Uông Xưởng Công

Chương 87 : Chương 87VÀO UÔNG PHỦ

Diệp Tuy vẫn chưa rời khỏi phạm vi Uông trạch. Khi nàng nhìn thấy người gác cổng đi về phía mình, trong lòng không khỏi thở phào.

Xem ra, Uông đốc chủ hiện đang ở trong phủ, hơn nữa chắc chắc đã xem thiếp bái phỏng của nàng.

Nàng đến đúng lúc, thật may, thật may!

Nàng đoán không hề sai. Ninh An cố nén sự kinh ngạc đi về phía Diệp Tuy, trên gương mặt cứng nhắc thậm chí còn lộ ra tươi cười: “May mà cô nương vẫn chưa đi. Thật khéo, xưởng công của chúng tôi vẫn đang ở trong phủ. Cô nương, xin mời!”

Đa số gia nhân của Uông phủ đều là đề kỵ bị loại khỏi Đề Xưởng được điều đến đây, vì thế xưng hô của bọn họ vẫn giống như lúc là đề kỵ, gọi Uông Ấn là “xưởng công”.

Kiểu xưng hô này khiến Diệp Tuy hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười gật đầu đáp: “Quả là may mắn, làm phiền rồi!”

Kì thực, đây không phải lần đầu tiên Diệp Tuy đến Uông phủ. Có điều khi đó, nơi này đã đổ nát, chỉ còn lại cảnh tượng điêu tàn lụn bại. Còn bây giờ...

Nàng chậm rãi theo sau người gác cổng, bước vào phủ trạch. Sống qua một kiếp người, nàng đã từng chiêm ngưỡng rất nhiều cảnh tượng khiến con người ta mê mẩn, thế nhưng vẫn hết sức bất ngờ bởi vẻ phồn hoa trước mắt.

Khác những phủ trạch khác vừa vào cửa là thấy phù điêu khắp nơi, phủ nhà họ Uông trái lại đâu đâu cũng là hoa tươi, muôn hoa khoe sắc nở rộ rực rỡ, giống như cảnh đẹp chốn tiên bồng, khiến người ta không thể làm ngơ.

Tiết trời đang thời điểm lạnh giá, vậy mà Uông phủ vẫn rực rỡ thế này, quả là khó có thể tưởng tượng.

Diệp Tuy nhìn kĩ mới phát hiện xung quanh những bồn hoa tươi này đang tỏa ra khí ấm. Hóa ra chúng được địa nhiệt* thúc đẩy sinh trưởng, thảo nào có thể nở rộ trong thời tiết này.

(*) Năng lượng địa nhiệt là năng lượng được tách ra từ nhiệt trong tâm Trái Đất. Năng lượng địa nhiệt đã được sử dụng để nung và tắm kể từ thời La Mã cổ đại, nhưng ngày nay nó được dùng để phát điện.

Diệp Tuy từng nghe nói có một số giống cây có thể chịu đựng được địa nhiệt, dẫu thời tiết lạnh đến đâu cũng nở hoa được. Có điều, trước đây nàng chưa từng được nhìn thấy, hiện tại lại được chiêm ngưỡng vô số, quả là mở rộng tầm mắt.

Trong lòng nàng thầm cảm thán: Uông đốc chủ quả nhiên rất được bậc đế vương ưu ái! Những thứ khác không nói tới, chỉ riêng khoảng sân muôn hoa khoe sắc này đã đủ hiểu được phần nào sự ưu ái đó rồi. Để tạo nên khoảng không gian lộng lẫy này, không chỉ đơn giản là nướng tiền, mà còn phải tốn rất rất nhiều tinh thần và công sức chăm sóc.

Chẳng trách người đời đều nói Uông đốc chủ là đại hoạn quan đệ nhất triều Đại An. Đổi lại là người khác tuyệt đối không tạo được cảm giác này.

Tiền bạc, tinh thần và công sức không tính là gì, rất nhiều nhà giàu cũng có thể. Nhưng, bọn họ không dám làm vậy! Không dám phô bày tiền tài và quyền lực của mình một cách trắng trợn. Song, Uông đốc chủ thì lại có thể!

Mặc dù trong lòng cảm thán như vậy, nhưng bên ngoài vẻ mặt Diệp Tuy vẫn rất bình tĩnh, không hề biểu hiện ra bất cứ biểu cảm khác thường nào.

Đến khúc ngoặt, Ninh An dẫn đường phía trước vừa vặn liếc mắt nhìn Diệp Tuy phía sau. Thấy nét mặt bình tĩnh thản nhiên của nàng, ông ta không khỏi âm thầm tán thưởng. Từ khi phủ nhà họ Uông được xây dựng đến nay, chưa từng có cô nương trẻ tuổi nào bước vào. Vị cô nương này không những đi vào mà lại còn rất ung dung tự tại, thậm chí còn thong dong thoải mải hơn so với rất nhiều quan viên trong triều, quả thực rất khác biệt.

Ninh An nhanh chóng dẫn Diệp Tuy đến trước mặt Uông Ấn, sau đó cung kính lui xuống.

Diệp Tuy không nhớ đây đã là lần thứ mấy nàng gặp Uông đốc chủ. Tuy nhiên mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng đều choáng ngợp trước tướng mạo tuấn tú không ai sánh bằng của hắn. Có điều, vẻ ngoài như vậy, không biết là phúc hay là họa với hắn.

Mà bất kể là phúc hay họa, thiết nghĩ trong triều Đại An hiện nay, chẳng một ai dám bình phẩm tướng mạo của hắn.

Sắc mặt của Uông Ấn vẫn lạnh nhạt, mang theo sát khí lạnh thấu xương khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi như cũ.

Tất nhiên, nàng không sợ, thậm chí còn có cảm giác an tâm khó diễn tả bằng lời.

Bởi hiện giờ, chỉ có hắn mới cứu nổi cha nàng.

“Bái kiến Đốc chủ đại nhân, xin thỉnh an đại nhân.” Diệp Tuy khom người cúi chào, sau đó ngẩng lên nhìn Uông Ấn.

Lúc này, Uống Ấn đang ngồi ở vị trí trên cùng, đứng sau lưng hắn là một ông lão tóc bạc phơ. Ông lão này có gương mặt hiền từ, tương phản rõ ràng với vẻ lãnh đạm của Uông Ấn.

Kiếp trước, nàng từng nghe người khác nói, bên cạnh Uông Ấn có một vị gia nhân già vô cùng trung thành. Nghe đâu cuối cùng vì cứu Uông đốc chủ mà bỏ mạng. Vị gia nhân ấy, có lẽ chính là ông lão trước mắt?

Khi Diệp Tuy đang âm thầm đánh giá, chủ tớ Uông đốc chủ cũng đang quan sát nàng.

Có lẽ bởi vì cha nàng bị bắt vào ngục, nên tiểu cô nương này hôm nay ăn mặc rất nhã nhặn. Nhưng kiểu trang phục này không hợp với nàng, trái lại còn khiến nàng trông tiều tụy hơn.

Hai hàng lông mày mang theo nét lo âu, nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, như thể chứa đựng dũng khí và tự tin vô tận.

Tiểu cô nương này, đúng là không tầm thường!

Trong lòng chủ tớ hai người đều nghĩ vậy.

Chỉ riêng sự can đảm dám một mình đến phủ nhà họ Uông đã đủ khiến Uông Ấn đánh giá cao, ánh mắt sắc bén cũng dần dịu đi.

Tiểu cô nương này đến phủ của hắn hẳn là vì muốn cầu xin cho cha? Còn những thứ được viết trên thiếp bái phỏng làm hắn không thể không gặp nàng.

Cả can đảm và mưu tính đều chẳng thiếu! – Uông Ấn kinh ngạc cảm thán.

Dường như, mỗi lần gặp cô gái nhỏ này, hắn đều có thể cảm nhận được sự đặc biệt của nàng.

Diệp Tuy lại khom người lần nữa, tỏ rõ mục đích đến đây: “Tiểu nữ mạo muội đến viếng thăm, Đốc chủ đại nhân không trách tội, trong lòng cảm kích vô cùng. Tiểu nữ khẩn cầu đại nhân giúp đỡ, cứu lấy tính mạng của cha tiểu nữ!”

Uông Ấn không hề bất ngờ trước sự thẳng thắn của Diệp Tuy. Hắn không trả lời nàng, nhưng ngón tay lại gõ nhẹ lên hoa văn chạm trổ ở tay ghế như đang có điều suy nghĩ.

Diệp Tuy cắn môi, cúi thấp hơn nói lại lần nữa: “Khẩn cầu đại nhân cứu mạng cha tiểu nữ.”

Uông Ấn ngừng động tác gõ ngón tay, lạnh nhạt hỏi lại: “Cha nàng bị Khúc Công Độ liên lụy, Khúc Công Độ hiện đã bị Đề Xưởng giam giữ. Bổn tọa làm thế nào để cứu cha nàng được đây?”

Uông Ấn không hề vòng vo, trực tiếp chỉ rõ cục diện trước mắt. Hắn tin với sự thông minh của cô gái nhỏ này, nàng nhất định sẽ hiểu ý hắn.

Hắn quả thực tán thưởng mưu tính và sự can đảm của nàng, nhưng điều đó không có nghĩa, chỉ cần vài câu nói của nàng là có thể thay đổi được quyết định của hắn.

Diệp Tuy sao lại không hiểu, song nàng vẫn khom lưng cúi đầu, kiên trì nói: “Nếu Đề Xưởng có thể bắt Khúc đại nhân thì đương nhiên cũng có thể thả Khúc đại nhân. Chỉ xem ý của đốc chủ thế nào mà thôi.”

Sắc mặt Uông Ấn lập tức biến lạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status