ông tuyệt đối không thể để cho chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa!

Là hậu duệ của dòng họ, là con của cha mình, ông đã làm tất cả những chuyện mình có thể làm. Bây giờ, ông muốn làm chồng, làm cha, ông nhất định phải gánh trách nhiệm.

Ông đã trả giá hơn nửa đời người vì nhà họ Diệp. Nửa đời còn lại, ông muốn sống vì bản thân, vì vợ con! Dù có phải lẻ loi phiêu bạt thì đã sao? Chỉ cần cả nhà được sống sum vầy bên nhau thì cho dù là cái chết cũng có gì phải sợ?

Ông quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh với Diệp Cư Tiêu, thỉnh tội: “Con bất hiếu, mong cha tha thứ! Mong cha đồng ý với thỉnh cầu của con, cho phép con rời khỏi dòng họ!”

Giữa làm con bất hiếu và làm cha bất dung, Diệp An Thế quyết định lựa chọn… làm con bất hiếu.

***

Chuyện Diệp An Thế tự xin khai trừ khỏi dòng họ như một hòn đá to rơi xuống mặt hồ, khiến nhà họ Diệp vốn đã chẳng yên bình lại càng thêm cuồn cuộn sóng lớn.

Sau khi biết chuyện này, Diệp An Cố nóng nảy muốn bốc hỏa. Sao Tam đệ lại có thể hồ đồ, kích động nói ra những lời này?

Diệp An Cố cho rằng đây là hành động bất đắc dĩ của Diệp An Thế, đi nước đường cùng mà thôi. Không ngờ khi đến viện Ánh Tú, ông lại nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm như trút được gánh nặng của Diệp An Thế.

Ngay lập tức, những lời trách cứ của Diệp An Cố mắc nghẹn ở cổ họng, không nói được nên lời. Tam đệ của ông vốn là người có tính tình hào hiệp, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tam đệ, ông chỉ nhìn thấy vẻ âu lo hổ thẹn trên mặt, đã rất lâu rồi nó chưa có vẻ nhẹ nhõm thư thái này.

Thấy ông đến, Diệp An Thế gật đầu thỉnh an: “Nhị ca, ca tới rồi. Đệ cảm thấy rất tốt, Nhị ca yên tâm. Chỉ là, rốt cuộc thì đệ vẫn có lỗi với cha và Nhị ca.”

Diệp An Cố thở hồng hộc chạy đến, trong mắt không hề che giấu lo âu, hiển nhiên là trong lòng thực sự lo lắng cho em trai.

Diệp An Thế biết, cho dù đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Nhị ca vẫn là người anh trai trong quá khứ, vẫn là người anh quan tâm ông nhất.

Diệp An Cố nhíu mày, dùng một con mắt nhìn Diệp An Thế, hỏi: “Thật sự phải đến nước này sao? Không nghĩ ra được cách nào khác sao?”

Diệp An Thế lắc đầu, cất đi vẻ mặt nhẹ nhõm và đáp: “Không còn cách nào khác. Cha đã lấy danh nghĩa trưởng tộc để đồng ý với lời cầu thân của Uông Ấn, không ai có thể thay đổi. Nhị ca, sao đệ có thể để Tuy nhi gả cho một tên hoạn quan được?”

Mệnh lệnh của dòng họ đối với con cháu có trọng lượng như núi. Trừ phi ông không phải người của nhà họ Diệp, không thì không cách nào có thể trái lời.

Diệp An Cố á khẩu, cuối cùng vẫn nói: “Cha nhất định sẽ không đồng ý chuyện đệ tự xin khai trừ khỏi dòng họ đâu. Uông đốc chủ quyền thế như thế, sao cha dễ dàng từ bỏ được?”

Đúng, hiện tại, Diệp An Cố đã rõ cha mình coi trọng cái gì nhất. Bởi vậy nên ông nói ra mà chẳng hề kiêng kị gì.

Bề ngoài thì có vẻ cha đặt họ Diệp lên đầu, hi sinh, lợi dụng tất cả mọi thứ vì nhà họ Diệp. Nhưng trên thực tế thì thứ mà cha coi trọng nhất lại là quyền thế, lợi ích.

Chỉ cần đạt được quyền thế, cha ông có thể bất chấp mọi thứ, đương nhiên cũng có thể hi sinh hạnh phúc của con cháu.

.

Huống hồ, Tuy tỷ nhi chỉ là một cô nương thì càng chẳng là gì hết. Uông đốc chủ quyền thế và danh tiếng chói chang như mặt trời, sao cha ông có thể tùy tiện để vuột mất cơ hội này chứ? Cho dù Tam đệ có tự xin khai trừ khỏi gia tộc đi chăng nữa, cũng chưa chắc được toại nguyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status