Vương gia đại thúc, người thật xấu!

Chương 170: Gặp lại nhưng không nhận ra



Nhưng mà, người Ân Tịch Ly phái đi còn chưa kịp tới nơi thì Tiểu Phàm đã bị hoàng thượng ‘mời’ vào trong cung, thậm chí ngay cả Nhậm Diệc cũng không tha, phải theo vào trong cung.

Biết được tin này, Ân Tịch Ly lại bắt đầu lo lắng cho con trai, bất chấp cả ý định muốn đánh con trai lúc trước, hắn vội vội vàng vàng đuổi theo vào trong cung, chỉ sợ hoàng thượng tức giận sẽ xử tội con mình.

“Ầm ——” Bên trong ngự thư phòng bỗng phát ra một âm thanh vang dội , Thiên Thịnh Đế đột nhiên đập bàn, vô cùng tức giận: “Hồ đồ! Quả thực là hồ đồ!”

Tiểu Phàm ngoan ngoãn quỳ gối ở chính giữa, đầu nhỏ cũng cúi gằm, không hề ngẩng lên, cũng chẳng hề lên tiếng.

36 kế, kế thứ nhất: Khổ nhục kế.

Thiên Thịnh Đế thấy bé như vậy thì lại càng tức giận nhưng không có chỗ để trút: “Ân Tiểu Phàm! Con thân là thế tử, lại đi đánh trưởng bối! Người lớn dạy con thế nào? Lễ nghi con học để đâu hết rồi?”

Tiểu Phàm khẽ ngẩng đầu nhìn Thiên Thịnh Đế, môi mấp máy như định nói gì, rồi lại cúi đầu.

Đám đại thần và những hoàng tử khác đều mang theo vẻ mặt kỳ quái, đứa bé này thoạt nhìn ngoan ngoãn, sao có thể làm ra cái chuyện đánh trưởng bối đại nghịch bất đạo như vậy? Trong chuyện này có thể là có hiểu lầm gì đó hay không?”

Thiên Thịnh Đế cũng cảm thấy kỳ quái, lại đập bàn một cái: “Trẫm đang hỏi con đấy! Tại sao con lại không nói gì? Con thấy trẫm và thái hậu yêu thương con như vậy nên coi trời bằng vung đúng không!”

Rốt cuộc lần này Tiểu Phàm cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hơi nước, nước mắt lưng tròng nhìn Thiên Thịnh Đế, cái miệng nhỏ rốt cuộc cũng mở ra, nhưng lại giống như một đứa bé vừa mắc lỗi, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, hoàng thượng thúc thúc, Tiểu Phàm biết sai rồi . . . .”

Giọng điệu đáng thương như vậy khiến cho lòng Thiên Thịnh Đế không khỏi mềm nhũn, cảm thấy hình như mình đã quá mức nghiêm khắc rồi.

Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, trẻ con đứa nào mà không phạm sai lầm?

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện nó dựa vào sự sủng ái của mình mà vô pháp vô thiên như vậy thì trong lòng ông không khỏi càng thêm cương quyết, nếu lúc nhỏ không được dạy dỗ nghiêm khắc thì sau này lớn lên sẽ thế nào?

Ông lập tức lạnh lùng nói: “Cho tới giờ trẫm luôn niệm tình con lang thang bên ngoài nhiều năm nên vẫn yêu thương con nhiều hơn, nhưng con lại ỷ vào chuyện này mà lại không coi ai ra gì, không hề có kỷ luật, Nhàn phi là quý phi trong hậu cung, cũng là trưởng bối của con, vậy mà con chẳng những không tôn trọng mà còn vô lễ, ẩu đả với trưởng bối, trẫm niệm tình con vi phạm lần đầu, lại biết nhận sai cho nên phạt con ba tháng không được bước ra khỏi Ly vương phủ, con đã nghe rõ chưa?”

Ba tháng không được bước ra khỏi Ly vương phủ? Đây không phải là cầm tù trá hình sao? Tiểu Phàm cắn cắn môi, bắt bé như vậy, không bằng nhốt bé vào trong tù cho rồi.

Chẳng qua, tuy trong lòng Tiểu Phàm cảm thấy bất mãn, nhưng ngoài mặt lại hoàn toàn không có vẻ gì là không hài lòng, ngược lại còn nghiêm túc cúi đầu, đáng thương nói: “Vâng, Tiểu Phàm biết rồi.”

“Phụ hoàng!” Ân Tử Dương tất nhiên hiểu rất rõ tính cách của Tiểu Phàm, bắt bé ba tháng không được ra khỏi cửa, điều này tuyệt đối là không thể, hắn lập tức vội vàng cầu xin: “Phụ hoàng, Tiểu Phàm vẫn còn nhỏ, huống hồ, đệ ấy cũng là vì Tử Dương nên mới ra tay đánh mẫu phi bị thương, xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Thiên Thịnh Đế hừ lạnh: “Nói như vậy, Tiểu Phàm đánh người là đúng sao?”

“Chuyện này . . .” Ân Tử Dương nghẹn họng, vô cùng khó xử.

“Phụ hoàng.” Lúc này, Ân Dã Thần cũng đứng dậy, hắn lẳng lặng nhìn thoáng qua Tiểu Phàm, không mở miệng cầu tình, chỉ thản nhiên nói: “Việc gì cũng có nguyên nhân, Tiểu Phàm là một đứa bé hiểu chuyện, chắc hẳn phụ hoàng cũng hiểu rõ điều này, tại sao người không hỏi Tiểu Phàm một chút, vì sao đệ ấy lại ra tay đánh mẫu phi, sau khi hỏi xong thì trừng phạt cũng không muộn.”

Nghe vậy, sắc mặt Thiên Thịnh Đế mới dịu đi một chút, khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Thần nhi nói có lý, Tiểu Phàm, trẫm hỏi con, tại sao con lại đả thương Nhàn phi nương nương?”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Tiểu Phàm, Ân Tử Dương cảm thấy đau lòng, Tiểu Phàm đã quỳ rất lâu rồi, nhưng phụ hoàng vẫn chưa cho phép đứng dậy nên đệ ấy vẫn phải tiếp tục quỳ.

Nếu không phải vì hắn thì . . . Tiểu Phàm cũng sẽ không . . . Vành mắt Ân Tử Dương nóng lên, trong lòng vô cùng cảm động, cũng vô cùng áy náy.

Mọi người chờ đợi Tiểu Phàm nói ra nguyên nhân, thế nhưng Tiểu Phàm chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, yếu ớt nói: “Hoàng thượng thúc thúc, cho dù thế nào thì Tiểu Phàm đánh người là đã sai rồi, Tiểu Phàm nguyện ý chịu phạt.”

Lời này vừa nói ra, chúng đại thần đều gật đầu, trong lòng âm thầm tán thưởng, đây đâu phải là một đứa trẻ hư? Rõ ràng là hiểu chuyện hơn hẳn so với bất kỳ đứa trẻ nào khác. Nhìn bé lòng dạ độ lượng, biết sai phải sửa, cũng không cần biết nguyên nhân là gì, sai thì đã sai rồi. So với đám trẻ cùng trang lứa thì mấy ai có thể hiểu rõ được điều này?

Tiểu Phàm nhận tội như vậy lại càng làm cho Thiên Thịnh Đế khó mà nói được gì, nhìn thân thể nhỏ bé đang quỳ ở đó, trong lòng ông lại dần dần cảm thấy không nỡ. Đúng vậy, từ trước đến giờ đứa bé này đều ngoan ngoãn thông minh như vậy, sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo? Xem ra trong chuyện này là có hiểu lầm rồi.

“Tiểu Phàm đã không muốn nói, vậy thì để ta nói.” Nhậm Diệc tiến lên một bước, hắn cũng vào đây cùng với Tiểu Phàm, nhưng vừa tiến cung thì Thiên Thịnh Đế đã nổi giận với Tiểu Phàm, hoàn toàn quên mất còn có một người ở bên cạnh, bây giờ Nhậm Diệc đột nhiên mở miệng mới khiến Thiên Thịnh Đế chú ý tới hắn: “Ngươi là ai?”

“Bẩm hoàng thượng, tại hạ là . . . . Nhậm Diệc.” Nhậm Diệc hành lễ, đáp.

“Nhậm Diệc?” Ánh mắt Thiên Thịnh Đế lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Nhậm Diệc, ánh mắt kia dường như có thể nhìn thấu hết tất cả lớp vỏ bọc ngụy trang bên ngoài, nhìn thấu vào trong linh hồn của con người, ánh mắt ấy cứ thế mà nhìn thẳng vào Nhậm Diệc, dường như là đang quan sát cái gì.

Nhậm Diệc thản nhiên đứng im tại chỗ để mặc cho ông quan sát, tuy bề ngoài có vẻ như rất bình tĩnh nhưng bàn tay hắn lại đang nắm chặt.

Hắn đang rất khẩn trương.

Hắn đang lo lắng không biết ông ấy có nhận ra mình hay không! Nhưng rồi, hắn lại lo lắng ông ấy không nhận ra mình.

Nhậm Diệc ngước nhìn cái người đang ngồi ở trên cao kia, người đó là cha mình, 19 năm rồi, ông ấy có còn nhận ra hắn? Hay là đã quên mất hắn rồi?

Quan sát hồi lâu, Thiên Thịnh Đế đột nhiên híp mắt: “Nhậm Diệc phải không . . . . hình như trước đây trẫm đã từng gặp ngươi, lúc trước ngươi làm gì?”

Nhậm Diệc lặng lẽ thở phào, may mà ông ấy không nhận ra được. Sâu trong đáy lòng lại có chút thất vọng, ngay cả cha mình mà cũng không nhận ra mình . . . .

Ân Dã Thần nhìn Nhậm Diệc như có điều suy nghĩ, đến cả phụ hoàng cũng cảm thấy quen thuộc, xem ra, hắn ta thật sự là hoàng tử, chỉ là đã 19 năm trôi qua, e rằng tất cả mọi người đều đã quên rồi.

Rốt cuộc 19 năm trước đã xảy ra chuyện gì? Hắn đã bị mất đi một đoạn ký ức, có phải cũng liên quan đến chuyện xảy ra 19 năm trước? Ân Dã Thần rơi vào trầm tư.

Tuy trong lòng Nhậm Diệc đang mâu thuẫn nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình thản, nói: “Bẩm hoàng thượng, thần là người Hoài Giang, trong nhà đều sống bằng nghề đánh bắt cá, sao có thể . . . từng gặp hoàng thượng được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status