Uông Xưởng Công

Chương 302 : Chương 302TẤT CẢ ĐỀU THAM DỰ

Đến ngày diễn ra buổi tiệc, từng cỗ xe ngựa lớn nhỏ đỗ đầy trước cửa phủ nhà họ Uông, từng phu nhân được nghênh đón vào trong phủ, khách khứa nườm nượp khiến Diệp Tuy kinh ngạc.

Người dự tiệc quá đông, đông hơn nàng dự đoán rất nhiều!

Những vị phu nhân nàng đặc biệt mời, bất kể chồng họ chức quan cao hay thấp, về cơ bản là đều xuất hiện cả, vẻ mặt thì e ngại nhưng bước chân đi vào phủ nhà họ Uông lại không hề ngập ngừng. Những người Diệp Tuy muốn thấy nhất đều đến!

Tuy nhiên, khiến Diệp Tuy kinh ngạc là ngoài họ ra, còn rất nhiều người khác, như lão phu nhân nhà họ Thẩm dẫn theo Thẩm Văn Huệ, phu nhân Phạm thị của Lư Nghiên Đường, bác dâu Từ thị của nàng còn mời các phu nhân thân thiết với bà tới cùng…

Họ đều là chỗ thân quen với gia đình nàng, không xuất thân từ danh gia vọng tộc cũng không phải từ tầng lớp bình dân, đến ủng hộ nàng.

Còn có phu nhân Chương thị của Triệu Trọng Thường, phu nhân Lâm thị của Hàn Bá Trang, phu nhân Hứa thị của Trần Tựu Đạo…

Những ông chồng của các vị phu nhân kể trên đều nắm giữ chức vụ lớn, bản tính công minh chính trực, đại diện cho thế lực trung lập trong triều.

Nằm ngoài dự liệu của Diệp Tuy, còn những vị khách không mời mà tới, dày công ăn vận vô cùng trang trọng.

Phu nhân Minh thị của Triệu Thế Thiện dẫn theo cháu gái Triệu Chân, phu nhân Hà thị của Liễu Huệ Dân dẫn theo cháu gái Liễu Oánh, phu nhân Trương thị của Đậu Đại Dụng. Sự xuất hiện của họ khiến đồng tử của Diệp Tuy hơi co lại.

Minh thị dẫn đầu híp mắt cười, nói: “Lão thân nghe nói Đốc chủ phu nhân tổ chức yến tiệc, quả thực không kìm được muốn đến kết thân, mạo muội tới thế này, mong Đốc chủ phu nhân đừng trách!”

Đám người Hà thị, Trương thị cũng quay sang cười nói như vậy với Diệp Tuy.

Diệp Tuy chỉ hơi ngẩn ra trong giây lát rồi rảo bước tiến lên, cười đáp: “Các vị phu nhân, mời vào, mời vào! Không gửi thiệp mời đến cho các vị vốn là lỗi của ta, người thật sự phải xin lỗi là ta mới đúng.”

Nàng đưa tay ra dấu mời, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, lập tức hiểu vì sao họ lại xuất hiện.

Thiệu Chân thì không cần phải nói, nàng ta là Thập hoàng tử phi tương lai. Thập hoàng tử được Vi hoàng hậu nuôi dưỡng, đây là người phe hoàng hậu;

Liễu Huệ Dân là chú ruột trắc phi Liễu thị của Ngũ hoàng tử, Liễu Oánh là con cháu nhà mẹ đẻ của Huy phi, đây là người phe Ngũ hoàng tử;

Còn Đậu Đại Dụng thì giữ mối giao tình với Cửu hoàng tử. Cửu hoàng tử và Ngũ hoàng tử là anh em cùng một mẹ, đây cũng là người phe Ngũ hoàng tử;

Nói cách khác, đây là những thế lực đến từ trong cung, là những thế lực có thể đối đầu được với thái tử!

Xem ra, Vi hoàng hậu và Ngũ hoàng tử muốn nắm lấy cơ hội này, thẳng tay trừ bỏ thế lực gia tộc lớn sau lưng thái tử.

Nếu không có danh gia vọng tộc chống lưng, thái tử chẳng khác nào cụt mất một tay, thế lực tất sẽ suy yếu mạnh. Điều này quả thực là lợi ích rất lớn đối với Vi hoàng hậu và Ngũ hoàng tử, lớn đến mức để họ mặt dày cử người đến phủ nhà họ Uông dự tiệc.

Làm thế này, thứ nhất là để tỏ rõ quyết tâm đối phó với phe danh gia vọng tộc, thứ hai là tâm ý muốn lôi kéo Uông đốc chủ.

Quan viên bần hàn, thế lực trung lập, đại diện trong cung, nhiều thế lực như vậy, vì những quyền lợi khác nhau mà cùng xuất hiện ở buổi tiệc của phủ nhà họ Uông, mục đích cũng chỉ có một, đó chính là hợp sức để đối phó với phe danh gia vọng tộc.

Như vậy là đủ rồi.

Diệp Tuy nở nụ cười, sao nàng có thể từ chối bất kì ai muốn tham gia bữa tiệc này chứ? Đúng là cầu còn không được.

Bất kể họ đến với ý định gì, chỉ cần họ đã tới phủ nhà họ Uông dự tiệc thì đều có nghĩa là muốn bắt tay liên kết.

Riêng Đề Xưởng thôi đã đủ khiến phe danh gia vọng tộc phải đau đầu rồi, còn liên kết thêm với các bên khác, danh gia vọng tộc sẽ ra sao đây?

Nàng càng cười tươi, ánh mắt vui vẻ, cất lời tuyên bố: “Cảm ơn các vị phu nhân đã sắp xếp công việc bớt chút thì giờ đến đây. Ta đã chuẩn bị sẵn rượu nhạt đồ chay, xin mời các vị phu nhân!”

Buổi tiệc bắt đầu…

Cùng khi ấy, trong căn nhà nào đó trên đường Trường Long, Lư Hi Nghiêm hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng: “Cái gì? Rất nhiều phu nhân đã tới đó, thật sao?”

“Bẩm tộc trưởng Lư, nô tài chính mắt trông thấy, rất nhiều xe ngựa đỗ lại trước phủ nhà họ Uông, có rất đông các phu nhân tới dự tiệc. Nô tài biết có phu nhân nhà thượng thư Binh Bộ…” Kẻ đi nghe ngóng tin tức đang nơm nớp bẩm lại, kể tên từng vị phu nhân mà mình thấy, càng kể vẻ mặt đám người Lư Hi Nghiêm lại càng thêm u ám.

Sau khi y dứt lời, sắc mặt Lư Hi Nghiêm và Thôi Minh Thạch đã đen như mực, tức run cả râu.

“Đáng ghét! Uông Ấn lại dám trắng trợn kết thân với các thế lực khác như vậy! Thật to gan!” Thôi Minh Thạch nghiến răng nói, trong mắt ngập tràn sát khí.

Mấy ngày nay, Lư Hi Nghiêm, Thôi Minh Thạch và đám người Cố Kính Chỉ thường xuyên tụ họp, cùng bàn bạc về cách ứng phó với mối nguy hiểm mà các gia tộc lớn phải đối mặt.

Việc tra xét hộ tịch và tài sản ngầm miễn cưỡng xem như giải quyết được, còn chưa kịp thở thì Uông Ấn đã lại đưa ra kế sách di tông dời tộc.

Nghe đến kế sách này, bọn họ chỉ hận không thể lột da róc xương Uông Ấn!

Bọn họ biết rõ hơn ai hết, bất luận thế nào, các danh gia vọng tộc cũng không thể di tông dời tộc, bởi nếu như vậy thì chẳng mấy chốc mà các gia tộc lớn sẽ tiêu vong sạch.

Chính sách này có được thực hiện hay không, mấu chốt vẫn là ở hoàng thượng. Thế nên các gia tộc lớn đã tung ra mọi thủ đoạn có thể, không ngừng gây ảnh hưởng lên hoàng thượng.

Thái tử và Hoàng quý phi Phạm thị trong cung cũng trực tiếp hoặc bóng gió cầu xin cho phe gia tộc lớn, đồng thời dốc sức đơm đặt về Uông Ấn, cốt để hoàng thượng bác bỏ bản tấu của hắn.

Mặt khác, đám con cháu có danh tiếng về văn chương thì tích cực lui tới những nơi như Quốc Tử Giám và Lễ Bộ, hi vọng dựa vào uy tín của gia tộc lớn và của bản thân, lôi kéo đông đảo sĩ tử, mượn sức chống lại nhóm sĩ tử bình dân tập trung tại nhà thủy tạ Bạch Vân trước đó.

Chỉ có sĩ tử, đặc biệt là những người trẻ tuổi mới có thể ảnh hưởng được tới hướng đi của giới Nho sĩ.

May mà đám con cháu gia tộc lớn theo học ở Quốc Tử Giám không ít. Vì tương lai chung, lần đầu tiên bọn họ đoàn kết lại, tạo thành lực lượng đối đầu với phe sĩ tử thường dân.

Đúng là những thủ đoạn trên đều có hiệu quả.

Cho tới bấy giờ, hoàng thượng vẫn chưa bày tỏ ý kiến gì, không chấp thuận cũng chẳng bác bỏ tấu chương của Uông Ấn.

Theo Cố Kính Chỉ thấy, giữa hai phe danh gia vọng tộc và Uông Ấn đang hình thành thế giằng co, bất phân thắng bại, không biết sẽ duy trì đến khí nào.

Song, phu nhân của Uông Ấn thế mà lại mở tiệc đúng thời điểm này, bữa tiệc còn tạo tiếng vang lớn, rất nhiều phu nhân quan viên tại Kinh Triệu tham dự.

Cố Kính Chỉ không lập gia đình nên trước đây không hề nghĩ tới việc này, càng không ngờ rằng Uông Ấn mà lại khiếp nhược đến nỗi dựa hơi phụ nữ để làm việc.

Uông Ấn phải nhờ phu nhân lên tiếng hộ, cái bản lĩnh gì đây?

Cố Kính Chỉ vừa cười giễu vừa cảm thấy bất an.

Từ khi tin tức phu nhân phủ nhà họ Uông mở tiệc được truyền ra, ông ta đã có dự cảm xấu, rằng bữa tiệc này sẽ phá vỡ thế giằng co giữa đôi bên.

Bởi vậy, ông ta đã sai rất nhiều người đi nghe ngóng cẩn thận về tình hình thết tiệc của phủ nhà họ Uông. Tiếc là phủ nhà họ Uông phòng thủ quá mức nghiêm ngặt, chẳng nghe ngóng được gì.

Giờ thì rõ rồi, sự tình đã hỏng bét!

Phu nhân của Thiệu Thế Thiện tới đó, đây chắc chắn là mưu kế của Vi hoàng hậu; phu nhân Liễu Huệ Dân tới đó, đây nhất định là vì Ngũ hoàng tử…

Những người này, cho dù là để đối phó với thái tử hay để tranh đoạt quyền lực thì bước đầu tiên đều là tiêu diệt thế lực phe danh gia vọng tộc.

Chết tiệt, Uông Ấn thế mà lại liên kết được nhiều thế lực qua buổi tiệc này như vậy. Danh gia vọng tộc trở thành bia ngắm thì sao chống cự được đây?

Mặc dù hiểu rõ dự định của Uông Ấn, nhưng Cố Kính Chỉ vẫn không tin được, ông ta gầm lên: “Không thể nào! Uông Ấn không thể nào dám làm vậy! Hắn dám to gan bành trướng thế lực như thế, nhất định sẽ khiến hoàng thường nghi kị, hoàng thượng chắc chắn sẽ không tha cho hắn! Chẳng lẽ Uông Ấn không sợ sao?”

Phán đoán của ông ta không thể sai được, bất kể là danh gia vọng tộc hay Đề Xưởng, chỉ cần thế lực bành trướng tới một mức độ nhất định, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không khoan nhượng!

Uông Ấn dám can đảm ra tay với các dòng họ lớn không phải là bởi vì đã nhìn thấu điều này sao?

Chẳng lẽ hắn không sợ Đề Xưởng bị tiêu diệt vì lí do tương tự?

Thôi Minh Thạch lạnh lùng nhìn Cố Kính Chỉ, không nể nang, mắng thẳng: “Ngu xuẩn! Uông Ấn thì biết sợ cái gì?”

“Trước khi hoàng thượng không chấp nhận được Uông Ấn nữa, thì phe danh gia vọng tộc chúng ta đã sớm bị nhổ sạch rồi! Ngươi không hiểu được điều này hay sao mà còn vọng tưởng đối phó với Uông Ấn?”

Lư Hi Nghiêm khép hờ mắt, chẳng buồn liếc nhìn Cố Kính Chỉ, chỉ lạnh lùng nói: “Không thể giữ Uông Ấn lại được nữa!”

Hiện giờ, không còn thời gian giằng co với Đề Xưởng, tình thế bây giờ mỗi lúc một bất lợi với danh gia vọng tộc.

Uông Ấn muốn liên kết các thế lực thông qua bữa tiệc này? Được thôi! Chỉ cần Uông Ấn không còn thì tất cả tự nhiên sẽ tan rã thôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status