Uông Xưởng Công

Chương 106 : Chương 106ĐỊNH CƯ

Khi còn ở nhà tổ tại Tùng Dương, Diệp An Cố đã bàn bạc kĩ với Từ thị rồi mới dẫn theo gần như toàn bộ người của Nhị phòng trở về thế này.

Lý do là: Ông muốn ở lại hẳn Kinh Triệu, không quay lại nhà tổ ở Tùng Dương nữa.

Lúc vừa mới về, ông có trình bày sơ qua với Diệp Cư Tiêu dự định này, chẳng qua lúc ấy chưa nói cụ thể.

Tối nay, khi đến viện Diên Quang thỉnh an Diệp Cư Tiêu, Diệp An Cố chính thức tỏ rõ thái độ.

“Cha, trong thời gian này con đã nghĩ rất nhiều, lần này con quyết định ở lại hẳn Kinh Triệu, không đi nữa.”

Diệp Cư Tiêu khá bất ngờ, hỏi lại theo bản năng: “Con muốn ở lại, vậy công việc trong nhà tổ ở Tùng Dương thì sao?”

Nhà họ Diệp lập nghiệp ở Tùng Dương, nhà tổ ở Tùng Dương có rất nhiều sản nghiệp, còn có không ít mối quan hệ. Lý do Diệp An Cố vẫn luôn ở lại Tùng Dương chính là để kế thừa những sản nghiệp và duy trì những mối quan hệ này.

Tuy Diệp Cư Tiêu từng nghe qua dự định của con trai thứ hai, nhưng căn bản vẫn chưa cẩn thận suy nghĩ kĩ. Công việc ở nhà tổ Tùng Dương trước nay đều do người của chi trưởng nhà họ Diệp xử lý. Nếu Diệp An Cố không quay lại Tùng Dương, chẳng lẽ những việc này sẽ rơi vào tay chi khác?

Điều này sao có thể?

Công việc trong nhà phải giao cho chi trưởng. Tuy những công việc này không thể so được với những mối quan hệ khi ra làm quan, nhưng cũng không kém phần quan trọng.

Diệp Cư Tiêu có chút không vui, cho rằng con trai mình chưa bàn bạc trước với ông ta đã tùy tiện quyết định, dẫn luôn người của Nhị phòng về Kinh Triệu.

“Xin cha yên tâm, con đã sắp xếp ổn thỏa phía bên nhà tổ ở Tùng Dương rồi. Hiền nhi và Vân nhi đều đủ khả năng đảm đương quản lý công việc, giao chuyện ở nhà tổ cho chúng tiếp quản, con cũng yên tâm. Hơn nữa, đám con trẻ trong nhà cũng cần được rèn luyện, dù sao những việc đó sau này cũng sẽ phải giao lại cho chúng.” Diệp An Cố liền tiếp lời thuyết phục Diệp Cư Tiêu yên tâm.

Diệp Hướng Hiền và Diệp Hướng Vân là hai người con trai của Diệp An Cố, cả hai đều đã lập gia đình. Hiện tại, hai anh em vẫn ở lại nhà tổ Tùng Dương, không về Kinh Triệu.

Diệp An Cố thoáng liếc nhìn sắc mặt cha mình rồi nói tiếp: “Cha, sản nghiệp nhà tổ ở Tùng Dương tuy nhiều, nhưng hằng năm phải chuyển đủ loại vật tư, tiền bạc đến Kinh Triệu, đây cũng là một khoản phí tổn cực lớn. Con muốn mở rộng công việc ở Kinh Triệu xem sao, như vậy cũng có thể góp phần hỗ trợ lớn hơn cho cha và anh trai. Suy cho cùng, Kinh Triệu phồn hoa, cơ hội khắp mọi nơi, tốt hơn so với Tùng Dương nhiều.”

Diệp Cư Tiêu nhất thời không có câu trả lời, hiển nhiên là đang suy xét những lời này.

Ông ta biết lời con trai thứ hai vừa nói là tình hình thực tế. Sản nghiệp bên nhà tổ ở Tùng Dương có các cháu trai quản lý, nếu có thể khai thác thêm lợi ích khác ở Kinh Triệu, như vậy có thể tăng thêm thu nhập, mở rộng mối quan hệ.

Khỏi cần phải nghi ngờ, việc này đích thực là chuyện rất tốt đối với nhà họ Diệp. Phát triển công việc và các mối quan hệ sẽ càng có lợi cho chức quan trong triều của ông ta. Nhà họ Diệp hiện tại đúng là cần một người như vậy ở Kinh Triệu.

Ông ta không khỏi nhớ tới chuyện di dời phủ Kinh Triệu khi trước. Không biết trước chuyện di dời đã đành, hậu quả sau đó cũng chẳng lạc quan gì cho cam.

Tuy những cửa hàng của nhà họ Diệp trên đường lớn Vĩnh Long không bị lỗ, nhưng thu nhập ít hơn hẳn so với trước kia. Chỉ nhìn cũng biết, nếu cứ tiếp tục thế này, tình hình chắc chắn sẽ còn xấu đi nữa.

So với việc giao cho Chu thị, chi bằng giao chúng lại cho người con trai giỏi buôn bán còn hơn. Không chừng, lại có thể mang đến nhiều tiền tài hơn cho nhà họ Diệp.

Diệp Cư Tiêu nhanh chóng có quyết định, ngầm đồng ý với ý kiến của Diệp An Cố.

“Cứ như vậy đi, con cứ ở lại Kinh Triệu trước đã. Cha sẽ giao cho con các cửa hàng ở đường Vĩnh Long và số nông trang ở ngoại ô Kinh Triệu để tập làm quen trước. Nếu ổn thỏa, những sản nghiệp khác trong tộc có thể lần lượt chuyển giao đến tay con.”

Diệp Cư Tiêu không chuyển giao hết luôn, mà muốn để con trai mình thử trước xem sao. Dù sao, con trai ông ta cũng chưa quen thuộc với Kinh Triệu, chẳng ai nói chính xác được kết quả sẽ thế nào. Nếu Diệp An Cố có thể phát triển việc kinh doanh thì là tốt nhất. Nếu tình hình không như ý, ông ta sẽ có cách xử trí khác.

Diệp An Cố cảm ơn Diệp Cư Tiêu đã ủng hộ và thông cảm, sau đó nhắc tới chuyện đã đến chỗ mấy vị trưởng lão trong tộc mừng tuổi Tết, và nhắc tới Diệp An Thế:

“Cha, con đã đến chỗ Tam đệ xem qua, thương thế của đệ ấy đã tốt hơn nhiều rồi...”

Diệp Cư Tiêu ngắt lời Diệp An Cố, vẻ mặt mệt mỏi nói:

“Không cần nhắc tới chuyện đó đâu, cha đã biết rồi. Cha mệt rồi, nếu không còn việc gì thì con về trước đi.”

Diệp Cư Tiêu không muốn nhắc đến Diệp An Thế bởi lẽ muốn tránh cái chủ đề “khai trừ khỏi dòng họ” kia. Chuyện khó nói, ông ta tránh còn không kịp, nhất là trước mặt con trai mình sao có thể nhắc tới?

Diệp An Cố gật đầu, vâng lời, đáp: “Mong cha giữ sức khỏe. Con trai xin phép cáo lui trước.”

Sau khi ra khỏi viện Diên Quang, Diệp An Cố bỗng đứng lại, vẻ mặt tràn ngập sự phức tạp, ông không kìm nổi mà chạm vào con mắt bị hỏng của mình.

Cha xưa nay không thích Tam đệ, lúc Tam đệ gặp chuyện không may, cha có thể suy xét đến việc vứt bỏ Tam đệ không hề do dự, vậy...

Vậy nếu có một ngày, ông khiến cha không vui, ông làm sai thì liệu cha có vứt bỏ ông không chút do dự như vậy không?

Diệp An Cố tận tụy lo liệu quản lý công việc cho nhà họ Diệp đã hơn nửa đời người... Cuối cùng sẽ ra sao? Ngay cả bản thân Diệp An Cố cũng không trả lời chính xác được.

Con nghi ngờ cha, đó là bất hiếu, nhưng tại sao lại đến bước đường này?

***

Diệp Tuy đương nhiên cũng biết về những lời đồn kia. Thực tế, nàng còn biết sớm hơn so với hầu hết mọi người, thậm chí còn biết là ai tung tin.

Chính là do Diệp Hướng Chinh sai người truyền ra. Diệp Tuy chẳng biết nói sao về con người này nữa.

Y thật sự như một kẻ điên, trút toàn bộ nguyên nhân bị gãy chân lên đầu anh trai nàng, trong lòng ngập tràn oán hận với huynh ấy.

Có lẽ y đã nghĩ rằng, nếu cha nàng bị khai trừ khỏi dòng họ thì anh trai nàng cũng sẽ bị liên lụy. Y một lòng muốn nhìn thấy anh trai nàng sa sút, xui xẻo đây mà.

Ai ngờ, cha nàng lại bình an trở về, sao y có thể chịu nổi điều này được?

Dù gì, y cũng phải nghĩ cách tạo ra chút sóng gió. Huống hồ y còn biết chuyện mấy vị trưởng lão trong tộc từng đến phủ nhà họ Diệp. Y muốn đưa chuyện này ra ngoài sáng, khiến Tam phòng không thoải mái, làm cho Tam phòng không thể yên ổn.

Sau khi biết trò mèo của Diệp Hướng Chinh, Bội Ngọc* ở bên cạnh y liền nghĩ cách báo cho Bội Thanh biết, để Tam phòng tìm cách ứng phó trước.

(*) Chỗ này tác giả vẫn giữ nguyên tên Bội Ngọc, có lẽ trong thâm tâm Diệp Tuy, Bội Ngọc vẫn mãi là Bội Ngọc, chứ không phải là Đồng di nương.

Diệp Tuy nhận được tin, không chỉ không ngăn cản, mà còn âm thầm “thêm dầu vào lửa”, để những lời đồn này được truyền đến viện Ánh Tú, cố ý để cha mình nghe được.

Ai lại không thích cuộc sống yên ổn chứ? Nhưng điều tiên quyết chính là phải thực sự yên ổn, nếu bị che giấu bao bọc thì sự yên ổn giả tạo đó không có ý nghĩa gì.

Cảnh thái bình giả tạo, che đậy sự đen tối, xấu xa vốn có sẽ chỉ gây tổn thương lớn hơn về sau mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status