Uông Xưởng Công

Chương 228 : Chương 228KÉO DÀI THỜI GIAN

Triệu Tam Nương nghiêm trang gật đầu, trầm giọng đáp: “Vâng, nô tỳ xin nghe theo sự sai bảo của phu nhân.”

Vừa dứt lời, bên ngoài viện Tư Lai liền vang lên tiếng ồn ào.

Xem ra, công chúa Hi Bình đã dẫn theo tùy tùng đến rồi.

Diệp Tuy đi vào phòng, đóng cửa lại, còn Triệu Tam Nương điều chỉnh lại hơi thở, sải bước ra ngoài viện.

Bấy giờ, công chúa Hi Bình nhìn mấy bà già to khỏe canh cửa thì dịu dàng cười nói: “Bổn cung phụng khẩu dụ của phụ hoàng đến đây, có chuyện quan trọng muốn gặp đốc chủ. Đốc chủ đang ở đâu?”

Mấy bà già không nhúc nhích, còn mấy thị vệ hoàng cung đi theo bên cạnh công chúa đã giơ tay tiến lên.

Triệu Tam Nương bước nhanh tới, khom lưng, trả lời: “Điện hạ đại giá đến đây, không tiếp đón được từ xa. Xưởng công đang ở trong phủ, có… có điều...”

Nói tới đây, Triệu Tam Nương thẹn thùng ra mặt, giọng điệu ấp úng, ngắc ngứ bỏ lửng câu.

Công chúa Hi Bình mỉm cười như thở phào một tiếng, nhẹ giọng tiếp lời: “Nếu đốc chủ đang ở trong phủ thì tốt rồi. Phụ hoàng ta cho triệu khẩn cấp, bổn cung đúng lúc đang rảnh rỗi nên thay phụ hoàng đến truyền khẩu dụ.”

Nàng ta nói năng mềm mỏng, nét mặt dịu dàng khiến lời nói rất có sức thuyết phục, làm con người ta vô thức tin tưởng và kính nể.

Vẻ mặt Triệu Tam Nương càng thêm khó xử, thậm chí còn hơi đỏ lên. Nàng ấp úng: “Điện hạ... đại nhân bây giờ không tiện gặp điện hạ, xin điện hạ đợi một lát ạ...”

Nụ cười trên khuôn mặt công chúa Hi Bình biến mất, không tỏ ra giận dữ mà thể hiện rõ uy nghiêm của dòng dõi hoàng tộc, tức thì khiến mọi người xung quanh yên lặng hẳn.

Nàng ta tiến lên một bước, mấy thị vệ đứng sau cũng nối bước đi theo.

Đám người Triệu Tam Nương bất giác lùi lại.

Thấy vậy, công chúa Hi Bình cười dịu dàng, sau đó đi thẳng vào trong, dáng vẻ như thể phải gặp bằng được xưởng công ngay bây giờ.

Nhưng chưa được bao lâu, vừa vào sâu hơn, công chúa Hi Bình liền dừng lại, vẻ mặt trở nên vô cùng kỳ lạ.

Không cần phải tập trung, nàng ta cũng đã nghe thấy tiếng rên rỉ thẹn thùng xen lẫn tiếng thở dốc từng hồi.

Sắc mặt công chúa Hi Bình thay đổi, nàng ta đâu lạ gì thứ âm thanh này. Đây là...

Ngay sau đó vang lên giọng nài nỉ nũng nịu ngắt quãng của nữ giới: “Xưởng công, đừng mà, đừng mà...”

Trong nháy mắt, công chúa Hi Bình cảm thấy mặt nóng rực, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp ửng hồng. Đây rõ ràng là đang “quan hệ nam nữ” giữa ban ngày ban mặt? Người trong phòng là Uông đốc chủ?

Nhưng Uông đốc chủ là hoạn quan, sao có thể làm được chuyện đó?

Công chúa Hi Bình quét mắt quan sát ma ma quản sự và nô tỳ đang đứng ngoài cửa. Ngoại trừ vẻ xấu hổ ra thì mặt họ không hề lúng túng hoảng hốt.

Chẳng lẽ họ đã quen nghe thấy những âm thanh này, cũng biết bên trong phòng đang xảy ra chuyện gì?

Công chúa Hi Bình đang do dự thì nghe thấy có tiếng gọi: “Bội Thanh, mang nước vào đi!”

Tiếng gọi hơi khàn, thoáng chút khoan khoái dễ chịu xen lẫn cảm giác thỏa mãn đầy biếng nhác.

Ngay sau đó, công chúa Hi Bình nhìn thấy hầu gái bưng nước nóng tới, cửa phòng được mở ra rồi nhanh chóng đóng lại.

Nàng ta không nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Tuy nhiên, lúc này viện Tư Lai rất yên ắng, đến mức mọi âm thanh vang lên đều nghe được rõ ràng.

Tiếng rửa mặt, tiếng mặc y phục sột soạt và cả tiếng bước chân ai đó xuống giường.

Cửa phòng được mở ra, một người xuất hiện, đứng dựa vào bên cửa.

Công chúa Hi Bình bất ngờ, con người co lại.

Đó là một người vô cùng xinh đẹp, rực rỡ như mặt trời, diễm lệ đến nỗi khiến người ta nheo mắt.

Bấy giờ người ấy đang mơ màng, sắc môi hơi khô, khuôn mặt ửng hồng. Quan trọng hơn là trên cổ còn có những vệt đỏ.

Nàng hé đôi môi hồng, khàn giọng: “Thiếp thân Diệp thị lần này đã thất lễ, mong điện hạ thứ lỗi. Hiện giờ đại nhân đang có chỗ bất tiện, xin điện hạ chờ chốc lát.”

Nói rồi lại vô thức nâng mặt lên, vén tóc mai trên vầng trán lấm tấm mồ hôi, để lộ ra những vết đỏ trên cằm.

Thiếp thân Diệp thị... Đây là phu nhân Uông Ấn mới cưới về - Diệp Tuy.

Công chúa Hi Bình đã ở độ tuổi có kinh nghiệm khuê phòng phong phú, nàng ta nhìn một cái là biết ngay Diệp Tuy vừa làm chuyện thân mật, không thể giả vờ hay che giấu giọng điệu và dáng vẻ.

Nghe nói có một số hoạn quan rất có bản lĩnh trên phương diện này, cho dù không có “thứ kia” nhưng cũng làm được đủ trò.

Hóa ra Uông đốc chủ là người như vậy?

Lúc này, Diệp Tuy khép vạt áo lại rồi bước lên, cất lời sai bảo gia nhân: “Mời điện hạ đến tiền sảnh, đợi sau khi đại nhân rửa mặt chải đầu xong sẽ đến gặp điện hạ. Điện hạ, xin mời!”

Công chúa Hi Bình ngần ngừ chưa cất bước, lại nhìn về phía căn phòng sau lưng Diệp Tuy, ngoài chiếc bàn dài thấp thoáng ra thì không thấy được gì khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status