Uông Xưởng Công

Chương 93 : Chương 93BÀY MƯU NGHĨ KẾ

Một lúc sau, Vĩnh Chiêu Đế bật cười, gật đầu không ngừng nói: “Ái khanh nói không sai, bảo vật! Đây đích thực là bảo vật! Ái khanh mau nói cho trẫm nghe về bảo vật này đi!”

“Bẩm hoàng thượng, đây là trận đồ do thiên tài quân sự của tiền triều Trì Xuân Đình biên soạn, tổng cộng có năm mươi sáu trận đồ. Hôm qua, thần nhờ may mắn mới có được quyển trận đồ này, cho nên cố ý dâng lên cho hoàng thượng.”

Hai mắt Vĩnh Chiêu Đế sáng ngời, ánh mắt dừng trên quyển sách, hài lòng nói: “Tốt, rất tốt! Lễ vật này của ái khanh rất hợp ý trẫm.”

Vĩnh Chiêu Đế vô cùng vui vẻ. Quyển trận đồ này quả thực rất giá trị, có được nó, sức mạnh của quân đội Đại An nhất định sẽ tăng lên rất nhiều, thậm chí sẽ vượt xa nước Đại Ung.

Quyển trận đồ này sẽ giúp xây dựng một thế lực hùng mạnh mà vô hình trong quân đội, hơn nữa thế lực này chỉ thuộc về Vĩnh Chiêu Đế ông. Chỉ cần điểm này, nó đã hữu ích hơn nhiều so với việc giết một tên Khúc Công Độ cỏn con.

Thấy Vĩnh Chiêu Đế lộ vẻ vui mừng, Uông Ấn liền nhân cơ hội lên tiếng: “Hoàng thượng, chuyện này nói ra cũng kỳ lạ. Việc thần có được quyển trận đồ này quả thực ngoài sức tưởng tượng. Hôm qua, khi thần đang thẩm vấn Khúc Công Độ, do tức giận nên không cẩn thận đá rơi một viên gạch trong đại lao, quyển trận đồ này mới được thấy ánh mặt trời...”

Giọng nói của hắn lạnh lùng mà trong trẻo nhắc đến chuyện kỳ lạ kia một cách hết sức tự nhiên, như thể mọi việc đang được tái hiện ngay trước mắt.

Cuối cùng, Uông Ấn kết lại một câu: “Quyển trận đồ quý giá này có thể lại thấy ánh mặt trời, đây chính là điềm lành, thể hiện rõ sự hiền đức của hoàng thượng. Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng!”

Vĩnh Chiêu Đế nhìn xuống trận đồ trong tay mình, khóe miệng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

***

Trong một tòa nhà ở Kinh Triệu, một vị công tử có diện mạo tuấn tú sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo thì sắc mặt liền thay đổi, lạnh giọng hỏi: “Cái gì? Tin tức này là thật? Hoàng thượng đã có được quyển trận đồ do Trì Xuân Đình của tiền triều biên soạn?”

Tên thuộc hạ hơi rụt người lại, đáp chắc chắn: “Bẩm công tử, không sai. Mật thám được cài trong cung đã truyền tin về báo rằng quyển trận đồ đó do Uông đốc chủ của Đề Xưởng dâng lên. Tin tức này đã được truyền ra từ điện Tử Thần, chắc hẳn cũng không giấu giếm được bao lâu nữa.”

Tên công tử nhíu mày, hỏi lại một lần nữa: “Quyển trận đồ đó có chắc là do Trì Xuân Đình biên soạn không, không sai chứ?”

Theo như hắn ta biết, cuốn sách đó quả thực không chỉ là lời đồn đại. Từ những manh mối mà nhà họ Cố nắm được, quyển trận đồ này vốn giấu trong khố phòng của hoàng gia.

Để tìm nó, hắn ta đã phải lặn lội từ Nam Bình đi đến Kinh Triệu, còn phân tán nhân lực để truy tìm dấu vết của quyển trận đồ này. Nhưng chưa từng nghĩ, nó đã xuất hiện, hơn nữa còn không hề che đậy xuất hiện trước mặt người đời.

Sao có thể? Sao có thể như vậy? Sao Uông đốc chủ lại có được quyển trận đồ này?

Liếc thấy công tử không vui, tên thuộc hạ nhanh chóng cúi đầu xuống, nói với giọng yếu ớt: “Thuộc hạ đã điều tra rõ. Nghe nói trong lúc Uông đốc chủ thẩm vấn Khúc Công Độ, không cẩn thận đá rơi một viên gạch phát hiện quyển trận đồ này...”

Tên công tử khịt mũi một tiếng, cười nhạt, đáp: “Những lời như vậy cũng chỉ có thể lừa gạt được các ngươi thôi. Quyển trận đồ quý giá như thế sao lại có thể được giấu trong nhà lao của Đề Xưởng?”

Công tử tuấn tú nhìn tên thuộc hạ của mình với ánh mắt lạnh lùng, cảm nhận sâu sắc rằng thuộc hạ của mình đã làm việc không hết sức, chỉ có thể nghe lại những lời thổi phồng thất thiệt.

Có điều, loại tình huống nghe như truyện cổ tích thế này lại được lan truyền ra ngoài, bản thân nó cũng nói lên nhiều điều.

Đề Xưởng là nơi thế nào?

Là tổ chức đặc biệt chuyên đi truy bắt và dụng hình tội phạm là quan lại, miệng của đề kỵ còn ngậm kín hơn cả miệng trai, nếu Uông đốc chủ không bày mưu sắp đặt, loại tin đồn như vậy sao có thể được lan truyền ra?

“Quá trình” Uông đốc chủ có được quyển trận đồ này được lan truyền trắng trợn đến thế có lẽ chỉ vì một nguyên nhân, chính là để che giấu kín kẽ lai lịch thật sự của nó.

Chắc chắn tình huống Uông đốc chủ có được quyển trận đồ không như trong lời đồn! Chỉ là, sao thứ hắn một lòng tìm kiếm lại bị Uông đốc chủ tìm được?

Vị công tử tuấn tú này không ai khác, chính là Cố Chương!

Hắn ta đang cảm thấy rất thất bại. Hắn ta ở Kinh Triệu được một thời gian rồi, nhưng những chuyện muốn làm lại không thực hiện được.

Quyển trận đồ này là một trong số những lý do hắn ta đến Kinh Triệu. Vào lúc hắn ta dốc toàn lực tìm kiếm quyển trận đồ này, nghĩ rằng có thể có được “minh châu vướng bụi” thì nó lại được dâng đến trước mặt hoàng thượng.

Như vậy, cho dù nó có giá trị lớn nhường nào cũng đã chẳng còn quan hệ gì đến nhà họ Cố nữa, bất luận có trù mưu thế nào cũng không thể đoạt đến tay.

Đó là chuyện đầu tiên, chuyện thứ hai là việc cưới xin của hắn ta. Lúc ở Nam Bình, hắn ta đã được ông nội mình cho phép và được lão trưởng tộc gợi ý nên mới đến Kinh Triệu để tìm một đám hỏi.

Với địa vị và gia thế của nhà họ Cố ở Nam Bình, cộng thêm việc còn là con trai trưởng của dòng chính nhà họ Cố, đương nhiên Cố Chương không cần phải lo lắng về việc cưới xin. Nhưng, điều hắn mong muốn không đơn giản như những gì mà người đời nghĩ, bởi vậy đã dày công lựa chọn tỉ mỉ một gia đình thích hợp.

Gia đình thích hợp này chính là nhà họ Diệp ở Tùng Dương.

Nói cụ thể hơn, đó chính là con gái dòng chính của Diệp An Thế, cô nương Tam phòng nhà họ Diệp.

Việc tìm kiếm trận đồ đã khiến Cố Chương hao tốn rất nhiều thời gian, đến khi hắn ta rảnh rỗi, cử người đến nhà họ Diệp đề nghị kết thông gia thì Diệp An Thế lại xảy ra chuyện.

Diệp An Thế vì lên tiếng bênh vực Khúc Công Độ nên bị Đề Xưởng bắt đi. Mà chuyện của Khúc Công Độ lại liên quan đến nước địch - Đại Ung, đây là chuyện liên lụy tới triều chính, mức độ ảnh hưởng khá lớn. Nếu làm không tốt, người bị cuốn vào đều có nguy cơ bị xét nhà, diệt tộc.

Sao hắn ta có thể đến nhà họ Diệp đề nghị kết thông gia vào thời điểm này? Vì vậy đành phải dừng lại tất cả hành động, âm thầm quan sát, tùy cơ ứng biến.

Sau khi thuộc hạ lui xuống, Cố Chương thở dài, nói với người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện hắn ta: “Nhị thúc, lần này thất bại trong gang tấc. Xem ra, nhà họ Cố không có duyên với quyển trận đồ này. Không chỉ như vậy, có lẽ quyển trận đồ này còn có thể giữ mạng cho Khúc Công Độ.”

Nhắc đến trận đồ, trong mắt người đàn ông trung niên lóe lên vẻ thất vọng, nói với giọng điệu bất đắc dĩ: “Xem ra hiện giờ đã hết cách. Nhưng mà bất kể có quyển trận đồ này hay không, nếu hoàng thượng đã muốn xử Khúc Công Độ thì chắc chắn sẽ không buông tha cho nhà họ Khúc. Kể cả cho dù cuối cùng Khúc Công Độ giữ được tính mạng thì trong triều cũng đã bắt đầu rối loạn. Tình hình hỗn loạn chính là thời cơ của nhà họ Cố.”

Nghe vậy, ánh mắt Cố Chương hơi sáng lên, hắn ta gật đầu đáp: “Nhị thúc nói rất đúng. Hoàng thượng đã có quyển trận đồ này, sẽ chẳng cần tới tính mạng của Khúc Công Độ nữa. Đã thế, cháu trai cũng không ngại bênh vực cho Khúc Công Độ xem sao?”

Người đàn ông trung niên nhìn Cố Chương, hài lòng gật đầu, khen ngợi: “Cháu có thể nghĩ đến điều này, quả là rất khá! Cháu phải nhớ cho kĩ, ánh mắt người làm việc lớn không thể bó hẹp trong việc được mất, mà quan trọng vẫn là lâu dài. Nhân lúc mọi người còn chưa lấy lại được tinh thần, cháu có thể nói lời trượng nghĩa cho Khúc Công Độ. Đây âu cũng là tích lũy kinh nghiệm cho việc cháu ra làm quan sau này.”

Cố Chương giống như nhớ ra điều gì đó, bèn nói tiếp: “Nhị thúc, để cháu ngẫm nghĩ cho kĩ đã. Diệp An Thế bị giam là bởi vì đã nói đỡ cho Khúc Công Độ. Nếu cháu lên tiếng bảo vệ cho Khúc Công Độ, như vậy vô hình trung đã đứng trên cùng trận tuyến với Diệp An Thế. Điều này đồng nghĩa với việc sẽ giúp ích cho kế hoạch tiếp theo của chúng ta.”

.

Người đàn ông trung niên nở nụ cười, khen ngợi: “Đúng vậy, việc này không nên chậm trễ, hành động ngay đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status