Uông Xưởng Công

Chương 227 : Chương 227NGƯỜI TỚI KHÔNG TỐT

Đôi con ngươi Phong bá co lại, ông tức thì lao vút lên trước đỡ lấy Trịnh Thất.

Lúc này mặt y đã trắng bệch, máu tươi chảy xuống thành dòng khắp toàn thân.

Phong bá nhanh chóng điểm mấy cái lên người Trịnh Thất, sau đó nói với Diệp Tuy mặt mày biến sắc vì kinh sợ: “Phu nhân, trong phủ giao cho phu nhân! Triệu Tam Nương, trợ giúp phu nhân!”

Ông nhẹ nhàng vọt lên, bay nhanh về hướng Trịnh Thất vừa phóng về, chớp mắt đã biến mất.

Bấy giờ mấy bà già to khỏe canh giữ viện Tư Lai đã vội vã chạy đến, khiêng Trịnh Thất đi chữa trị vết thương.

Triệu Tam Nương đứng bên cạnh Diệp Tuy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trong mắt đầy lo lắng, cất lời thưa: “Phu nhân, xưởng công có lệnh kéo dài nửa canh giờ...”

Diệp Tuy gật đầu, mắt vẫn mở to, hai bàn tay siết chặt, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Truyền lệnh của ta, gia nhân trong phủ chia làm ba đợt, ngăn công chúa Hi Bình lại.”

Nghe vậy, Triệu Tam Nương vội đáp: “Phu nhân, chắc chắn công chúa Hi Bình có dẫn theo rất nhiều thị vệ, không ngăn được đâu ạ...”

Công chúa Hi Bình là công chúa được hoàng thượng cưng chiều nhất, tính tình không phải là quá bướng bỉnh nhưng lại cực kì khó đối phó. Gia nhân trong phủ có thể ngăn nàng ta trong chốc lát chứ không thể cầm chân đến cả nửa canh giờ.

Huống hồ, quan trọng nhất là còn phải để công chúa tin rằng xưởng công vẫn ở trong phủ.

Can ngăn quá mức thì càng dễ lộ chân tướng thôi.

Diệp Tuy khẽ nhắm mắt, giọng điệu thoáng chút lạnh lùng: “Công chúa Hi Bình thì sao? Phủ đệ của xưởng công Đề Xưởng đâu phải là nơi muốn xông vào là có thể xông vào!”

Tuy sợ hãi muốn nẩy tim ra ngoài nhưng đầu óc Diệp Tuy hết sức tỉnh táo, ngoài mặt lại càng bình tĩnh.

Đại nhân không ở trong phủ thì nàng sẽ là người tiếp quản trông coi nó.

Triệu Tam Nương thấy vậy thì im bặt, lấy lại tinh thần ngay tức khắc.

Lúc này, một ông lão ngoài năm mươi tuổi đến bẩm báo: “Phu nhân, đã cầm được máu trên người Trịnh Thất. Lão nô tìm được một ám vệ có vóc người xấp xỉ Trịnh Thất, trong vòng nửa khắc là có thể dịch dung thành dáng vẻ của y. Có điều, xưởng công thì không có thế thân.”

Diệp Tuy nhận ra ông lão này, là Khánh bá, gia nhân trồng hoa thược dược trong phủ, xem ra ông còn quản lý ám vệ nữa.

Có lẽ không ít người biết chuyện bên cạnh đại nhân có ám vệ Trịnh Thất. Tuy rằng Trịnh Thất bị thương nặng nhưng vẫn có thế thân cải trang xuất hiện. Về phần đại nhân…

Đúng là không ai có khả năng bắt chước gương mặt lãnh đạm, thần thái khí chất ấy, cho nên từ trước tới giờ đại nhân chưa bao giờ dùng thế thân.

Đúng vào lúc này, người gác cổng tên Ninh An lao nhanh như chớp vào: “Phu nhân, công chúa đã mang theo khẩu dụ của hoàng thượng đến, gia nhân trong phủ không thể ngăn lại được! Hiện tại công chúa đến ngoài cửa thùy hoa rồi!”



Vào đến cửa thùy hoa nghĩa là đã vào trong nội trạch. Nói cách khác, công chúa còn cách viện Tư Lai không xa.

Xem ra công chúa nhất định sẽ tra xét nội trạch, đòi gặp bằng được xưởng công.

Diệp Tuy im lặng chốc lát, hít sâu một hơi rồi nói: “Không sao, ta có cách!”

Công chúa Hi Bình chưa đầy ba mươi, là do Thục phi Hà thị sinh ra. Hà Thục phi tính tình ôn hòa, gần như chẳng kết thân với bất cứ phi tần nào trong hậu cung, cũng không gây sứt mẻ tình cảm với ai cả.

Bởi vì bà chỉ sinh được một mình công chúa Hi Bình nên không khác nào tỏ rõ thái độ: Bà chỉ muốn sống bình an, không có ý định tham gia vào những tranh giành đấu đá chốn hậu cung.

Chỉ tiếc là công chúa Hi Bình lại được Vĩnh Chiêu Đế coi trọng hơn tưởng tượng, nhận được sự yêu chiều sủng ái hơn hẳn các công chúa khác.

Công chúa Hi Bình có dung mạo rất xinh đẹp, không phải kiểu tao nhã mà triều Đại An yêu thích, cũng không phải kiểu rực rỡ của Diệp Tuy, mà là vẻ nhu mì dịu dàng, khiến người ta nhớ đến dòng nước chảy quanh, cây cầu nho nhỏ, bờ sông Giang Nam, một vẻ đẹp khiến trái tim bỗng trở nên bình lặng.

Công chúa Hi Bình am hiểu sâu sắc và luôn vận dụng tối đa diện mạo của mình, dùng nhu khắc cương, nhẹ nhàng khiến người ta làm theo ý muốn.

Chẳng trách Triệu Tam Nương lại cho rằng công chúa Hi Bình khó đối phó.

Diệp Tuy đảo mắt, gọi Triệu Tam Nương lại gần, ghé tai thì thầm vài câu, nét mặt Triệu Tam Nương ngay lập tức cứng ngắc, tỏ ra khó xử.

“Cái này... phu nhân...” Triệu Tam Nương ngần ngừ.

“Cứ làm theo lời ta bảo, công chúa Hi Bình đến thì ngăn lại, để cho nàng ta nghe!” Diệp Tuy căn dặn với giọng điệu lạnh lùng.

Chuyện này không có thời gian để mà do dự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status