Vương gia đại thúc, người thật xấu!

Chương 171: Cha nào con nấy



“Vậy sao.” Giọng điệu của Thiên Thịnh Đế có vẻ rất thản nhiên, không nghe ra được điều gì khác thường, cũng không nhìn chằm chằm vào Nhậm Diệc nữa, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Ngươi hãy nói nguyên nhân tiểu thế tử đánh người đi.”

“Hoàng thượng, kỳ thực Tiểu Phàm cũng là vì hoàng thượng cho nên mới ra tay đánh người.” Nhậm Diệc nói ra một câu khiến mọi người kinh ngạc.

Đám đại thần nghe vậy đều sững sờ, ngay cả Thiên Thịnh Đế nghe xong cũng không tránh khỏi có chút sửng sốt: “Ngươi nói Tiểu Phàm làm vậy là vì trẫm?”

Tiểu Phàm là tiểu thế tử của Ly vương phủ, lại ngang nhiên đánh quý phi mà hoàng thượng sủng ái nhất, bây giờ lại chẳng những không hề sai, mà nguyên nhân đánh người còn là vì chính hoàng thượng?

Đáp án này thật khiến cho người ta cảm thấy buồn cười? Vẻ mặt của Thiên Thịnh Đế như không thể tin, vợ mình bị đánh mà mình lại không thể trách?

Nhậm Diệc đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Nhậm Diệc bất tài, kỳ thực cũng là sư phụ của Tiểu Phàm, thần từng nghe Tiểu Phàm nói, hoàng thượng đã cho phép Tiểu Phàm có thể được miễn lễ đối với tất cả mọi người trên dưới trong vương triều Vũ Trinh này, hôm nay Nhàn phi nương nương lại đến phủ thất hoàng tử, Tiểu Phàm đã sớm quen với việc không cần phải hành lễ với người trong cung, vậy nên trông thấy Nhàn phi nương nương cũng không hành lễ, Nhàn phi nương nương lại nói Tiểu Phàm là điêu dân, muốn ra tay trừng trị.”

Nói đến đây, hắn bỗng ngừng lại một chút, bàn tay sau lưng lén lút ra dấu, Tiểu Phàm đang quỳ dưới đất nhìn thấy ám hiệu này, lập tức hiểu ý, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn đám người trong ngự thư phòng, ánh mắt của bọn họ đều tập trung ở trên người Nhậm Diệc, bé lập tức lấy tay quệt nước miếng rồi bôi lên mắt, thoạt nhìn rất giống nước mắt bình thường.

Nhậm Diệc cười thầm, hài lòng vì sự ăn ý giữa mình và Tiểu Phàm, sau đó khẽ ho nhẹ vài tiếng rồi lại nói tiếp: “Hoàng thượng, ngài cũng biết, Tiểu Phàm chỉ mới sáu tuổi, lúc nhỏ lại không có phụ thân bên cạnh, chỉ có mẫu thân dạy dỗ nó, vất vả lắm mới có thể trở về trong cung, hoàng thượng và thái hậu nương nương yêu thương nó như vậy, thằng bé này vừa bị uất ức, đương nhiên là sẽ tìm người nào đối xử tốt với mình để làm chỗ dựa rồi, Tiểu Phàm cảm thấy Nhàn phi nương nương trách tội khiến trong lòng nó ủy khuất, bởi vì trước giờ cũng chẳng cần phải hành lễ với người nào, lại nhớ tới hoàng thượng và thái hậu nương nương là người yêu thương nó nhất, vậy nên mới đem thúc thúc và bà nội ra để làm lá chắn, nhưng mà Nhàn phi nương nương lại nói thúc thúc và bà nội của Tiểu Phàm chẳng là cái thá gì, người mình yêu kính nhất lại bị người khác nói như vậy, hơn nữa hoàng thượng và thái hậu nương nương là người mà Tiểu Phàm yêu thương nhất, vậy nên nghe người khác nói thúc thúc và bà nội của mình như vậy thì Tiểu Phàm rất tức giận, cảm thấy người ta có thể mắng mình, nhưng không thể mắng thúc thúc và bà nội mà mình kính yêu nhất, cho nên nó mới ra tay đánh Nhàn phi nương nương.”

Nói xong, Nhậm Diệc lui về sau một bước, trầm giọng nói: “Chuyện này tất cả mọi người đều chứng kiến, không phải chỉ có một mình Nhậm Diệc, lúc ấy tất cả thị vệ trong phủ thất hoàng tử đều có mặt, hoàng thượng có thể gọi bọn họ ra làm chứng.”

Nói xong, Nhậm Diệc hài lòng chứng kiến đám đại thần lộ ra vẻ mặt như đã hiểu rõ, cũng nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Thiên Thịnh Đế.

Thiên Thịnh Đế đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiểu Phàm, vội vàng đỡ Tiểu Phàm đứng lên: “Tiểu Phàm, lời Nhậm Diệc nói đều là sự thật sao?”

Lúc đưa tay đỡ Tiểu Phàm thì Thiên Thịnh Đế mới thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, trái tim cứ thế nhói lên, trong lòng lại càng thêm hối hận và áy náy.

Tiểu Phàm không trả lời, chỉ nói: “Hoàng thượng thúc thúc, thật xin lỗi, là Tiểu Phàm đã quá kích động, Tiểu Phàm không nên đánh người, lần sau Tiểu Phàm nhất định sẽ không như thế nữa.”

Thiên Thịnh Đế nhẹ nhàng ôm Tiểu Phàm vào trong ngực, hổ thẹn nói: “Tiểu Phàm, là trẫm đã trách oan cho con, là trẫm đã trách oan cho con rồi, đứa bé ngoan . . .”

Đúng, thằng bé đánh người là sai, nhưng mà, nó đánh người cũng chỉ vì mình mà thôi!

Tiểu Phàm xem mình và mẫu hậu là người tôn kính nhất, chả trách người khác nói mình như vậy thì thằng bé mới đánh người. Như vậy là sai sao?

Đương nhiên là không sai!

“Là do trẫm sơ sót.” Thiên Thịnh Đế hổ thẹn nói: “Nhàn phi cũng thật là, cho dù không biết Tiểu Phàm là ai nhưng cũng không nên mở miệng ra là nhục mạ người nhà của người ta như vậy chứ? Thật là làm mất mặt hoàng thất của vương triều Vũ Trinh ta!”

Sau khi hiểu rõ trắng đen, đám người ngồi sau lưng hai thầy trò vô lương đã hoàn toàn điên đảo, Nhậm Diệc âm thầm đắc ý nháy mắt với Tiểu Phàm, tuyên cáo thắng lợi của bọn họ, Tiểu Phàm le lưỡi, cười hí hửng rồi lại vùi đầu vào trong ngực Thiên Thịnh Đế.

“Hoàng thượng.” Một vị đại thần trong triều bước ra: “Nói ra thì cũng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm cho Nhàn phi nương nương, xét cho cùng thì cũng bởi vì mọi người không biết đến tiểu thế tử, cho nên mới có thể có những hiểu lầm như vậy.”

“Cũng đúng.” Thiên Thịnh Đế gật đầu tán đồng ý kiến: “Như vậy đi, mấy hôm nữa là sinh nhật thái hậu, đến lúc đó Tiểu Phàm hãy ngồi cạnh trẫm và thái hậu, để cho tất cả mọi người trong thiên hạ có thể nhìn thấy tiểu thế tử của trẫm, như vậy từ nay về sau sẽ không xảy ra những chuyện hiểu lầm như vậy nữa.”

Chúng đại thần đều gật đầu, cho rằng đây là một đề nghị tốt, chuyện ẩu đả lần này cuối cùng cũng đã thuận lợi chấm dứt.

Mà Ly vương điện hạ đang vội vàng chạy đến cứu con trai, lúc vừa mới đặt chân vào trong cung thì đã trông thấy con trai bảo bối của mình bị một đám người túm tụm vây quanh.

Tiểu Phàm đang ngồi ở trên vai Nhậm Diệc, sau lưng còn có một đám bá quan văn võ và đám hoàng tử đi theo, thoạt nhìn trông rất oai.

Khóe miệng Ân Tịch Ly hung hăng co giật, hoàn toàn không đoán nổi là chuyện gì đang xảy ra nữa rồi.

“Phụ vương!” Thấy Ân Tịch Ly đến, Tiểu Phàm cao hứng giơ tay, sau đó nhảy xuống khỏi người Nhậm Diệc, nhào tới trước mặt hắn: “Phụ vương!”

Tiểu Phàm vốn cho rằng mình sẽ được phụ vương nhiệt tình ôm ấp quan tâm, nào ngờ, bé vừa mới nhào vào trong ngực phụ vương, lại bị phụ vương nhấc lên, sau đó đặt nằm úp sấp trên đầu gối, đánh mấy cái vào mông bé.

“Tiểu tử thúi, con lại dám đi gây chuyện! Để mẫu thân và phụ vương lo lắng! Hôm nay phụ vương nhất định phải dạy dỗ con!”

Ân Tịch Ly giữ chặt bé, sau đó cứ thế mà đánh, bốp bốp bốp bốp, từng cái từng cái, đánh vào mông Tiểu Phàm!

Tiểu Phàm choáng váng, bé bé bé . . . lại bị phụ vương đánh đòn!

Không được ôm ấp! Không được lo lắng quan tâm! Không có vẻ mặt sốt ruột gấp gáp! Mà là, bị đánh đòn!

Huhu, mặt mũi của đại Độc Thánh tương lai bé biết để vào đâu . . . để vào đâu đây!

“Haha ——” Sau lưng bọn họ, mọi cười lại cười to!

Quả nhiên là cha nào con nấy, hai cha con dở hơi này quả thật là khiến người ta phải mở mang tầm mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status