Uông Xưởng Công

Chương 72 : Chương 72HOA MẮT

Diệp Tuy vẫn cảm thấy hết sức bất ngờ khi một lần nữa gặp Uông đốc chủ ở quán trà của mình.

Nàng mở to mắt nhìn chằm chằm Uông Đốc chủ, như đang thể hiện một điều “Ta rất bất ngờ”.

Một lần thì còn có thể nói là hắn bước nhầm vào nơi này, nhưng còn lần thứ hai thì sao? Chẳng lẽ Uông đốc chủ thích trà Diệm Khê?

Nếu biết Uông đốc chủ quyền thế ngút trời thích trà Diệm Khê thì quan viên lớn nhỏ trong triều chắc chắn sẽ ra sức lấy lòng hắn, và trà Diệm Khê lúc này hẳn là nên có giá trên trời rồi.

Sao có thể như vậy? Thế nhưng, Uông đốc chủ đích thực... đã lại đến đây một lần nữa.

Uông Ấn dừng bước, ánh mắt lạnh lùng dường như ánh lên một niềm vui khe khẽ. Nhìn tiểu cô nương nhà họ Diệp mở to hai mắt, có thể thấy được nàng ta đang cảm thấy hết sức bất ngờ.

Có nghĩa LÀ nàng ta căn bản không nghĩ tới việc hắn sẽ lại đến đây? Và căn bản cũng không biết, hắn thích trà Diệm Khê?

Điều này khiến tâm tình Uông Ấn trở nên tốt hơn, thậm chí còn có chút vui mừng kỳ lạ.

Nói thật, lúc biết ở ngõ Bố Châu đột nhiên xuất hiện một quán trà Diệm Khê, với tính tình đa nghi của mình, hắn đã nghĩ đến hàng trăm tình huống khác nhau.

Khả năng mà hắn nghĩ đến nhiều nhất là có người biết được sở thích của hắn nên mới cố ý mở quán trà Diệm Khê này để thu hút sự chú ý của hắn.

Mặc dù hắn biết người mở quán trà là cô gái đặc biệt nhà họ Diệp, nhưng trong lòng cũng không buông lỏng bao nhiêu, trái lại càng thận trọng hơn.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà thời gian vừa rồi Uông Ấn không hề xuất hiện ở quán trà này.

Hôm nay hắn dẫn theo đề kỵ ra ngoài, không biết thế nào lại vòng đến ngõ Bố Châu. Khi thoáng nhìn thấy tiểu cô nương nhà họ Diệp ngồi bên cửa sổ, hắn cứ thế mà đi thẳng vào quán mà không suy nghĩ gì.

Nhìn bộ dạng bất ngờ của Diệp Tuy, hắn bỗng hiểu ra lý do sao mình lại làm như vậy. Có lẽ vì luôn thắc mắc tại sao nàng ta lại mở quán trà này, rốt cuộc có phải là nhắm vào hắn không.

Hiện giờ xem ra, cô gái nhỏ này tuy có nhiều tính toán khó hiểu, nhưng quán trà Diệm Khê này không nằm trong số đó.

Rất tốt, hắn rất vui!

Uông Ấn đi thẳng tới chỗ Diệp Tuy, dừng lại trước mặt nàng, sau đó cúi đầu hỏi: “Cô gái nhỏ, cùng bổn tọa uống chén trà được không?”

Nghe thấy giọng điệu trưng cầu ý kiến này của Xưởng công, hai tên đề kỵ theo sau muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Giọng xưởng công thật ấm áp, hơn nữa còn có ý thương lượng, hoàn toàn trái ngược với giọng điệu sát phạt lạnh lùng ngày thường, cứ như thể đã biến thành một người khác.

Bọn họ đi theo xưởng công nhiều năm như vậy mà chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu này, hơn nữa còn là nói với tiểu cô nương!

Cô gái này là ai? Sao xưởng công lại đối xử đặc biệt với nàng ta như thế? Xem ra... phải lập tức đi điều tra ngay, điều tra ngay lập tức!

Nghe Uông Ấn hỏi, Diệp Tuy mới lấy lại tinh thần. Nàng ngẩng đầu nhìn Uông Ấn theo bản năng, tức thì lại ngây ra.

Bởi vì, nàng vừa mới phát hiện ra, thì ra Uông đốc chủ rất cao, còn cao hơn cả anh trai của nàng rất nhiều. Hơn nữa, bờ vai Uông đốc chủ rất rộng và rắn chắc, không yếu đuối mảnh mai như những hoạn quan khác...

Quan trọng hơn là, khi Uông đốc chủ đứng gần, nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn. Hơi thở đó dường như bao trùm cả người nàng, khiến nàng có cảm giác miệng lưỡi khô khô khốc.

Nàng mơ hồ nghĩ: Sao trước kia nàng lại cho rằng Uông đốc chủ không có chút hơi thở của con người nhỉ? Hơi thở của hắn rõ ràng nóng bỏng đến cháy người!



A... Đốc chủ đại nhân, ngài có thể đứng ra xa chút không?

Diệp Tuy ngồi ngay ngắn lại, cố gắng làm lắng lại cơn xao động trong lòng, từ từ nở nụ cười.

Uông đốc chủ ngồi xuống đối diện với nàng, đợi Lâm chưởng quầy mang trà Diệm Khê lên.

Tình cảnh này dường như không khác gì cảnh tượng hôm trước. Khi ấy, Uông đốc chủ cũng ngồi với dáng vẻ thế này. Có điều lúc đó nàng lại như rơi vào sương mù, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều là ảo giác.

Bây giờ ngoài căng thẳng và kinh ngạc ra, nàng còn có cảm giác đứng ngồi không yên, như thể nếu tiếp tục đối mặt với Uông đốc chủ thì sẽ bị bỏng vậy.

Cảm giác này khiến nàng bất an, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên.

Nàng vốn đang định về nhà, bây giờ lại ngồi thưởng trà cùng Uông đốc chủ. Nàng không biết vì sao mình lại đồng ý, rõ ràng tránh còn không kịp.

Uông Ấn để ý tới vẻ mất tự nhiên của nàng, nhưng không nói gì, chỉ hờ hững nhìn nàng.

Chỉ cái nhìn hờ hững này thôi cũng khiến Diệp Tuy cảnh giác trở lại, cũng làm cho nàng mau chóng bình tĩnh lại.

Cho đến khi hơi thở của nàng trở nên ổn định, Uông Ấn mới hơi rũ mắt xuống, giấu đi nét cười trong đáy mắt. Quả nhiên, chỉ cần gặp phải nguy hiểm, nàng ta sẽ tự động điều chỉnh về trạng thái bình tĩnh.

Điểm này khá giống với hắn khi còn trẻ.

Vừa nghĩ vậy, Uông Ấn liền có chút hoài niệm trong lòng, hỏi nàng với giọng điệu càng dịu dàng hơn so với lúc trước: “Cô gái nhỏ, nghe nói nàng đã đạt thủ khoa Khuê Học, chúc mừng.”

“...” Diệp Tuy nghẹn lời, sau đó mới đáp một cách khô khan: “Đa tạ Đốc chủ đại nhân khen thưởng, đa tạ...”

Ngoài nói cảm ơn ra, nàng không biết nói gì cho phải.

Uông đốc chủ nắm quyền hành Đề Xưởng, tất cả những chuyện Đề Xưởng tiếp nhận đều là việc lớn trong triều, sao lại để ý đến một cuộc thi tài Khuê Học nho nhỏ chứ? Ngay cả việc nàng đã đạt được thủ khoa, hắn cũng biết... Sao càng lúc càng thấy quái lạ thế này?

Tuy Đề Xưởng quan sát tin tức khắp mọi nơi, nhưng chắc hẳn Đốc chủ đại nhân không rảnh rỗi đến nỗi để tâm mấy chuyện nhỏ nhoi này đâu nhỉ? Có lẽ trong triều dạo này không có việc gì quan trọng chăng?

Nàng đâu biết, không phải Uông đốc chủ muốn quan tâm đến những chuyện thế này, mà là do có người cố ý nói trước mặt hắn, nên hắn mới chú ý.

Thì ra, cô gái nhỏ này giành được vị trí thủ khoa, còn đứng ngang hàng với cô nương nhà họ Thiệu. Việc này đã phá hỏng mưu tính của không ít người, khiến quý nhân nào đó hết sức hài lòng.

Uông Ấn còn nhớ, Trưởng công chúa điện hạ đã cảm thán trước mặt hắn rằng: “Tiểu cô nương này quả nhiên rất khá! Bản cung không ngờ, ba bài thi nàng ta đều thi rất tốt, vừa khéo trở thành nhân tố bất ngờ lần này!”

Bất ngờ sao? Lúc đó hắn không có ý kiến gì, nhưng sau đó lại lập tức lệnh cho thân tín bên cạnh đi điều tra cặn kẽ về cuộc so tài Khuê Học lần này. Hắn còn biết kĩ càng tỉ mỉ về cuộc thi hơn so với rất nhiều người.

Tình hình của nàng ở viện Kỳ, mùi vị của món cá nàng hấp trong bài thi môn “soạn”, và cả bài thi duy nhất được giữ lại của nàng, hắn đều biết...

“Vợ hiền khó làm, không thể không làm. Buộc phải cam lòng, không cam tất biến.” Đây là cách cô gái nhỏ lý giải về “vợ hiền”.

Một cô nương chốn khuê phòng, ngay cả việc cưới xin còn chưa được quyết định, sao lại có những lời thấu hiểu mà bi ai như vậy? Giống như,nàng đã từng làm một người vợ hiền vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status