Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 115: Thanh Nhã Tỷ, Chúng Ta Về Nhà Thôi



- Ái, đau, Thanh Nhã tỷ! Thực sự đau quá.

Nửa bả vai đều bị băng gạc bao bọc, Bạch Nhạc vừa đổi thuốc lập tức đau tới nhếch miệng, không nhìn ra một chút phong phạm cao thủ nào.

- Hiện tại biết đau rồi à? Tới lúc thể hiện sao không đau?

Khẽ hừ một tiếng, Bạch Thanh Nhã bất mãn gõ một cái lên đầu Bạch Nhạc, tiếp tục giáo huấn.

- Không được lộn xộn, ta vẫn chưa đổi thuốc xong.

- Ta biết rồi, Thanh Nhã tỷ, ngươi có thể làm nhẹ một chút không.

- Người đã lớn rồi lại vẫn giống như lúc nhỏ, đau chết ngươi là tốt nhất.

Tuy ngoài miệng mắng Bạch Nhạc, nhưng trên tay lại vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều.

Bạch Thanh Nhã không ngốc, tất nhiên hiểu vì sao Bạch Nhạc phải mạo hiểm quay về Bạch phủ giết người, loại cảm động này, nàng ta không nói ra lời cám ơn, nhưng lại ghi nhớ vào chỗ sâu nhất trong lòng.

Đổi thuốc xong, Bạch Thanh Nhã đi ra cửa xử lý những băng gạc vừa thay đã nhuốm máu, biểu cảm đau đớn trên mặt Bạch Nhạc lập tức biến mất.

Xương cốt trên vai bị bóp nát, đối với người thường mà nói, có lẽ là thương thế cả đời cũng khó có thể khôi phục, nhưng đối với cường giả đã bước vào Linh Phủ cảnh mà nói, lại không tính là gì, bất kể là năng lực tự lành cường đại của thân thể, hay là linh khí lưu chuyển, đều có thể chữa khỏi rất nhanh.

Thậm chí, cho dù là một đống băng gạc trên người này, nếu không phải vì để Bạch Thanh Nhã yên tâm, kỳ thật cũng không cần thiết phải băng bó.

Nhưng Bạch Nhạc cho tới bây giờ, vẫn nhớ rõ bộ dạng không ngừng rơi lệ của Bạch Thanh Nhã khi mình lết một thân thương thế trở về.

Đây là thân nhân duy nhất hiện giờ của hắn trên đời này.

Bất kể là giả bộ đau tới nhe răng nhếch miệng, hay là để mặc cho Bạch Thanh Nhã băng bó vết thương, kỳ thật đều chỉ là để kéo gần cự ly với nhau, khiến Bạch Thanh Nhã không cảm thấy cách thế giới của hắn quá xa.

Mấy ngày nay, mượn cơ hội dưỡng thương, Bạch Nhạc cũng thông qua các con đường, thu thập một chút tin tứccủa Thanh Châu.

Thanh Châu Thanh Châu, tổng cộng có sáu tông môn Huyền cấp trở lên, đồng thời có một tông môn Địa cấp tọa trấn.

Tông môn Địa cấp tên là Thất Tinh Tông, không chỉ ở Thanh Châu, phóng mắt khắp thiên hạ, cũng cực kỳ nổi danh.

Ngoài ra, năm tông môn Huyền cấp còn lại, thực lực chênh lệch không lớn, mà Hàn Sơn Tông chỗ Bạch Mộc, lại đứng đầu trong năm tông, nghe nói Hàn Sơn Lão Tổ có thể là cường giả tuyệt thế đã bước nửa bước vào Tinh Hải cảnh.

Về phần chỗ linh mạch Bạch Thương Hải nhắc tới, kỳ thật chỉ là một linh mạch nhỏ nhất, hơn nữa từng được Thất Tinh Tông khai thác, cũng không lưu lại bao nhiêu linh thạch.

Cái gọi là khai thác linh thạch sợ rằng chỉ là một cái cớ, trên thực tế rất có thể đó chính là nơi người của Huyết Ảnh Ma Tông đang ẩn thân.

Đương nhiên, Bạch Nhạc cũng sẽ không não tàn đến mức một mình tới đó điều tra, muốn đối địch với Huyết Ảnh Ma Tông, giết chết Phá Nam Phi, báo thù cho phụ mẫu, nhất định phải dựa vào lực lượng của những tông môn này, nếu không, chỉ dựa vào một chút thực lực hiện giờ của bản thân hắn, chỉ sợ vẫn chưa đủ cho người ta đập một chưởng.

Sửa sang lại một chút mạch suy nghĩ, Bạch Nhạc vẫn quyết định đặt cửa đột phá ở Hàn Sơn Tông.

Tính ngày thì hiện giờ người của Bạch gia chắc đã đưa tin tức tới Hàn Sơn Tông rồi chứ?

...

- Ta và Bạch gia sớm đã không có liên quan gì.

Lắc đầu, Bạch Mộc nói khẽ,

- Ta là đệ tử của Hàn Sơn Tông, sao có thể về làm Gia chủ gì đó?

Bạch gia những năm gần đây, tuy một mực đều có liên hệ với Bạch Mộc, nhưng trên thực tế, phản ứng của Bạch Mộc một mực rất bình thản, thậm chí chưa bao giờ rời tông trở về thăm nhà một lần.

Thiên phú của Bạch Mộc cũng không được tốt lắm, đặt ở trong Hàn Sơn Tông, vốn là cực kỳ bình thường, nhiều năm khổ tu, cũng chỉ vừa miễn cưỡng bước vào Linh Phủ mà thôi, hơn nữa phẩm chất Linh Phủ không cao, Linh Phủ màu lam, còn có rất nhiều tạp sắc.

Nhưng bất kể có nói như thế nào, Bạch Mộc cũng đã chân chính bước vào Linh Phủ cảnh, chân chính đi lên con đường tu hành.

Đối với hắn mà nói, tu hành mới là sinh hoạt và mục đích của hắn, về phần Gia chủ của một gia tộc trong thế tục, nào có thể được hắn để ở trong mắt.

- Mộc thiếu gia, chúng ta cũng biết, ngài là người có bản lĩnh lớn, sẽ không trở về làm Gia chủ! Nhưng ít ra, có ngài trở về chủ trì đại cục, ổn định cục diện, không đến mức để Bạch gia ta tan nát! Trên người ngài, cũng mang dòng máu của Bạch gia mà.

Liên tục dập đầu, hạ nhân Bạch gia tới báo tin cũng hiểu đạo lý trong đó, lại khẩn cầu.

Hơi khựng lại, một câu cuối cùng này đã đả động được Bạch Mộc.

Bất kể là như thế nào, hắn là người Bạch gia, điểm này không thể thay đổi! Tuy phụ thân sớm đã rời khỏi Bạch gia, nhưng lại chưa bao giờ từng phủ nhận thân phận người Bạch gia.

- Nói rõ ràng đi, bọn Tam thúc rốt cuộc là chết như thế nào?

Nghe thấy vậy, hai hạ nhân tới báo tin không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, hiện giờ Bạch phủ sớm đã loạn thành một đống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kỳ thật bọn họ cũng không rõ, do dự cả nửa ngày, mới nhỏ giọng nói,

- Mộc thiếu gia, cụ thể thì tiểu nhân cũng không rõ, chỉ nghe đồn... Hình như là Nhạc thiếu gia làm.

- Nhạc thiếu gia?

Hơi do dự một chút, lúc này Bạch Mộc mới đột nhiên có phản ứng,

- Tiểu Nhạc?

- Chúng ta cũng nghe nói, nhưng chưa từng thấy Nhạc thiếu gia... Ngài muốn làm rõ, hay là tự mình trở về một chuyến đi.

- Tiểu Nhạc à. Được, ta trở về với các ngươi.

Ngẩng đầu, Bạch Mộc lập tức làm ra quyết định,

- Ta không tin tiểu Nhạc lại vô cớ giết người, chuyện này, ta sẽ điều tra rõ ràng.

...

Thời gian nửa tháng ngắn ngủi, thương thế của Bạch Nhạc đã triệt để khôi phục.

Đúng như Bạch Nhạc đoán, sau khi Bạch Mộc từ Hàn Sơn Tông trở về, rất nhanh, sự đuổi giết của Bạch gia đối với hắn và Bạch Thanh Nhã đã được giải trừ, thậm chí còn truyền ra tín hiệu, mời mình và Bạch Thanh Nhã trở về.

Tuy Bạch Mộc có thể vẫn không rõ chân tướng, nhưng tín hiệu thiện ý đã được phát ra rồi.

Điều này khiến tâm lý Bạch Nhạc rất thoải mái, không vì cái gì khác, loại cảm giác được tín nhiệm này thật sự rất tốt.

Nhìn mặt trời mới lên ngoài cửa sổ, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói,

- Đi thôi, Thanh Nhã tỷ, chúng ta về nhà.

Mấy ngày nay, Bạch Nhạc kỳ thật chính là đang đợi Bạch Mộc, đây cũng là phương thức giản tiện nhất để hắn liên hệ với Hàn Sơn Tông.

Huống hồ, Bạch Nhạc hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Thanh Nhã tỷ một mực muốn trở về.

Đối với mình, đối với Bạch Mộc mà nói, có lẽ Bạch gia sớm đã trở thành một ký hiệu và ký ức, nhưng đối với Bạch Thanh Nhã mà nói, đó mới là cuộc sống của nàng ta, là nhà của nàng ta.

Cho dù là vì Thanh Nhã tỷ, Bạch Nhạc cũng phải trở lại Bạch gia.

- Tiểu Nhạc!

So sánh với Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã hiển nhiên có chút khẩn trương, tuy nàng ta không rõ Huyết Ảnh Ma Tông có nghĩa là gì, nhưng cũng hiểu được nguy hiểm trong đó.

Sinh tử của bản thân nàng ta thì cũng thôi, nhưng tuyệt đối không muốn để Bạch Nhạc lâm vào nguy hiểm.

Đi đến bên cạnh Bạch Thanh Nhã, nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta, Bạch Nhạc nói khẽ,

- Yên tâm đi, Thanh Nhã tỷ, ta biết mình đang làm gì, không có nguy hiểm đâu! Tiểu Nhạc đã trưởng thành, đã có thể che gió chắn mưa cho ngươi. Bạch gia là Bạch gia của chúng ta, ta sẽ lấy lại giúp ngươi.

Thay một thân áo trắng sạch sẽ, bên hông đeo kiếm, Bạch Nhạc đẩy cửa đi ra ngoài.

Ánh mặt trời vừa đẹp, cũng giống như tâm tình Bạch Nhạc lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status