Uông Xưởng Công

Chương 108 : Chương 108LỜI MỜI DỰ YẾN HỘI

Từ thị nghe nói vợ chồng Tam đệ có mấy cửa hàng kiếm được rất nhiều tiền, xem ra sự thật đúng như vậy.

Phần lễ vật cảm ơn hậu hĩnh thế này khiến bà hơi băn khoăn.

Bà cho rằng, chồng mình đúng là đã bỏ ra rất nhiều tâm sức và tiền bạc để chạy vạy cho Tam phòng, việc Tam phòng báo đáp cũng là lẽ đương nhiên. Song... bà có nên nhận phần lễ vật cảm ơn này của Tuy tỷ nhi không đây?

Diệp Tuy thấy rõ vẻ mặt của Từ thị, bèn tha thiết nói: “Chút lễ vật này không thể thể hiện hết được lòng cảm kích của cháu gái với Nhị bá và Nhị bá nương. Xin Nhị bá nương nhận cho, không trong lòng cháu gái lại lấn cấn...”

Lần đầu tiên Từ thị cảm thấy nhận lễ tạ mà cũng khó khăn thế này, bởi lẽ lúc Tam phòng mới xảy ra chuyện, thực ra trong lòng bà cũng có phần hả hê, bây giờ còn mặt mũi nào mà nhận chứ?

Song, Tuy tỷ nhi quả thực đã khiến Từ thị không còn cách nào khác. Bà sợ Diệp Tuy lại nói lời cảm ơn gì đó nữa, bèn đồng ý, thầm nghĩ sau này tìm lại danh sách, đem những món đồ này tặng lại cho Tam phòng là được.

Từ thị không ngờ, ngoài lễ vật ra, Diệp Tuy còn mang đến cả thứ khác. Những lời Diệp Tuy nói tiếp theo khiến bà ta không tin vào tai mình.

Diệp Tuy dịu dàng cười nói: “Nhị bá nương, lần này cháu đến còn muốn mời hai vị muội muội đến tham gia yến hội của cô nương nhà lang trung Công Bộ, không biết hai vị muội muội có hứng thú không?”

Cô nương nhà lang trung Công Bộ này đương nhiên chính là Thẩm Văn Huệ - người bạn chốn khuê phòng thân thiết nhất của Diệp Tuy rồi.

Thẩm Văn Huệ rất có lòng, khi Diệp An Thế gặp chuyện, nàng ấy đã đến nhà họ Diệp thăm hỏi mấy lần, còn đưa đến không ít tin tức nghe ngóng được từ chỗ cha nàng ấy, hi vọng có thể giúp được Diệp Tuy.

Lần tổ chức yến hội này của nhà họ Thẩm, Thẩm Văn Huệ nhờ mẹ mình đích thân đến nhà họ Diệp đưa thiếp mời, tha thiết hi vọng Diệp Tuy có thể đến dự tiệc.

Diệp Tuy hiểu ý của Thẩm Văn Huệ. Hiện tại cơn sóng gió của nhà họ Diệp đã qua, bất luận Kinh Triệu có bàn tán gì về chuyện này đi chăng nữa thì cách đối phó tốt nhất, chính là thể hiện phong thái tốt hơn cả lúc trước.

Diệp Tuy dĩ nhiên sẽ nhận tấm lòng quan tâm, bảo vệ này của Thẩm Văn Huệ.

Hôm qua, sau khi nhận được thiếp mời, nàng cũng dự định tham gia buổi yến hội, sau đó nghĩ đến mấy cô nương ở Nhị phòng, liền tính mời họ cùng đi.

Tuổi của Diệp Khởi và Diệp Trản ít hơn nàng một chút, vừa vặn thích hợp để tham gia yến hội của nhà họ Thẩm. Nghe nói họ vẫn chưa quyết định việc cưới gả, sau này vợ chồng Nhị bá ở lại Kinh Triệu lâu dài, ít nhiều cũng là để lo liệu chuyện cưới xin cho các con gái mình.

Có lẽ điều Nhị bá nương Từ thị cần nhất hiện giờ là để hai cô con gái tiếp xúc, hòa nhập với giới quyền quý của Kinh Triệu? Đối với các tiểu cô nương mà nói, tham gia yến hội là cách tiếp cận tốt nhất.

Diệp Tuy ghi nhớ rõ tình nghĩa Nhị bá đã vất vả khắp nơi vì Tam phòng lúc trước, lúc này thái độ tốt với Nhị phòng cũng là để báo đáp.

Từ thị hết sức bất ngờ, không nghĩ tới việc Tuy tỷ nhi sẽ mời con gái mình tham gia yến hội, lại còn là yến hội của nhà lang trung Công Bộ.

Chuyện này… khiến bà nhất thời không biết trả lời sao.

Diệp Khởi và Diệp Trản đứng ở bên cạnh Từ thị cũng hết sức bất ngờ với lời mời này, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Các nàng cũng đã mười ba, mười bốn tuổi rồi, dù cha mẹ không nói rõ, nhưng ít nhiều cũng đoán được tính toán khi ở lại Kinh Triệu của cha mẹ mình.

Hơn nữa, Từ thị cũng chẳng giấu hai nàng chuyện nhờ Chu thị dẫn dắt đến tham gia yến hội, rõ ràng là cố ý để các nàng ngầm hiểu.

Không ngờ, bên Đại phu nhân chưa có câu trả lời, vậy mà Tuy tỷ tỷ của Tam phòng đã có lời trước.

Từ thị lấy lại tinh thần rất nhanh, ngập ngừng trả lời Diệp Tuy: “Tuy tỷ nhi... Nhị phòng chúng ta không nhận được thiếp mời, cùng đến tham gia liệu có thích hợp không?”

“Nghe nói cô nương nhà họ Thẩm đã mời rất nhiều cô nương đến, chắc hẳn yến hội này sẽ rất náo nhiệt, càng nhiều cô nương tham gia mới vui ạ. Mà cô nương nhà họ Thẩm có quen biết với cháu, tỷ ấy đã nói rõ là mời các cô nương nhà họ Diệp. Xin Nhị bá nương cứ yên tâm.” Diệp Tuy cười, trả lời Từ thị.

Mời các cô nương nhà họ Diệp... Từ thị cảm thấy có gì đó không đúng, có gì đó chợt lóe lên trong đầu nhưng nó lướt qua quá nhanh, làm bà không kịp nắm bắt.

Bởi vì, bây giờ bà đang cảm thấy có vấn đề khác cần quan tâm hơn.

Đó là, còn ba ngày nữa là đến yến hội rồi. Tuy đã chuẩn bị sẵn quần áo, trang sức cho hai con gái, chỉ đợi Chu thị dẫn các nàng tham gia yến hội. Thế nhưng...

Thế nhưng chuẩn bị bao nhiêu cũng vẫn thấy chưa đủ tốt. Quan trọng hơn là, không có người lớn trong nhà dẫn đi, chỉ có mấy cô gái nhỏ tụ họp với nhau, hai cô con gái bà có thể ứng phó tự nhiên không?

Làm sao có thể nói thẳng những lo lắng, do dự này với Diệp tỷ nhi chứ?

Nhưng, Diệp Khởi đứng bên cạnh đã mở miệng trước, đầy vẻ khó xử nói: “Cảm ơn tấm lòng của Tuy tỷ. Nhưng mà... nhưng mà muội có chút lo lắng, muội còn chưa chuẩn bị tốt để tham gia dự tiệc.”

Trong câu nói có thể nghe ra sự lo lắng của Diệp Khởi, trên mặt nàng ấy cũng hiện ra vẻ hoang mang.

Gương mặt và vóc dáng của hai chị em Diệp Khởi, Diệp Trản đều tròn trịa giống Từ thị, cũng đầy đặn hơn so với các cô nương khác nhiều.

Đại An ưa chuộng sự nhã nhặn, các cô nương đều cho rằng mảnh mai mới là đẹp. Thế nên quả thực khó mà trông chờ được phương diện này ở hai chị em Diệp Khởi và Diệp Trản.

.

Với lại, đối với các cô nương mười ba mười bốn tuổi mà nói, vóc dáng mảnh mai cao gầy mới là điều mà họ theo đuổi. Nhưng Diệp Khởi và Diệp Trản lại tròn trịa đầy đặn, bản thân các nàng luôn cảm thấy mình không xinh đẹp, trong lòng luôn thấy tự ti.

Nhưng với người đã từng là lão thái quân như Diệp Tuy, nàng lại thích những cô nương có dáng vẻ đầy đặn như chị em Diệp Khởi hơn những cô nương mảnh khảnh gầy gò.

Đầy đặn, trông chất phác lương thiện khiến người ta vừa nhìn thấy đã yêu thích.

Mỗi thời kì đều sẽ có những tiêu chuẩn riêng. Diệp Tuy tin rằng, phần lớn các vị phu nhân cũng sẽ thích những cô nương như Diệp Khởi, Diệp Trản hơn.

Mảnh mai gầy gò gì chứ, không khéo sẽ thành gương mặt khắc khổ, tròn trịa tốt bao nhiêu, còn dễ sinh nở...

Diệp Tuy vô thức liếc nhìn mông và eo của chị em Diệp Khởi, cười đáp: “Hai muội không cần phải lo nghĩ nhiều đến vậy. Vừa khéo, lần này ta có mang đến ít son phấn, nữ trang cho các muội. Các muội mở ra xem xem, đừng chê nhé.”

Những son phấn nữ trang mà Diệp Tuy nói, đều để trong những hộp gấm kia.

Trên đời này, không có cái lí người tặng quà lại đi mở quà, như vậy không hợp lễ nghi.

Diệp Khởi và Diệp Trản vốn định từ chối, nhưng Diệp Tuy thoải mái tự nhiên như vậy, ánh mắt lại đầy ắp thịnh tình nên họ cũng không câu nệ nữa, bèn mở mấy hộp gấm ra xem.

Vừa thấy những thứ trong hộp gấm, ánh mắt của Diệp Khởi và Diệp Trản liền ánh lên sự ngạc nhiên vui sướng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status