Uông Xưởng Công

Chương 70 : Chương 70: Cố chương xuất hiện

Chương 70NGUYÊN NHÂN ĐÍNH HÔN

Trong viện Diên Quang, Diệp Hướng Đĩnh đang lắng nghe Diệp Cư Tiêu dạy bảo với vẻ mặt đầy cung kính.

Điều mà hai ông cháu họ đang nói đến chính là việc cưới xin của Diệp Thân.

Diệp Cư Tiêu tha thiết nhắc nhở: “Tương lai nhà họ Diệp sẽ giao cả vào tay cháu. Cháu là anh ruột của Thân tỷ nhi, giờ Thân tỷ nhi đã được định chuyện cưới hỏi với nhà Lâm Xuyên Hầu. Đây là một sự trợ giúp rất lớn đối với cháu, không thể để xảy ra bất cứ sai sót gì...”

Diệp Cư Tiêu vuốt râu, cảm thấy rất hài lòng với hôn ước này. Đối với các gia tộc quyền quý mà nói, quan hệ thông gia là một cái lưới cực lớn. Có thể gom các gia tộc lớn vào, mới được xem như là có thu hoạch.

“Đánh bắt” được phủ Lâm Xuyên Hầu, nên ông ta vô cùng hài lòng.

Lâm Xuyên Hầu không phải là hạng nhà huân quý sa sút, mà ngược lại, rất được hoàng thượng coi trọng. Thân tỷ nhi có mối hôn sự tốt như vậy vì may mắn gặp thời điểm tốt.

Trong mắt Diệp Cư Tiêu, cô nương nhà họ Diệp có thể gả được vào nhà huân quý, không chỉ dựa vào may mắn, mà còn cần khổ tâm trù tính. Nếu không phải ông ta đã âm thầm bày mưu tính kế, sắp đặt trước trong hội thơ Minh Chiếu thì việc cưới xin này sao có thể đính thành chứ?

Suy cho cùng, không ít người muốn trèo lên cây đại thụ quyền quý như nhà Lâm Xuyên Hầu. Bao gồm cả các gia tộc vinh quang hiển hách lâu đời hơn cả nhà họ Diệp bọn họ.

May mắn là Thân tỷ nhi tốt số hơn những cô nương nhà quyền quý khác, được phủ Lâm Xuyên Hầu nhìn trúng. Cuối cùng sự đã thành, đây là chuyện vui lớn trong thời gian gần đây của ông ta.

Vừa nghĩ đến chuyện nhà họ Diệp có thể lấn áp các gia tộc khác, kết thông gia với nhà Lâm Xuyên Hầu, Diệp Cư Tiêu liền lim dim mắt. Tuy không thể hiện ra mặt, nhưng ít nhiều cũng đắc ý trong lòng.

“Làm quan có đạo, trị gia có cách”, ông ta tự cảm thấy đánh giá này về mình quá chính xác.

Đáp lời Diệp Cư Tiêu, Diệp Hướng Đĩnh kính cẩn trả lời: “Ông nội, cháu hiểu rồi. Sau này cháu sẽ gần gũi với em gái, không để tình nghĩa anh em xa cách. Xin ông nội yên tâm.”

Diệp Hướng Đĩnh đương nhiên cũng rất hài lòng với hôn sự của em gái. Hắn ta làm quan trong triều, có chút hiểu biết sơ sơ về nhà Lâm Xuyên Hầu, tuy không hẳn là rõ mười mươi.

Tả thừa Thượng Thư Phạm Hi Thanh hình như có quan hệ họ hàng với phủ Lâm Xuyên Hầu... Có lẽ, sau khi em gái hắn ta lấy chồng, chức quan của hắn đại khái cũng có thay đổi theo chăng. Chung quy, thân thích cần phải giúp đỡ lẫn nhau, như vậy đôi bên mới cùng có lợi, cùng tiến lên được.

Nghĩ vậy, nét mặt Diệp Hướng Đĩnh càng dãn ra, phong thái thêm ung dung tự tin.

Không nghi ngờ gì nữa, quả là người có thể gánh vác trọng trách của gia tộc.

Mắt Diệp Cư Tiêu lóe lên, nhắc tới một chuyện: “Hội thơ Minh Chiếu đã giúp Thân tỷ nhi có chỗ thể hiện, lại nhờ Vân tỷ nhi làm mối, mới có nền tảng cho hôn sự này. Nhưng, chỉ là nền tảng mà thôi. Việc này được quyết định, mấu chốt là bởi vì Thuần tần nương nương trong cung mang thai. Cháu cần phải nhớ kĩ điều này.”

Lâm Xuyên Hầu là dòng dõi huân quý cha truyền con nối, luận về phú quý và địa vị đã là cực kì cao. Nhưng Đường Thọ Trường là một người vô cùng khôn khéo và có dã tâm, chắc hẳn muốn kéo dài phúc của nhà Lâm Xuyên Hầu lên một tầng nữa.

Sau khi Đường Thọ Trường cho người tới bàn chuyện kết thân, Diệp Cư Tiêu cũng mới nắm được điều này.

Bất luận Đường Thọ Trường có ý định gì, với nhà họ Diệp bây giờ mà nói, nhà Lâm Xuyên Hầu chính là cây đại thụ phải trèo lên, ông ta nhất định sẽ ôm thật chặt.

“Cháu nghe theo lời dạy bảo của ông nội, cháu sẽ nhớ kĩ...” Diệp Hướng Đĩnh nghiêm mặt đáp.

Ngay sau đó, vẻ mặt hắn ta trở nên hơi hoài nghi, ngần ngừ hỏi: “Ông nội, có phải việc Thuần tần mang thai… ảnh hưởng rất lớn đến gia tộc không ạ?”

Tuy Diệp Hướng Đĩnh đã ra làm quan nhưng hắn ta vẫn còn trẻ tuổi, chưa có quá nhiều kinh nghiệm. Tất nhiên, hắn ta biết chuyện Thuần tần sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Diệp, nhưng ảnh hưởng tới mức độ nào thì hắn ta không rõ.

Hắn ta không chĩa mũi nhọn vào Tam phòng giống như cha mẹ và chị em gái của hắn ta, nhưng đã quen thói xem thường Tam phòng, luôn cho rằng với bản lĩnh của Tam phòng sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Ngay cả với Thuần tần xuất thân từ Tam phòng, hắn ta cũng chẳng để tâm đến là bao.

Nếu việc Thuần tần có thai ảnh hưởng sâu sắc đến nhà họ Diệp như vậy, sau này hắn ta không thể không điều chỉnh thái độ với Tam phòng rồi.

Diệp Cư Tiêu nhìn dáng vẻ lưỡng lự này của hắn ta, khẽ nhíu mày: “Việc của Thuần tần vốn dĩ không thể xem nhẹ. Nếu Thuần tần sinh hạ hoàng tử, sẽ có ảnh hưởng rất sâu sắc với cả Đại An, sao nhà họ Diệp có thể nằm ngoài cho được? Tuy thái tử đã được lập nhưng hoàng thượng đang tuổi cường tráng. Thế cục trong triều sau này sẽ ra sao, không ai có thể nói chính xác được.”

Thế cục trong triều có thể thay đổi trong chớp mắt, nhà họ Diệp nằm trong đó càng phải cẩn thận cảnh giác mới được. Bao nhiêu nhà quyền quý trong triều đã bị hủy diệt chỉ bởi vì một chút sơ suất?

Đĩnh ca nhi là cháu đích tôn trưởng của ông ta, phải nên có dự đoán về sự biến đổi của thế cục trong triều mới phải, sao lại chần chừ do dự thế này?

Diệp Hướng Đĩnh nhạy bén phát giác được ông nội hắn ta có vẻ không vui, trong lòng tức thì lạnh run, lập tức đáp: “Ông nội dạy phải khiến cháu không khỏi xấu hổ. Kính xin ông nội nhắc nhở, dạy bảo cháu nhiều hơn. Nếu có thể kế thừa được mưu lược và tầm nhìn của ông thì đường làm quan sau này của cháu không cần phải lo nghĩ nhiều nữa rồi...”

Có ai không thích nghe lời êm tai? Nhất là người nói những lời này còn là cháu trai trưởng mà Diệp Cư Tiêu luôn thương yêu. Thế là, chút không vui kia của Diệp Cư Tiêu liền tan biến.

“Cha cháu hiện giờ vẫn đang nhậm chức ở đạo Giang Nam, Thuần Tần nay đã có thai, Thân tỷ nhi đã hứa hôn… Chức quan của cha cháu tạm thời không thích hợp thay đổi nữa. Ông đã có ý trù tính cho chức quan cháu. Vào lúc này, trong nhà tuyệt đối không thể để nổi lên sóng gió gì, cháu lựa lời nói với mẹ nhé.”

Diệp Cư Tiêu vốn định gọi Chu thị tới viện Diên Quang dặn dò. Nhưng dù sao ông ta cũng là cha chồng, cần phải tránh hiềm nghi.

Vả lại, Chu thị là phu nhân của hậu viện, e rằng không hiểu rõ những lắt léo trong triều, vẫn nên để cháu trai đứng ra thì hơn.

Tất nhiên, Diệp Hướng Đĩnh gật đầu vâng lời. Sau khi rời khỏi viện Diên Quang, hắn ta không hề dừng bước mà đi đến thẳng viện Lan Đình, truyền đạt lại ý của ông nội cho mẹ mình.

Nghe xong, Chu thị dựng mày, mắt lộ vẻ tức giận, cười nhạt nói: “Theo ý của lão thái gia, Thân nhi có thể kết thân với nhà Lâm Xuyên Hầu là do được hưởng ké chút hào quang của Tam phòng? Thật là nực cười!”

Chớ trách Chu thị tức giận như vậy. Trong mắt bà ta, do Diệp Thân xinh đẹp mỹ miều, bộc lộ tài năng và danh tiếng mình trong hội thơ Minh Chiếu, lại được con gái lớn Diệp Vân của bà ta đứng ra làm mối nên việc cưới hỏi này mới thành.

Tất cả đều là bản lĩnh của Đại phòng, liên quan gì đến Tam phòng?

Đại phòng khó khăn lắm mới có chuyện vui thế này, cải thiện tình trạng sa sút dạo trước. Bà ta còn muốn nhân cơ hội này kìm hãm uy thế của Tam phòng. Nào ngờ chưa làm gì, lão thái gia đã cảnh cáo bà ta rồi.

Không phải bà ta không hiểu thế cục trong triều, nhưng phải nín nhịn thế này, bà ta quả thực không cam lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status