Thông tin truyện
Con thiên tài và bố tổng tài
Đánh giá: 8.7/10 từ 18 lượt.
Truyện Con thiên tài và bố tổng tài kể về Người vợ tào khang Đường Thi bị đẩy vào ngục tù bởi vì cô đã nhẫn tâm giết chết An Mật, cô người yêu thầm kín của Bạc Dạ chồng mình.
5 năm sau, cô sống cuộc đời mới bên đứa con trai Đường Duy thông minh, lém lỉnh. Cô thề rằng sẽ không nhu nhược để người khác cướp mất những thứ vốn thuộc về cô, cũng như chà đạp cô như trước đây.
Nhưng người đàn ông Bạc Dạ thâm trầm lại từng bước tiếp cận cô, vừa hận cô tàn độc lại vừa yêu cô bởi nét chân phương. Nhưng mà...
“Tôi muốn cả nhà họ Đường cô phải chôn cùng với An Mật!” Người đàn ông lạnh lùng và tàn nhẫn tuyên bố một sự thật: “Từ ngày mai, nhà họ Đường sẽ phải sống trong địa ngục! Đường Hoan ngã xuống giường, cả người không ngừng run rấy. Cô nhìn người đàn ông có khuôn mặt mê người ở trước mặt với ngũ quan sâu sắc lạnh thấu sương, vẫn là dáng vẻ mà cô yêu sâu sắc, nhưng đột nhiên cô cảm thấy không nhìn rõ anh nữa.
Năm năm yêu thầm, năm năm hôn nhân, cô cũng đã để lại một dấu ấn dài trong cuộc đời anh, nhưng bây giờ chỉ vì một tội danh có lẽ có, mà anh muốn đấy cô xuống vực thẳm.
“Một mình tôi còn không đủ sao?” Đường Hoan hướng đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Bạc Dạ: “Tại sao lại muốn ra tay với nhà họ Đường! Bố mẹ tôi đối xử với anh như con đẻ, nhà họ Đường chúng tôi đã làm gì có lỗi với anh chứ?” “Cái chết của An Mật chính là chuyện có lỗi nhất mà nhà họ Đường đã làm với tôi.
Bạc Dạ bóp cãm Đường Thi một cách tàn nhẫn và cười như một con ác quỷ mới chui lên từ địa ngục: “Dùng thủ đoạn ép tôi cưới cô còn chưa đủ, bây giờ ngay cả mạng sống của cô ấy cũng muốn lấy đi, Đường Thi, suy cho cùng tôi vẫn không tàn nhẫn bắng côi”
Giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, Đường Thi không ngừng run rẩy: “Trong mắt anh tôi là người như vậy sao?” “Trong mắt tôi?” Bạc Dạ như thể nghe phải một câu nói đùa, anh liếc nhìn khuôn mặt của Đường Thi với đôi mắt đầy thù.
“Cô cũng xứng đáng lọt vào mắt tôi sao? Đường Thi, có phải cô quá đề cao bản thân mình rồi không? Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ phải trả giá cho.
cái chết của An Mật!” Bên ngoài trời bắt đầu mưa to, những hạt mưa rơi xuống cửa sổ phát ra những âm thanh lanh lảnh, cùng với tiếng mưa ngày càng lớn, trái tìm của Đường Thi cũng dần trở nên lạnh lẽo, cô thì thầm với anh bằng ngữ khí đau đớn đến cực điềm: “Bạc.
Dạ, nếu như có một ngày anh nhận ra anh có lỗi với tôi…
Trong lòng Bạc Dạ đột nhiên cảm thấy có chút chua chát, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại dáng vẻ tàn nhẫn đó, đôi mắt mang theo một sự: căm ghét rõ ràng: “Có lỗi với cô sao? Đường Thi, cả đời này, là cô có lỗi với tôi!”
Đúng lúc đó có một tiếng sấm sét vang lên, khiến hai tai Đường Thì ù đi! Đột nhiên cô mất hết sức lực và lùi lại hai bước, cùng với tiếng mưa ngày càng lớn, nước mắt của cô không ngừng trào ra. Người đàn ông ở bên cạnh cầm lấy hợp đồng và đá cửa rời đi. Khoảnh khắc cánh cửa bị đóng lại, giống như hai thế giới hoàn toàn bị cách ly.
Kể từ đó, thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ.
5 năm sau, cô sống cuộc đời mới bên đứa con trai Đường Duy thông minh, lém lỉnh. Cô thề rằng sẽ không nhu nhược để người khác cướp mất những thứ vốn thuộc về cô, cũng như chà đạp cô như trước đây.
Nhưng người đàn ông Bạc Dạ thâm trầm lại từng bước tiếp cận cô, vừa hận cô tàn độc lại vừa yêu cô bởi nét chân phương. Nhưng mà...
“Tôi muốn cả nhà họ Đường cô phải chôn cùng với An Mật!” Người đàn ông lạnh lùng và tàn nhẫn tuyên bố một sự thật: “Từ ngày mai, nhà họ Đường sẽ phải sống trong địa ngục! Đường Hoan ngã xuống giường, cả người không ngừng run rấy. Cô nhìn người đàn ông có khuôn mặt mê người ở trước mặt với ngũ quan sâu sắc lạnh thấu sương, vẫn là dáng vẻ mà cô yêu sâu sắc, nhưng đột nhiên cô cảm thấy không nhìn rõ anh nữa.
Năm năm yêu thầm, năm năm hôn nhân, cô cũng đã để lại một dấu ấn dài trong cuộc đời anh, nhưng bây giờ chỉ vì một tội danh có lẽ có, mà anh muốn đấy cô xuống vực thẳm.
“Một mình tôi còn không đủ sao?” Đường Hoan hướng đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Bạc Dạ: “Tại sao lại muốn ra tay với nhà họ Đường! Bố mẹ tôi đối xử với anh như con đẻ, nhà họ Đường chúng tôi đã làm gì có lỗi với anh chứ?” “Cái chết của An Mật chính là chuyện có lỗi nhất mà nhà họ Đường đã làm với tôi.
Bạc Dạ bóp cãm Đường Thi một cách tàn nhẫn và cười như một con ác quỷ mới chui lên từ địa ngục: “Dùng thủ đoạn ép tôi cưới cô còn chưa đủ, bây giờ ngay cả mạng sống của cô ấy cũng muốn lấy đi, Đường Thi, suy cho cùng tôi vẫn không tàn nhẫn bắng côi”
Giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, Đường Thi không ngừng run rẩy: “Trong mắt anh tôi là người như vậy sao?” “Trong mắt tôi?” Bạc Dạ như thể nghe phải một câu nói đùa, anh liếc nhìn khuôn mặt của Đường Thi với đôi mắt đầy thù.
“Cô cũng xứng đáng lọt vào mắt tôi sao? Đường Thi, có phải cô quá đề cao bản thân mình rồi không? Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ phải trả giá cho.
cái chết của An Mật!” Bên ngoài trời bắt đầu mưa to, những hạt mưa rơi xuống cửa sổ phát ra những âm thanh lanh lảnh, cùng với tiếng mưa ngày càng lớn, trái tìm của Đường Thi cũng dần trở nên lạnh lẽo, cô thì thầm với anh bằng ngữ khí đau đớn đến cực điềm: “Bạc.
Dạ, nếu như có một ngày anh nhận ra anh có lỗi với tôi…
Trong lòng Bạc Dạ đột nhiên cảm thấy có chút chua chát, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại dáng vẻ tàn nhẫn đó, đôi mắt mang theo một sự: căm ghét rõ ràng: “Có lỗi với cô sao? Đường Thi, cả đời này, là cô có lỗi với tôi!”
Đúng lúc đó có một tiếng sấm sét vang lên, khiến hai tai Đường Thì ù đi! Đột nhiên cô mất hết sức lực và lùi lại hai bước, cùng với tiếng mưa ngày càng lớn, nước mắt của cô không ngừng trào ra. Người đàn ông ở bên cạnh cầm lấy hợp đồng và đá cửa rời đi. Khoảnh khắc cánh cửa bị đóng lại, giống như hai thế giới hoàn toàn bị cách ly.
Kể từ đó, thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ.
Danh sách chương
- Chương 1501: Khi tôi đi vào, tôi đã nhìn thấy cô ấy
- Chương 1502: Khuôn mặt này của tôi, còn dùng được không?
- Chương 1503: Không mời cậu
- Chương 1504: Nhà họ Từ phá sản rồi, cẩn thận bị liên lụy
- Chương 1505: Không cần anh ta cút, người nên cút là tôi
- Chương 1506: Anh ta hối hận rồi, muốn đối tốt với cô
- Chương 1507: Quản trời quản đất, còn quản cái này sao?
- Chương 1508: Anh vẫn là anh, tỉnh ngộ đi
- Chương 1509: Anh muốn theo đuổi em, nghe rõ chưa?
- Chương 1510: Thứ khốn nạn, cậu đang làm cái gì vậy?
- Chương 1511: Con đồng ý với ba sẽ không bị mê hoặc
- Chương 1512: Muốn tìm con, chuẩn bị sẵn đi
- Chương 1513: Tự mình cho là đúng, đừng tốt với con
- Chương 1514
- Chương 1515: Yêu và không yêu đều là trả thù
- Chương 1516: Mượn sức người khác, làm tổn thương anh
- Chương 1517: Qúa ít rồi, còn có gì nữa?
- Chương 1518: Đây chính là cái gọi là phương pháp sao?
- Chương 1519: Nhà họ Từ và tôi có quan hệ gì?
- Chương 1520: Tôi cảm giác mình chỉ là một công cụ?
- Chương 1521: Theo đuổi tình yêu, quá xúc động
- Chương 1522: Đều đã đến rồi, thử một lần xem sao
- Chương 1523: Cảm thấy áy náy khi giới thiệu bạn gái
- Chương 1524: Đâu có ở nhà, tại sao không có ai?
- Chương 1525: Sao cô lại đến đây, tùy ý nói thôi
- Chương 1526: Ngoan ngoãn, giống như nuôi một con chó vậy
- Chương 1527: Giữa hai chúng ta, không có tình cảm
- Chương 1528: Thế lực ngang nhau, không phải là bên thắng
- Chương 1529: Trả thù Đường Duy, đến chỗ của tôi
- Chương 1530: Nói mấy câu dễ nghe, đừng mong sẽ cảm kích
- Chương 1531: Sự bỏ ra của tôi không là gì cả
- Chương 1532: Lâu rồi không gặp, sao bây giờ mới đến?
- Chương 1533: Tất cả chúng sinh đều không yêu
- Chương 1534: Cô đừng có không biết tự trọng mà dính vào
- Chương 1535: Chưa từng vui vẻ, giải trừ hôn ước
- Chương 1536: Chúng ta không được, quá vướng bận
- Chương 1537: Vì mơ ước, hay là vì tiền?
- Chương 1538: Đi ra ngoài đường cẩn thận bị tông chết
- Chương 1539: Qùa lưu niệm không cần phải có
- Chương 1540: Lựa chọn rời đi mới là cuộc sống mới
- Chương 1541: Giữa hai người bọn tớ không xứng nói chia tay
- Chương 1542: Giữ ở trong lòng không cần nói ra
- Chương 1543: Nhân tài cao cấp được điều động
- Chương 1544: Ăn nhiều một chút, bị đánh cũng không đau
- Chương 1545: Tôi thích cô ấy? Sao có thể chứ?
- Chương 1546: Khóa lại tự do, hóa ra là cô ấy
- Chương 1547: Tuổi trẻ không biết gì, muốn ở cùng nhau
- Chương 1548: Tôi tự mình giới thiệu, tôi tên là Cố Mang
- Chương 1549: Muốn độc lập, đừng ỷ lại
- Chương 1550: Nhìn thấy cô, tâm trạng rất vui.