Uông Xưởng Công

Chương 73 : Chương 73BIẾT ƠN

Uông Ấn tuy là hoạn quan, không thể lấy vợ sinh con, nhưng hắn đã dẫn dắt Đề Xưởng xử lý rất nhiều vụ án lớn. Tất nhiên từng gặp vô số vụ án xảy ra trong hậu trạch, đến hạng người lòng dạ cứng rắn như hắn cũng cảm thấy khiếp sợ.

Mặc dù những thủ đoạn tàn nhẫn hiểm độc đó không so được với Đề Xưởng, nhưng cũng xem như khó có thể tin. Theo hắn thấy, việc làm “vợ hiền” kì thực là yêu cầu quá khắt khe với phụ nữ, bất cứ ai cũng có chỗ thiếu sót, sao có thể đòi hỏi một người phải thập toàn thập mỹ được?

Nếu như không hoàn mỹ thì phải chịu sự ghẻ lạnh, thậm chí có những người còn bị tổn thương trên cơ thể, cuối cùng rơi vào cảnh bị chồng ruồng bỏ. Vì vậy, phần lớn nữ giới trong hậu trạch đều dốc sức thể hiện bản thân, kìm nén những mong muốn đích thực của mình chính bởi một chữ “hiền”.

“Vợ hiền” thật sự không dễ làm, thường thường sẽ dồn ép nữ giới hóa điên.

Hắn thấy nhiều nên trái tim đã trở nên cứng rắn, còn cô gái nhỏ này trả lời như vậy là vì sao? Nàng còn nhỏ như thế, mà lại mang vẻ tang thương của người đã trải qua muôn vàn thế sự, điều này khiến hắn luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Ngửi hương trà Diệm Khê thanh mát vấn vương, Uông Ấn khép hờ đôi mắt phượng, dùng giọng nói cực kì trầm thấp nói: “Vợ hiền khó làm... Xem ra, nàng không muốn làm vợ hiền?”

Đột nhiên nghe thấy chữ “vợ hiền”, sắc mặt Diệp Tuy thoáng thay đổi. Nàng biết Uông đốc chủ đang nói gì, với bản lĩnh thần thông quảng đại của Đốc chủ đại nhân, việc hắn xem được bài thi của nàng cũng không có gì là bất ngờ.

Nhưng nhắc đến “vợ hiền”, nghĩ đến những chuyện kinh khủng kiếp trước nàng trải qua sau khi gả đến nhà họ Cố, lòng nàng lại dâng lên nỗi oán hận khó có thể kìm nén.

Nàng không định giấu giếm, trước mặt vị Uông đốc chủ không gì không biết này cũng không cần thiết phải giấu, mà cũng không giấu nổi.

Nàng khẽ cười, thẳng thắn trả lời: “Đại nhân nói không sai, tiểu nữ không muốn làm vợ hiền.”

Làm vợ hiền có gì tốt? Chẳng qua chỉ là cái danh sáo rỗng mà thôi. Kiếp trước nàng đã vì nó mà chịu bao nhiêu đau khổ, suýt rơi vào kết cục tan xương nát thịt, may mắn là cuối cùng nàng lại chết sau Cố Chương.

Kiếp này, nàng không muốn dính dáng đến hai chữ “vợ hiền” ấy một chút nào nữa.

Kiếp này, nàng chỉ muốn sống theo ý mình, đánh giá của người đời sẽ không thể trói buộc được nàng nữa. Nàng sẽ coi cái tiêu chuẩn “vợ hiền” sáo rỗng mù mịt là thứ không tồn tại.

Uông Ấn gật đầu, vẫn khép hờ mắt, không khen, cũng chẳng chê tâm nguyện này của nàng. Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, một cô gái nhỏ còn ít tuổi như thế mà đã có thể nhìn thấu đến vậy. Rất tốt!

Đương nhiên, trong lòng Xưởng công đại nhân, như vậy không chỉ rất tốt, mà còn hiếm có, quả thực cả đời hắn chưa từng được gặp người như nàng.

Vì thế, Xưởng công đại nhân không ngại nhắc nhở cho cô gái nhỏ một chút, xem như... xoa dịu một chút nỗi oán hận trong lòng nàng ấy đi.

Uông Ấn nhẹ nhàng đậy nắp chén trà, giống như tùy ý nói: “Nếu như vậy thì hơi thú vị rồi... Đại công tử nhà họ Cố đã đến Kinh Triệu, hiện đang nghe ngóng tình hình của nàng đấy.”

Nắp chén trà trong tay Diệp Tuy rơi “cạch” một tiếng xuống mặt bàn, xoay mấy vòng mới dừng lại, may mà không bị vỡ.

Tiếng vang này khiến Uông Ấn mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn Diệp Tuy thoáng lóe lên, rồi ngay lập tức biến lại vẻ thờ ơ.

Nhà họ Cố ở Nam Bình... Xem ra phản ứng của cô gái nhỏ với nhà họ Cố ở Nam Bình không phải mạnh một cách bình thường thôi?

Lúc trước, nàng nhờ Vận Chuyển Các điều tra chuyện của Nhị gia nhà họ Cố. Hiện tại nghe nhắc đến Đại công tử nhà họ Cố, biểu hiện của cô gái nhỏ còn rõ ràng hơn.

Hắn thấy rõ nỗi hận lóe lên trong mắt nàng. Có điều, nhà họ Cố là gia tộc lớn ở Nam Bình, Tam phòng nhà họ Diệp vẫn luôn sống tại Kinh Triệu, hai nhà vốn không có thù oán, vậy nỗi hận của cô gái nhỏ đến từ đâu?

Diệp Tuy siết chặt ngón tay, khó khăn lắm mới nhặt được nắp chén trà lên, nhưng vẫn cảm thấy tay chân mình lạnh toát.

Nàng không ngờ sẽ nghe được tin tức về Cố Chương từ Uông đốc chủ, càng không nghĩ tới chuyện Cố Chương đã âm thầm điều tra nàng.

Cố Chương nghe ngóng về nàng, là vì lễ vật được ban thưởng cho thủ khoa Khuê Học? Hay là... vì chuyện cưới xin của nhà họ Diệp và nhà họ Cố?

Nàng đã suy đoán rất nhiều lần về việc Cố Chương xuất hiện ở Kinh Triệu. Bây giờ, nàng đã có thể khẳng định, Cố Chương nhất định là đến vì hai lý do này, không thể có khả năng khác.



Sự luống cuống vừa rồi là bởi vì nàng nhớ đến khoảng thời gian sau khi gả cho Cố Chương. Đoạn ký ức đẫm máu mà nàng đã chôn thật sâu dưới đáy lòng kia, cứ thế đột nhiên ùa về.

Cố Chương đã xuất hiện rồi, lẽ nào vận mệnh kiếp này vẫn sẽ ngoan cố đi theo quỹ đạo của kiếp trước sao?

Nói cách khác, nàng đã làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ thay đổi được một phần nhỏ. Chỉ làm chậm những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, chứ thật ra phương hướng của chúng chưa từng thay đổi.

Đầu óc nàng nhất thời hỗn loạn, nhìn Uông đốc chủ ngồi đối diện với ánh mắt hoang mang, định cố gắng giải thích gì đó, nhưng lại cảm thấy không cần phải nói gì cả.

Uông đốc chủ một tay che trời, biết được cả việc Cố Chương đang điều tra nàng thì đâu cần sự giải thích lấp liếm của nàng?

Nàng vô cùng cảm kích và biết ơn lời nhắc nhở sự của Uông đốc chủ, nhưng chuyện liên quan đến nhà họ Cố, liên quan đến thù hận kiếp trước là bí mật lớn nhất đời này của nàng. Là bí mật bất luận thế nào nàng cũng không thể nói ra được.

Nàng chắp tay trước ngực, hạ thấp mắt, nói với giọng gần như líu ríu: “Cảm ơn đại nhân...”

Động tác châm trà của Uông Ấn hơi khựng lại, trong lòng như bị kim châm một cái, có hơi đau đớn. Sự đau đớn này quá lạ lẫm, trước giờ hắn từng chưa trải nghiệm qua.

Cô gái nhỏ không nói gì hết nhưng dáng vẻ yếu ớt này, nỗi bi thương đè nén không xua tan nổi trên người nàng, quả thực đã khiến hắn khó chịu.

Có cách nào để cô gái nhỏ không cần phải đau buồn, yếu đuối như vậy không?

Xưởng công đại nhân thầm nghĩ, nhưng kinh nghiệm xua tan ưu sầu cho các tiểu cô nương của hắn lại bằng không, hắn quả thực không nghĩ được cách gì.

Cuối cùng, hắn vươn bàn tay thon dài trắng nõn ra nhấc ấm trà lên, châm trà cho nàng, rồi hạ lệnh: “Uống trà!”

Hắn đã không nhớ rõ, đã bao lâu rồi mình chưa châm trà cho người khác. Ngay cả đương kim hoàng thượng còn chưa được hắn tự tay châm trà cho đâu, cho nên...

Xưởng công đại nhân không nói ra được “cho nên” cái gì. Cô gái nhỏ nhà họ Diệp thì vẫn cúi đầu nhìn nước trà trong chén. Cảnh tượng hiện giờ, chính là như vậy.

Cảnh tượng này lọt vào mắt đề kỵ đang đứng cách đó không xa, tạo ra ảo giác ấm áp tự nhiên.

Ấm áp... ấm áp? Hai đề kỵ giết người không vấy máu liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra sự kinh hãi trong mắt người kia, không nhịn nổi phát run.

Sao chữ “ấm áp” này có thể dính dáng đến Xưởng công đại nhân được? Ảo giác, chắc chắn là ảo giác!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status