Uông Xưởng Công

Chương 89 : Chương 89GIÁ TRỊ

Uông Ấn không hỏi Diệp Tuy có được quyển trận đồ này từ đâu, cũng không hỏi nàng vì sao không đưa nó cho Diệp Cư Tiêu. Đồ đã đến tay hắn, thì hắn nhận thôi.

Hắn nhìn Diệp Tuy, như thể thở dài nói với nàng: “Tấm lòng này của nàng, ta sẽ báo đáp tương xứng.”

Diệp Tuy nở nụ cười, trong lòng nàng bây giờ thật sự thả lỏng: “Xin nhận lời quý giá của Đốc chủ đại nhân. Tiểu nữ xin phép được cáo lui, mong tất cả đều như ý Đốc chủ đại nhân.”

Uông Ấn khoát tay, tỏ ý nàng có thể rời đi, hắn cũng không còn gì để nói nữa.

Nếu hắn đã đồng ý với thỉnh cầu của nàng thì việc quan trọng nhất bây giờ là xử lý chuyện của Khúc Công Độ và Diệp An Thế. Hắn phải vạch kế hoạch cho tốt mới được.

Phong bá tự mình tiễn Diệp Tuy ra cổng Uông phủ.

Nhìn thấy cảnh này, Ninh An thầm nghĩ, đến cả Phong bá cũng đích thân tiễn khách, tiểu cô nương nhà họ Diệp này quả nhiên không tầm thường.

Đồng thời trong lòng ông ta cũng có quyết định, về sau nếu có gặp lại tiểu cô nương nhà họ Diệp, ông ta phải hết sức để tâm mới được.

***

Khi Phong bá trở lại bên cạnh Uông Ấn, hắn đang xem quyển sách mỏng kia một cách rất nghiêm túc. Ông không dám quấy rầy, im lặng đứng sang một bên chờ sai bảo.

Một lúc lâu sau, Uông Ấn mới gập sách lại, không nén nổi cất tiếng cảm thán: “Quyển trận đồ này đúng là giá trị liên thành. Quả thực có thể đảm bảo được sự bình an cho Khúc Công Độ. Có quyển trận đồ này, hoàng thượng có lẽ sẽ không cần phải lấy mạng của Khúc Công Độ nữa.”

Phong bá cười híp mắt, nói: “Lúc trước hoàng thượng nói muốn cứu Khúc Công Độ vẫn còn thiếu thời cơ, không lẽ quyển trận đồ này chính là thời cơ đó?”

Uông Ấn gật đầu, vuốt nhẹ quyển sách đáp: “Đúng vậy! Sở dĩ Khúc Công Độ bị bắt, không phải do câu kết với nước Đại Ung, cũng không phải bởi vì đã sát hại Triệu Tổ Thuần, mà là vì quyền lực trong tay ông ta. Hoàng thượng muốn thu hồi quyền lực trong quân và trong triều của ông ta, đây mới là nguyên nhân chính của đại họa lần này.”

Hắn đi theo bên cạnh hoàng thượng lâu, nên hiểu rất rõ những chuyện quanh co lắt léo này. Khi hoàng thượng mới đăng cơ, để củng cố ngôi vị và dẹp loạn trong triều, ngài đã chuyển phần lớn quyền lực trong quân đến tay võ tướng; trong triều thì dựa vào các lão quan thần như Khúc Công Độ…

Đến nay đã mười mấy năm trôi qua, ngôi vị của hoàng thượng đã vững chắc, Đại An lại luôn yên ổn thái bình. Và, thái tử đang dần lớn lên, hoàng thượng đang nhân cơ hội trải đường cho thái tử, Triệu Tổ Thuần chỉ là một quân cờ mà thôi.

“Hoàng thượng đang độ mạnh khỏe, cần gì phải trải đường cho thái tử? Lão nô có chỗ không hiểu.” Phong bá nói.

Thái tử là do hoàng quý phi Phạm thị sinh ra, mười bảy tuổi được lập làm thái tử, đã sống rất lâu ở Đông Cung.

Ban đầu, vị trí thái tử vốn không có gì phải tranh luận. Thế nhưng, ba năm trước, Hoàng hậu nương nương Vi thị tuy tuổi đã cao lại sinh hạ được Thập Bát hoàng tử. Ngay cả ông cũng biết thế cục trong triều bắt đầu trở nên “tế nhị”.

Hoàng thượng vẫn mạnh khỏe, ngai vàng sau này sẽ thuộc về ai còn chưa rõ. Nên rất khó tin khi Hoàng thượng lại sớm dọn đường trước cho thái tử như thế.

Hoàng thượng xem trọng thái tử đến vậy sao? Ngày thường lại chẳng nhìn ra được.

“Có lẽ cũng không hẳn là trải đường cho thái tử, tóm lại là hiện giờ hoàng thượng muốn thâu tóm quyền lực, những người như Khúc Công Độ là vật cản đường. Nếu người nắm chức Trung Thư Lệnh là người khác thì chưa chắc đã vậy”. Uông Ấn đáp.

Khúc Công Độ, người này quá cương trực và đức độ. Mà con cháu nhà họ Khúc lại đông đảo, không mấy ai thuộc hạng tầm thường, gia tộc như vậy sao không kiêng dè cho được?

Phong bá lắc đầu, không che giấu suy nghĩ trong lòng: “Hoàng thượng là vị vua tài giỏi, đâu cần phải bức ép thanh danh của hiền thần vì những thế lực này chứ?”

Uông Ấn không trả lời, vẻ mặt hết sức lãnh đạm. So với việc nắm được quyền lực trong tay, thanh danh đâu đáng là gì?

Chỉ cần hoàng vị vững chắc, tương lai sử sách ghi chép thế nào còn chưa biết trước được.

Phong bá thấy Uông Ấn im lặng, liền biết hắn không muốn nói tiếp về chuyện này nữa, bèn đổi chủ đề, xin chỉ thị: “Chủ tử, nếu đã có trận đồ này, chúng ta làm thế nào để cứu Khúc đại nhân? Thân già này vẫn còn chút tác dụng, xin chủ tử cứ sai bảo.”

“Thuộc hạ cũng vậy, xin xưởng công sai bảo!” Trong không khí truyền tới tiếng nói.

Người nói lời này, dĩ nhiên là Trịnh Thất và Vương Bạch.

“Phong bá tạm thời cứ ở lại trong phủ. Còn Trịnh Thất và Vương Bạch, tất sẽ có lúc dùng đến các ngươi, không phải vội. Chuyện này nên làm thế nào, để bổn tọa suy nghĩ cẩn thận đã.” Uông Ấn đáp.

Chuyện này phải trù tính tỉ mỉ, sao cho dùng quyển trận đồ này vào thời điểm thích hợp nhất, mà không để lại bất cứ hậu họa nào.

Một lúc sau, Uông Ấn nhếch khóe môi, thấp giọng cười thành tiếng.

Hắn chẳng hề che giấu tâm trạng của mình trước đám Phong bá, vì thế vẻ châm biếm giữa hai đầu lông mày càng rõ ràng.

Chỉ có điều, vẻ châm biếm này là sự tự giễu mà thôi.

Đề Xưởng vốn là tai mắt của hoàng thượng, mà hắn - đốc chủ Đề Xưởng lại càng là vũ khí sắc bén trong tay đế vương. Bất kể là Đề Xưởng hay hắn, đều nên thuận theo ý của hoàng thượng, nên vững vàng định tội Khúc Công Độ mới phải.

Khúc Công Độ do Đề Xưởng bắt về, nhưng bây giờ... hắn lại đang dốc hết sức lực để cứu ông ta. Làm vậy chẳng khác nào làm trái với ý của hoàng thượng?

Hắn là hoạn quan được đế vương ban ơn, thế này có bị coi là bất trung không?

Ngay sau đó, Uông Ấn khôi phục lại nét mặt lạnh lùng, đầy sát ý kinh người quen thuộc.

Hắn là xưởng công của Đề Xưởng, khó mà tính được số người đã mất mạng trên tay hắn. Đôi tay sớm đã nhuốm đầy máu tanh, nhưng có một số loại máu, bất luận thế nào hắn cũng không muốn dính vào!

Đại An đang thay đổi, Đề Xưởng đã không còn là Đề Xưởng ban đầu nữa, hắn cũng không còn là Uông Ấn của năm xưa nữa.

Nghĩ vậy, trong lòng Uông Ấn lại dâng lên nỗi mệt mỏi mơ hồ, nhưng vẫn cứng rắn hạ lệnh: “Trịnh Thất, ngươi đến phủ Thừa Ân Công một chuyến...”

Phủ Thừa Ân Công của triều Đại An, là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nương nương. Trịnh Thất vừa nhận được mệnh lệnh của Uông Ấn, liền phóng về hướng phủ Thừa Ân Công.

***

Ban đêm, sau khi cung cấm đã khóa cổng, cung Khôn Ninh của Hoàng hậu nương nương vẫn sáng đèn.

Cửa sổ rõ ràng đã đóng rất chặt, đến gió cũng khó mà lọt vào, nhưng Vi thị lại thấy ánh nến dường như đang chập chờn.

Có lẽ, là do lòng người đang xao động mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status