Uông Xưởng Công

Chương 174 : Chương 174ĐOẠN TUYỆT

Chiếc xe ngựa đen tuyền, đoàn đề kỵ đỏ rực, tất cả những nơi họ đi qua mọi người đều cuống cuồng tránh né, sợ dây phải bọn họ.

Chiếc xe ngựa này đại diện cho sự nghiêm trang đáng sợ của Đề Xưởng, đại diện cho sự tàn nhẫn vô tình của vị Uông xưởng công này.

Mãi đến khi chiếc xe ngựa đi vào phủ nhà họ Uông, nó mới đại diện cho một ý nghĩa khác.

Đối với người gác cổng Ninh An, đối với lão bộc Phong bá, đối với đám Vương Bạch và Trịnh Thất ẩn nấp trong bóng tối, chiếc xe này đại diện cho trái tim của họ, đại diện cho niềm tin của họ, đại diện cho sự cứu rỗi và… ánh sáng của họ.

Chỉ khi nhìn thấy chiếc xe ngựa này, nhìn thấy con người anh tuấn vô song này, trong lòng bọn họ mới có sự yên bình.

Phong bá cười híp mắt tiến lên nghênh đón, bẩm báo: “Chủ tử, Diệp Cư Tiêu đưa thư tới, mời ngài xem.”

Uông Ấn xem lướt qua rồi thản nhiên nói: “Diệp Cư Tiêu dùng danh nghĩa trưởng tộc của nhà họ Diệp để đồng ý lời cầu thân của bổn tọa.”

Hắn vừa dứt lời, đôi mắt đục ngầu của Phong bá lập tức sáng bừng lên, ông cười ha hả nói: “Lão nô thật sự thấy vui mừng cho chủ nhân, đây là chuyện tốt!”

Đây là chuyện tốt, sự bằng lòng của Diệp Cư Tiêu có ý nghĩa cô nương nhà họ Diệp có thể gả tới đây rồi.

Mặc dù từ trước tới giờ Diệp Cư Tiêu không hề quan trọng, nhưng chuyện này nếu quang minh chính đại, càng thuận lợi thì càng tốt!

Trịnh Thất đang ẩn náu trong bóng tối buồn bực nghĩ: Những chuyện hôm nay Xưởng công gặp phải hầu như toàn liên quan đến người của nhà họ Diệp. Để cưới Diệp cô nương, xưởng công cũng thật không dễ dàng gì.

Nghĩ đến lời xưởng công nói với Thuần tần và Diệp Hướng Ngu, Trịnh Thất chỉ thấy buốt hết cả răng. Xưởng công nói nhiều như vậy trong vòng một ngày, dễ dàng sao? Thật sự không dễ dàng chút nào!

***

Mà lúc này, Diệp An Thế và Đào thị cũng đã đưa ra quyết định.

Trong viện Ánh Tú, hai người ngồi đối diện nhau, cả hai đều lặng im.

Hải ma ma và các gia nhân khác đứng hầu ở bên cạnh, cẩn thận dè dặt chờ lão gia và phu nhân sai bảo.

Cả viện Ánh Tú như bị bao phủ bởi mưa sa gió rét.

Từ khi Uông Ấn đích thân đến nhà cầu thân tới giờ, viện Ánh Tú vẫn luôn chìm trong bầu không khí này.

Hồi lâu sau, Đào thị mới lên tiếng trước: “Tướng công, từ khi vào nhà họ Diệp đến giờ, thiếp chưa từng làm trái ý bề trên, cũng chưa từng có yêu cầu xa vời nào khác. Nhưng chuyện này, thiếp cầu xin tướng công cứ quyết định như vậy đi, thiếp không bỏ được Tuy nhi...”

Hốc mắt Đào thị hơi đỏ lên, lúc không có ai, không biết bà đã đổ bao nhiêu nước mắt. Nhưng lúc này, giọng điệu của bà lại kiên quyết lạnh lùng, hiển nhiên là đã rất quyết tâm.

Chuyện đã đến bước đường cùng, tình hình không thể xấu hơn được nữa, lòng Đào thị lại càng thêm bình tĩnh.

Diệp An Thế gật đầu, đáp: “Phu nhân yên tâm, chuyện này ta đã nghĩ kĩ rồi, cứ làm như vậy đi.”

Rốt cuộc, Đào thị vẫn không nhịn được, nghẹn ngào nói: “Trong phủ đang lúc hỗn loạn, chúng ta… khiến tướng công khó xử rồi.”

Diệp An Thế lắc đầu, nói với vẻ cay đắng: “Sao ta lại khó xử? Là ta có lỗi, đã để nàng và Tuy nhi phải chịu thiệt thòi.”

Ông là trụ cột của Tam phòng, đầu tiên là vào đại lao của Đề Xưởng khiến vợ con phải lo lắng sợ hãi. Bây giờ lại để vợ con phải chịu đủ thứ chuyện ập lên đầu. Ông có gì mà khó xử chứ? Người khó xử thực sự phải là vợ con của ông mới đúng.

Nếu không phải do ông sinh ra ở nhà họ Diệp, nếu không phải do cha ghét ông, nếu không phải do chị dâu cả Chu thị căm hận ông, Tuy nhi sẽ không gặp tai họa, cũng sẽ không thu hút sự chú ý của Uông Ấn.

Tất cả nguồn cơn đều do suy nghĩ ác độc của Chu thị, bởi vì việc ông ở trong nhà họ Diệp khiến người khác chướng mắt.

Nếu đã vậy thì phải giải quyết vấn đề từ ngọn nguồn. Chỉ cần vợ con được bình an vui vẻ, không có thứ gì mà ông không thể từ bỏ được.

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa có tôi tớ bẩm lên: “Tam gia, Triệu quản sự tới rồi, nói là lão thái gia có việc gấp muốn gặp Tam gia.”

Diệp An Thế ngây ra vài giây mới đáp lại: “Biết rồi, bẩm lại là ta sẽ tới ngay.”

Nói xong, ông nhìn về phía vợ, cười nói: “Cha cho gọi, ta đi một lát rồi về ngay. Thế này lại vừa hay, ta sẽ nói với cha chuyện này. Phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ không thỏa hiệp!”

Đào thị đứng dậy tiễn Diệp An Thế ra khỏi viện Ánh Tú. Cho đến khi bóng dáng Diệp An Thế khuất hẳn, bà mới quay trở lại.

Ngay sau đó, Đào thị sai Hải ma ma: “Cho người đến Nghi Loan Vệ chuyển lời, báo Ngu nhi mau chóng quay về. Sau đó đến viện Tây Đường gọi Tuy nhi tới.”

Bà tin chồng bà sẽ không khiến bà thất vọng, nếu đã thế thì đây chính là thời điểm để các con được nghe tính toán của họ.

Cũng tốt... sớm thu xếp mọi chuyện.

Diệp An Thế dừng lại ở bên ngoài viện Diên Quang, ngẩng đầu lên nhìn tòa viện sừng sững, tòa viện này đã đè ép hơn nửa cuộc đời ông.

Hơn nửa đời người, ba mươi năm thời gian, khi đối diện với tòa viện này, ông vẫn luôn mang sự tôn kính, thận trọng. Ông luôn sợ lời nói và hành động của mình có sai lầm, sợ mình sẽ đánh mất thanh danh của nhà họ Diệp.

Nhưng vào giây phút này, những sự tôn kính, thận trọng ấy dường như cũng đã đi xa cùng với quyết định của ông. Thậm chí, ông còn có suy nghĩ: Thời gian ba mươi năm qua, sao ông phải sợ hãi tòa viện này đến vậy?

Tất cả là vì chủ nhân của tòa viện này là cha ông, là trưởng tộc dòng họ của ông.

“Tam gia, lão thái gia đang chờ bên trong, mời ngài vào.” Quản sự ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở Diệp An Thế.

Diệp An Thế đột nhiên dừng lại trước cửa, còn ngẩng đầu quan sát, điều này khiến Triệu quản sự cảm thấy kỳ lạ.

Tam gia sao vậy?

Nghe vậy, Diệp An Thế liền cất bước tiến vào viện Diên Quang, không còn chút chần chừ nào nữa.

Diệp Cư Tiêu nghiêm túc ngồi ở chính giữa tiền đường, không hề tỏ vẻ vui mừng vì Diệp An Thế đến. Diệp An Thế thỉnh an, ông ta cũng chỉ khẽ gật đầu.

Diệp Cư Tiêu ra hiệu cho Diệp An Thế ngồi xuống rồi nói: “Ta đã đồng ý với đề nghị kết thông gia của Uông đốc chủ với danh nghĩa của trưởng tộc nhà họ Diệp. Gọi con tới chính là để thông báo chuyện này. Chuyện cưới gả của Tuy tỷ nhi đã được quyết định rồi, bọn con chuẩn bị cho tốt việc xuất giá đi.”

Nói xong, ông ta đánh mắt ra hiệu cho quản sự và gia nhân ở xung quanh, để bọn họ chuẩn bị ứng đối bất cứ lúc nào.

Đứa con trai thứ ba này tính tình ngay thẳng cương trực, hơn nữa còn vô cùng yêu thương con gái, không biết sẽ có phản ứng như thế nào.

Bất kể dù có ra sao, chuyện ông ta đã quyết định rồi thì Tuy tỷ nhi chỉ có thể gả vào phủ nhà họ Uông!

Điều khiến ông ta bất ngờ là, Diệp An Thế lại không có phản ứng gì. Thậm chí sắc mặt còn vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn khác hẳn với sự phản đối kịch liệt lúc trước.

Con trai như vậy lại khiến Diệp Cư Tiêu nổi lên dự cảm chẳng lành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status