Thông tin truyện
Một thai hai bảo: Giám đốc hàng tỉ yêu vợ tận xương
Đánh giá: 7.2/10 từ 8 lượt.
“Xảy ra chuyện gì?”
Cung Kiệt nhìn thấy tình cảnh này sốt sắng vọt tới lan can, lo lắng nắm chặt tay vịn nhưng chỉ nghe “ầm, ầm” một tiếng, âm thanh truyền đến trước sau đó máy bay trực thăng trong khoảnh khắc chợt nổ tung!
Trong bầu trời đêm nổ tung như một loại pháo trên sân khấu!
Mặc dù cách rất xa nhưng cũng có thể cảm nhận được từng đợt sóng khí bởi vì nổ tung mà truyền đến!
Boong tàu cũng bị kéo theo mà chấn động, nổ tung ở trên mặt biển trào lên mãnh liệt, con tàu xóc nảy đôi chút.
Cung Kiệt kinh hồn bạt vía, hơi thở bỗng chốc im lặng không tiếng động.
Mộ Nhã Triết siết chặt nắm đấm, ánh mắt chăm chú đuổi theo những bóng người rơi xuống mặt biển, trái tim đột nhiên dừng lại!
Tựa như từ trong khoang máy bay phát nổ, toàn bộ thân máy bay rung chuyển, cánh quạt đi kèm nổ tung, lặp tức gãy đoạn suy tàn.
Trong nháy mắt giống như ngày tận thế vậy, toàn bộ thế giới đều u ám, dễ dàng rối ren, như trời rung núi chuyển.
Thế lửa khốc liệt, một đám mây lửa trong nháy mắt đem máy bay trực thăng nổ thành một đống hoang tàn, không ngừng có hài cốt đen ngòm rơi xuống biển.
Mắt Mộ Nhã triết lúc này đỏ như sắp nứt.
“Hữu Hữu!”
Cung Kiệt do kinh sợ mà cuống họng như bị chặn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Không…
Không được!
…
Hữu Hữu bị người đàn ông ôm chặt vào ngực, bàn tay anh ta chặt chẽ bảo vệ sau gáy cậu, đem mặt cậu chôn vào ngực, thân thể to lớn như tạo thành một cái bao, đem cậu quấn ở trong lòng.
Cậu chỉ cảm thấy hai người là một đường pa-ra-bôn thẳng tắp, như một cây kim sắc bén cắt không khí, yên ổn hướng tới mặt biển.
Không ngừng có hài cốt bốc cháy bay xuống, còn có đoạn cánh quạt nện lên lưng người đàn ông, chỉ nghe thấy một tiếng nặng nề tựa như cậu nghe được thanh âm sống lưng tan vỡ, lập tức khẩn trương đến nhắm chặt mắt, rơi vào tuyệt vọng vô biên.
“Rầm” một tiếng.
Bốn người lục tục rơi vào trong biển, ngoại trừ phi công có mũ bảo vệ, một người trong đó vì không có bất kỳ động tác bảo vệ nào nên khi đầu va chạm với nước biển thì sọ não trực tiếp vỡ vụn, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống vực sâu.
Cung Kiệt nhìn thấy tình cảnh này sốt sắng vọt tới lan can, lo lắng nắm chặt tay vịn nhưng chỉ nghe “ầm, ầm” một tiếng, âm thanh truyền đến trước sau đó máy bay trực thăng trong khoảnh khắc chợt nổ tung!
Trong bầu trời đêm nổ tung như một loại pháo trên sân khấu!
Mặc dù cách rất xa nhưng cũng có thể cảm nhận được từng đợt sóng khí bởi vì nổ tung mà truyền đến!
Boong tàu cũng bị kéo theo mà chấn động, nổ tung ở trên mặt biển trào lên mãnh liệt, con tàu xóc nảy đôi chút.
Cung Kiệt kinh hồn bạt vía, hơi thở bỗng chốc im lặng không tiếng động.
Mộ Nhã Triết siết chặt nắm đấm, ánh mắt chăm chú đuổi theo những bóng người rơi xuống mặt biển, trái tim đột nhiên dừng lại!
Tựa như từ trong khoang máy bay phát nổ, toàn bộ thân máy bay rung chuyển, cánh quạt đi kèm nổ tung, lặp tức gãy đoạn suy tàn.
Trong nháy mắt giống như ngày tận thế vậy, toàn bộ thế giới đều u ám, dễ dàng rối ren, như trời rung núi chuyển.
Thế lửa khốc liệt, một đám mây lửa trong nháy mắt đem máy bay trực thăng nổ thành một đống hoang tàn, không ngừng có hài cốt đen ngòm rơi xuống biển.
Mắt Mộ Nhã triết lúc này đỏ như sắp nứt.
“Hữu Hữu!”
Cung Kiệt do kinh sợ mà cuống họng như bị chặn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Không…
Không được!
…
Hữu Hữu bị người đàn ông ôm chặt vào ngực, bàn tay anh ta chặt chẽ bảo vệ sau gáy cậu, đem mặt cậu chôn vào ngực, thân thể to lớn như tạo thành một cái bao, đem cậu quấn ở trong lòng.
Cậu chỉ cảm thấy hai người là một đường pa-ra-bôn thẳng tắp, như một cây kim sắc bén cắt không khí, yên ổn hướng tới mặt biển.
Không ngừng có hài cốt bốc cháy bay xuống, còn có đoạn cánh quạt nện lên lưng người đàn ông, chỉ nghe thấy một tiếng nặng nề tựa như cậu nghe được thanh âm sống lưng tan vỡ, lập tức khẩn trương đến nhắm chặt mắt, rơi vào tuyệt vọng vô biên.
“Rầm” một tiếng.
Bốn người lục tục rơi vào trong biển, ngoại trừ phi công có mũ bảo vệ, một người trong đó vì không có bất kỳ động tác bảo vệ nào nên khi đầu va chạm với nước biển thì sọ não trực tiếp vỡ vụn, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống vực sâu.
Danh sách chương
- Chương 451: Mẹ con tương phùng (1)
- Chương 452: Mẹ con tương phùng (2)
- Chương 453: Cha không cần con
- Chương 454: Người cha để ý không phải là con
- Chương 455: Não chịu chấn động rất nhỏ
- Chương 456: Chỉ muốn dạy cho cậu nhóc một bài học
- Chương 457: Con của tôi không cần cô lo
- Chương 458: Hai bảo tranh sủng (1)
- Chương 459: Hai bảo tranh sủng (2)
- Chương 460: Hai bảo tranh sủng (3)
- Chương 461: Hai bảo tranh sủng (4)
- Chương 462: Hai bảo tranh sủng (5)
- Chương 463: Mục tiêu của tên sát thủ kia
- Chương 464: Lộ rõ bản chất xấu bụng
- Chương 465: Đứa nhỏ này thích kề cận cậu
- Chương 466: Trừng phạt cũng nên chấm dứt ở đây
- Chương 467: Là con cắn cậu ta trước
- Chương 468: Cưng chiều của anh cũng không phải đối với cô
- Chương 469: Anh Mộ, đừng nóng giận
- Chương 470: Tiểu Dịch Thần xảy ra chuyện, anh không biết sao?
- Chương 471: Tôi không có tư cách
- Chương 472: Khiến mẹ tức giận, phê bình xấu
- Chương 473: Tiểu Dịch Thần gọi cô là mẹ...
- Chương 474: Nghiêm hình bức cung (1)
- Chương 475: Nghiêm hình bức cung (2)
- Chương 476: Nghiêm hình bức cung (3)
- Chương 477: Tôi vẫn chưa chơi đủ đâu!
- Chương 478: Thay tiểu dịch thần báo thù
- Chương 479: Còn đáng sợ hơn ma vương
- Chương 480: Thế lực sau lưng vân thiên hữu
- Chương 481: Tập đoàn cụ phong!
- Chương 482: Tin tưởng hữu hữu được không?
- Chương 483: Cầu xin cô giúp tôi
- Chương 484: Không còn đường nào để đi
- Chương 485: Vừa lòng em
- Chương 486: Đấy là cha của con mà!
- Chương 487: Con trai cưng chiều mẹ là việc đương nhiên
- Chương 488: Mẹ của cậu thì để cậu nuôi
- Chương 489: Lại đây, để anh ôm em
- Chương 490: Giải thích của anh
- Chương 491: Anh dám tuyên bố với toàn thế giới à?
- Chương 492: Tôi sẽ tuyên bố với toàn thế giới
- Chương 493: Muốn đóng thì đóng, không đóng thì cút!
- Chương 494: Khôi phục trí nhớ (1)
- Chương 495: Khôi phục ký ức (2)
- Chương 496: Khôi phục ký ức (3)
- Chương 497: Khôi phục ký ức (4)
- Chương 498: Khôi phục ký ức (5)
- Chương 499: Khôi phục ký ức (6)
- Chương 500: Chuyện đến nước này, còn muốn giấu bao lâu